Đại Lục Thất Lạc

Chương 44: Chương 44




Hôm nay Dương Phàm không muốn ăn thịt nướng, cảm thấy ăn cái đó rất ngán rồi. Chờ ăn cơm xong cô ôm bụng nghĩ không ổn, chẳng lẽ là có em bé?

Làm chuyện xấu sẽ phải có giác ngộ. Chẳng qua cô giác ngộ chưa đủ sâu mà thôi.

Cùng Nick làm chuyện đó chỉ là chuyện trong chốc lát, nhưng sau này đến phiên cô lo lắng đề phòng rồi. Từ ngày hai người khai trái tới nay, loại báo động giả này đã vang lên nhiều lần, lần sau còn dọa người hơn lần trước.

Đều là do cô, vẫn là tự mình dọa mình, dọa lần thứ nhất không tính, càng dọa càng nghiêm trọng.

Cô ôm bụng mặt ủ mày ê, tâm thần thấp thỏm, đối diện với Nick cũng không có sắc mặt tốt. Đáng tiếc Nick luôn luôn bình tĩnh, dù sắc mặt của cô có thối như thế nào, hắn một chút cũng không nhìn ra.

Chịu đựng đến kỳ kinh nguyệt tiếp theo cô mới thở phào một hơi.

Nick lúc này cầm một nhánh cây đầy quả dại chần chừ chậm chạp chạy lại chỗ cô, cái đuôi to kia vòng qua sau lưng cô nhẹ nhàng kéo lại. Cô không chút khách khí đẩy nó xuống, sau đó cưỡi lên lưng hắn hướng về phía đầu sọ vừa cứng rắn vừa thông suốt kia hung ác đấm!

Tức chết cô! Mỗi lần đều như vậy! Cô một người vừa buồn vừa bất an, hắn cái gì cũng không biết!

Nick ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, dựng cái đuôi lên chống cho cô cưỡi trên lưng hắn làm uy làm phúc, hắn còn hái xuống một quả dại màu đỏ tím, nhìn một cái liền biết nó đã chín, nhất định ngọt vô cùng!

Hắn cắn một miếng nếm thử một chút, sau đó sẽ đưa cho cô.

Dương Phàm thở phì phò nhận lấy, hung tợn cắn một cái! Cô hận chết Nick ‘ bình tĩnh ’ rồi !

Tâm tình không tốt cô cũng muốn hắn hiểu, cô có tâm sự cũng muốn được hắn an ủi nha. Nhưng những thứ này tất cả đều là cô vọng tưởng. Cô chỉ có thể tự mình giải quyết.

Có lúc cô rất hâm mộ Nick! Hắn cái gì cũng không cần nghĩ, thật sự làm cho người ta ghen tỵ!

Cô cũng muốn không suy nghĩ nữa, nhưng cô không thể không nghĩ!

Trước khi cùng Nick làm chuyện đó cô đã cân nhắc qua chuyện đứa nhỏ, nhưng cô xem nhẹ chuyện thân thể kết hợp dẫn tới ảnh hưởng. Khi cô thật lòng tiếp nhận Nick trở thành bàn đời, quyết định và tự thể nghiệm tuyệt đối là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn!

Quyết định thì cô cảm thấy vấn đề khó khăn lớn nhất là mình.

Thật sự cùng Nick làm chuyện đó rồi, cô phát giác ra vấn đề khó khăn lớn nhất là đứa bé!

Cô không làm được chuyện chỉ cần Nick mà đem con ném ra sau ót. Cách người Nick nuôi con cô tuyệt không thể tiếp nhận! Chỉ cần nhớ tới người Nick nhỏ bị Nick giết chết kia, cô cảm thấy tương lai con của cô cũng có thể sẽ gặp chuyện tương tự!

Đây không phải là đô thị hiện đại, nơi này là thế giới nguyên thủy, nơi này tôn thờ con đường cá lớn nuốt cá bé! Tất cả người yếu đều có thể trở thành thức ăn của kẻ mạnh! Mà cô tuyệt không thể chấp nhận con của mình trong tương lai sẽ trở thành thức ăn của những dã thú khác!

Trước khi đứa bé trưởng thành, cô nhất định phải bảo vệ đứa bé, nuôi nó, giáo dục nó, không để nó vừa rơi xuống đất liền phải tự mình sinh tồn.

Mặc dù con của cô và Nick rất có thể là một người Nick, dù sao thấy những con ngựa trâu và khỉ sinh con xong, cô không có lòng tin lắm với việc con mình có thể thừa kế bao nhiêu gen của mình. Huống chi trong hoàn cảnh sinh tồn này, đứa bé càng giống Nick thì càng tốt cho nó.

Cô có thể sống chung với Nick tốt như vậy, cô có tự tin có thể cùng con mình sống tốt, dù nó có thể sẽ không nói chuyện, có thể cả đời cũng không gọi cô một tiếng ‘ mẹ ’.

Nhưng nó là con của cô! Cô sẽ dạy nó tất cả những gì cô biết!

Tính xong, cô cho rằng nếu có thể sinh con vào mùa đông là tốt nhất. Nếu giống người Nick nhỏ cô đã từng gặp sinh vào mùa hè hoặc mùa thu, Nick rất có thể sẽ lập tức đuổi nó đi. Về mặt sức mạnh cô không phải đối thủ của Nick, nếu như hắn kiên trì, dù cô có thể giữ đứa bé lại cũng phải cần một lượng sức lực không nhỏ.

Nhưng nếu con ra đời vào mùa đông, đó chính là ở trong sơn động của núi đá đen!

Giống như con của ngựa trâu và khỉ cô đã từng gặp, nó có thể ở lại cùng cô và Nick cho đến khi mùa đông kết thúc!

Tính rất tốt, nhưng làm thì rất khó khăn. Bởi vì cô phải khống chế thời gian Nick làm chuyện đó, hơn nữa cô cũng không biết bạn đời người Nick mang thai bao nhiêu lâu? Loài nào cũng như nhau? Hay là có liên quan đến bản thân người bạn đời đó, nên thời gian mang thai cũng sẽ có sự khác biệt?

Nick không biết kế hoạch của cô, hắn chỉ biết khi cô không đau bụng thì có thể làm chuyện đó, hắn luôn dùng hết sức đuổi theo cô để làm được. Trừ thời gian hắn ra ngoài đi săn và lúc bọn họ ăn cơm, chỉ cần hắn ở nhà, hắn liền đuổi theo cô muốn làm chuyện đó.

Chuyện đó, chuyện đó. Dương Phàm muốn gõ đầu hắn ra xem một chút! Năm ngoái và năm trước hắn không có như vậy nha! ! Tại sao năm nay lại thế! ! Cô càng muốn níu lấy lỗ tai hắn rống: trừ chuyện đó anh không còn nghĩ được chuyện gì khác nữa sao! !

Lúc này hai mắt của Nick luôn lấp lánh nhìn cô, cái đuôi hoặc là vòng sau lưng cô vòng lên, hoặc là ở dưới chân cô vuốt qua vuốt lại.

Phản ứng của cô là giẫm một cước lên đuôi hắn! Sau đó bị hắn dùng đuôi quấn hai chân kéo qua. Hoặc là đẩy hắn nằm chết dí trên sân cỏ, ngồi lên trên bụng hắn nửa ngày vẫn không cho hắn , dĩ nhiên, cái đuôi kia của hắn sẽ luôn lúc ẩn lúc hiện trước mắt cô.

Nick, anh thật đáng yêu, cũng rất đáng giận!

Dương Phàm đối với hắn thật là vừa yêu vừa hận!

Thôi, nếu cô là người có đầu óc duy nhất giữa hai người, cũng chỉ có thể chịu nhiều khổ cực hơn rồi.

Chẳng qua nếu con thật sự tới lúc này, cô tuyệt sẽ không đem con ném đi! Cô tìm một tảng đá cách nơi bọn họ ở không xa, để Nick moi rỗng nó, làm ‘ phòng trẻ ’ dự bị trong tương lai.

Phòng trẻ của người ta đều ấm áp thoải mái, ‘ phòng trẻ ’ của cô chỉ có một công dụng duy nhất chính là không để Bảo Bảo chạy trốn, cô bắt không được.

Có Bảo Bảo quá hoạt bát, quá mạnh, cao quá nhanh cũng là gánh nặng ngọt ngào.

Vì chuẩn bị cho việc Bảo Bảo có thể đến, dù sao những điều cô biết về người Nick chỉ là một con số lẻ, trừ tự thể nghiệm, cô không biết gì cả, cũng không có bất kỳ điều gì làm tham chiếu, chỉ có thể chuẩn bị tất cả trước mặt.

Cô dùng cỏ dây bện thành rất nhiều chiếu cỏ, bởi vì cô cảm thấy nệm cỏ quá thô, sợ Bảo Bảo sẽ ăn nó vào bụng. Chiếu cỏ tương đối đơn giản, chỉ cần đan chéo cỏ lại với nhau là được. Cô tới nơi này lâu như vậy vẫn không biến đan cho mình một cái chiếu cỏ để dùng, vẫn mặc kệ, nhưng chỉ cần nghĩ đến Bảo Bảo liền có sức mạnh mười phần.

So với Nick, Bảo Bảo là người thân đầu tiên của cô ở thế giới này! Cô càng mong đợi, trong lòng lại càng chần chừ bất an.

—— như vậy thật sự đúng không? Cô làm như vậy có thật sự đúng không?

Vấn đề này không ngừng quanh quẩn trong đầu cô, nhưng lúc này cô liền nhớ tới Nick ‘trì độn’, cô cũng muốn học hắn ‘trì độn’ một lần.

Tốt hay không tốt, đừng nghĩ trước. Nếu bây giờ cô ở thế giới này, trước hết phải đem những tiêu chuẩn đạo đức thế giới trước bỏ xuống. Cô nên học cách làm thế nào để sống ở thế giới này, nếu như cô vẫn dùng những thành kiến của cuộc sống trước kia để cân nhắc cuộc sống bây giờ, có thể, cuối cùng cô sẽ tự hủy diệt mình.

Ngày nào Nick cũng nhàn nhã làm cho cô oán hận, mùa này thức ăn đầy đủ , hắn càng ngày càng mập, càng ngày càng cao, cô lại càng có lý do ‘ đau bụng ’. Gần đây cô kiên định không chịu nằm xuống, mà thích ngồi hơn, nhưng vì thể lực của cô không mạnh, xương sống thắt lưng chân luôn rất nhanh mỏi, đau không chịu động nữa, đến lúc đó hắn sẽ phát ra tiếng cầu khẩn grù grù rất dễ nghe.

Giống như hiện tại. Hắn ngồi lên đuôi, mà cô ngồi trên phần bụng của hắn, dựa lưng vào đùi hắn nghỉ ngơi. Hắn một bên grù grù vang dội, một bên chờ không kịp muốn lật người để cô nằm xuống, hắn muốn động, nhưng lại không dám. Kết quả, hắn lớn như vậy, dáng vẻ hung ác như vậy, nhưng lại ở phía dưới cô bắt đầu kích động phát run.

Thật đáng thương, thật đáng yêu. Dương Phàm nằm úp sấp trong ngực hắn hôn lên mặt hắn một cái, sau đó cô liền đại phát thiện tâm để tất cả công việc xuất lực giao cho hắn.

Ngày hôm sau cô nằm trên nệm cỏ một ngày, nước a quả dại a thịt a đều là hắn đút tới bên miệng cô. Thật ra thì cô không muốn ‘ nhu nhược ’ như vậy, nhưng nếu có người có thể đứng lên đi lại lúc này như thường, như vậy, người kia nhất định không phải người phàm!

Dưới tình huống này, cô vừa hối hận thiện tâm quả nhiên chỉ có thể thỉnh thoảng, ngày hôm sau có thể đi lại rồi cô liền bắt đầu ‘ đau bụng ’. ‘ Đau ’ một lần là ‘ đau ’ luôn năm sáu ngày. Lần ‘đau’ dài nhất nhất là mười ngày, cuối cùng vẫn thua dưới sự chăm sóc dịu dàng ân cần của Nick.

—— hắn thật sự cho rằng cô bị bệnh.

Lòng của cô không đủ cứng rắn, cho nên lần nào cũng không có cách chống lại ánh mắt rất buồn như muốn nói ‘ em lại muốn rời bỏ anh sao? ’của hắn quá lâu, lúc này ngay cả tiếng grù grù bình thường cũng cảm thấy tràn đầy bi ai và thương tâm.

Ông trời ban cho cô một trái tim sắt đá đi a! Mỗi lần trước khi đầu hàng cô luôn nghĩ vậy. Lần sau cô nhất định phải chịu đựng! Nhưng lần sau lại lần sau, mỗi lần đều là ‘ lần sau ’.

Nick đã săn thú về, cô còn ôm bụng nằm trên nệm cỏ. Nệm cỏ từ lúc sáng cô bắt đầu ‘ đau bụng ’ liền bị hắn dời ra ngoài hang đá, ở bên cạnh cô còn có một cành cây đầy quả dại.

Hắn vừa đi tới gần cô liền bắt đầu grù grù gọi, tràn đầy thương tiếc, ngay cả ánh mắt của hắn đều có ý ‘ em khá hơn chưa? ’.

Ảo giác! Dương Phàm kiên định nghĩ!

Sau đó hắn lấy con mồi hôm nay ra, thật ra thì bây giờ vẫn còn sớm, còn lâu mới tới thời gian hắn săn thú trở về. Hôm nay hắn đặc biệt về sớm.

Hắn đem con mồi đặt ở trước mặt cô, có 5, 6 quả trứng màu nâu có hoa văn, 7, 8 con gà rừng mập mạp, cá tươi, còn có một cành quả dại to.

—— những thứ này đều là cô thích ăn.

Hắn đem trứng đi nấu, thấy cô nấu qua rất nhiều lần rồi hắn cũng học xong, đốt lửa để nồi đá lên, cho đầy nước vào rồi đem trứng bỏ vào. Sau đó làm sạch gà rừng, khi hắn nấu cơm, còn đem quả dại đặt ở bên cạnh cô, để cô đưa tay là có thể hái ăn.

Cô nhìn hắn đem trứng luộc, gà nướng, cá tươi cùng quả dại tới trước mặt cô rồi kiên định nghĩ:

Cô nhất định phải kiên trì thêm mấy ngày nữa!

Cô lột trứng nhét vào trong miệng hắn, hắn còn ôm cô ngồi trên nệm cỏ, vẫn grù grù gọi, còn không ngừng dùng cằm cọ tóc của cô, dùng miệng đụng mặt hôn cô.

. . . . . . Lần này coi như xong, lần sau, cô nhất định sẽ kiên trì lâu hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.