Ánh trăng bạc chiếu xuống khu vườn, gió thổi lay động làm cho không khí có cảm giác lành lạnh. Trên đường tiến vào khu nhà, Văn Sơn trực tiếp nắm tay của Mặc Linh. Thời gian hiện giờ đã khá khuya nên hiếm người thấy được. Khuôn mặt của hắn sưng vù hiện giờ đã khá hơn một chút nhưng có vài phần thâm tím.
Hắn vừa bước chân tiến vào con đường dẫn tới phòng của mình thì phát hiện được một bóng người… Khu vực hắn ở là một khu nhà rộng rãi thoáng mát. Văn Quyền trực tiếp dùng việc công làm việc tư đưa cho hắn ngôi nhà này. Ngôi nhà này quả thực hết sức thoải mái ngoài ra cách biệt khá xa với khu nhà của đám người trong tộc. Văn Quyền hy vọng hắn không nhận được quá nhiều lời rèm pha nên mới để cho hắn một nơi yên tĩnh như thế.
Người thanh niên hơn hai mươi tuổi này mỉm cười nói: “Tiểu quỷ, đã trở lại?”
Nhìn người thanh niên có khuôn mặt vài phần tuấn lãng với mái tóc màu đen này thì Văn Sơn đưa ngón chỏ lên sống mũi gãi gãi nói: “Phu thân, ngài tìm ta?”
“Hừ” Văn Quyền hừ lạnh một tiếng sau đó nhìn về phía hắn tỏ ra tức giận nói: “Ngươi trở về muộn như vậy khiến cho ta cực kỳ lo lắng. Ta suýt chút nữa thì cử người đi ra tìm ngươi. Ngươi lại đi đánh nhau hay sao? Thắng hay thua? Di, người…”
Ánh mắt của Văn Quyền cau lại. Đôi mắt nhìn về phía thiếu nữ ăn mặc có vài phần rách rưới. Trên người nàng vẫn lưu động mùi mồ hôi và tinh nguyên. Hiển nhiên nàng vừa mới bị cưỡng hiếp xong. Văn Quyền nhìn về phía thiếu nữ tò mò hỏi: “Văn Sơn, vị tiểu thư này là…”
Trên khuôn mặt Văn Sơn xuất hiện nụ cười khổ, hắn lên tiếng nói: “Phụ thân trước chúng ta vào phòng rồi lại nói!”
Nghe thấy vậy Văn Quyền nhẹ nhàng gật đầu. Thiếu nữ thấy được Văn Quyền rõ ràng rụt tay lại. Tuy nhiên bàn tay của nàng bị Văn Sơn nắm chặt lại. Văn Quyền quan sát thấy được nàng có triệu chứng di chuyển khó khăn. Hiển nhiên rõ ràng được nàng bị thương ở hạ thể. Văn Quyền đã là người từng trải. Biểu hiện này giống hệt lần đó hắn phá trinh mẫu thân của Văn Sơn. Hiển nhiên thiếu nữ khi đi có chút khó khăn, mày nhíu lại do hạ thể bị sưng tấy truyền ra đau đớn.
Phòng của Văn Sơn khá là rộng rãi. Nó còn được chia làm phòng trong và phòng ngoài. Phòng trong thì để đi ngủ còn phòng ngoài đặt một cái bàn lớn để tiếp khách. Thi thoảng Văn Quyền thường đi tới nơi này giảng giải cho hắn nhiều thứ. Bởi vì Văn Sơn nếu như không thức tỉnh được võ hồn thì Văn Quyền muốn Văn Sơn đi theo con đường làm quan. Ở dị giới cũng có thi cử làm quan. Với khả năng của gia tộc Văn Quyền thì kiếm chức quan cho Văn Sơn cũng không khó.
Trong căn phòng không có đắt tiền sa hoa hay sang trọng gì nhưng rất sạch sẽ và khang trang. Ánh mắt của Mặc Linh quét một chút về phía mấy thứ này. Văn Quyền giống như một lão cáo già quan sát từng động tác của Mặc Linh. Hắn phát hiện được đôi mắt của Mặc Linh dường như có biểu hiện rất bình thường không có bất cứ đặc biệt gì giống như là ngạc nhiên chẳng hạn. Chỉ giống như một người bình thường quan sát một ngôi nhà bình thường.
Văn Sơn hướng về phía nàng nói: “Mặc Linh nàng mệt rồi thì tiến vào trong phòng ngủ của ta ngủ tại nơi đó đi! Ta có chuyện muốn nói với phụ thân một chút!”
“A” Thiếu nữ Mặc Linh hoàn toàn ngạc nhiên bởi vì những lời này. Tuy nhiên hai hàm răng của nàng khe khẽ cắn nhẹ một cái rồi gật đầu nói: “Vâng!” Nàng rất ngoan hiền tiến vào trong phòng của Văn Sơn.
Thấy được Mặc Linh đã tiến vào bên trong thì Văn Quyền cau mày lại, khóe miệng hắn liên tục giật giật nhìn về phía Văn Sơn nói: “Tiểu tử, ngươi đã làm gì a? Còn nữa nàng ta là ai? Ngươi tại sao lại dẫn nàng ta về?”
Hai vai Văn Sơn nhún nhún, hắn cười khổ bất đắc dĩ ngồi vào bàn. Mặc dù trà nước đã lạnh nhưng Văn Sơn cảm giác toàn thân khát khô. Hắn đem ngụm nước uống sạch sẽ. Văn Quyền từ trên người của nhi tử mình ngửi ra được mùi dịch do tinh nguyên của nam nhân và âm dịch của nữ nhân tiết ra. Ngoài ra có lẫn cả mùi mồ hôi của hai người.
Văn Sơn thở dài một hơi, hắn bất đắc dĩ đem mọi việc từ đầu đến đuôi kể cho Văn Quyền nghe. Nghe được lời này thì Văn Quyền nhíu mày lại. Hắn quay về phía Văn Sơn hỏi: “Ngươi chẳng lẽ không cảm giác có gì kỳ lạ?”
Đôi hàng lông mày như kiếm của Văn Sơn cau lại, trên khuôn mặt tuấn lãng bức người kia dường như hiện ra dấu hỏi: “Có gì kỳ lạ?”
“Hài…” Văn Quyền lắc lắc đầu. Hắn thầm nghĩ dù sao Văn Sơn cũng chỉ có hơn mười bảy tuổi hiển nhiên là không biết được lòng người hiểm ác. Văn Quyền không có tiếp tục truy vấn mà là hỏi sang vấn đề khác: “Vậy ngươi định thế nào?”
“Hà…” Văn Sơn xoa xoa cái chén trong lòng bàn tay. Hắn lắc lắc đầu sau khi suy nghĩ một chút thì mới nói ra: “Ta cũng chẳng biết nữa! Dù sao phụ thân ngài muốn ta sinh ra tiểu hài tử khỏe mạnh có tiềm lực tốt để đảm nhiệm chức gia chủ sau này vậy thì ta kết hôn với nàng ấy đi! Dù sao thì ta chẳng qua chỉ là một người không có võ hồn mà thôi. Ngài nghĩ xem có nữ nhân nào nguyện ý lấy ta hay sao? Nếu như có thì chẳng qua đơn giản là vì hám tài Văn gia chúng ta mà thôi! Chuyện đã như vậy rồi thì chả thà lấy nàng còn hơn chí ít nếu như nàng nói thì nàng hoàn toàn trong sạch. Mặc dù thân thế có vài phần bi thảm nhưng ngài cũng biết ta không phải là vô trách nhiệm. Có lẽ ta sẽ cưới nàng ta nhưng chỉ là năm năm sau… Ài…”
Nghe được âm thanh thở dài từ miệng của Văn Sơn, Văn Quyền lắc đầu thở dài. Hắn nhìn được Văn Sơn dường như ý chí đã quyết nên hắn không có ý định tiếp tục truy vấn gì cả. Hắn nhìn về phía Văn Sơn, trong mắt Văn Quyền tràn ngập từ ái, hắn mở miệng: “Ngươi đã nói như vậy thì phụ thân cũng không còn lời để nói. Nam nhân nhiều lúc thật sự cần phải có chính là trách nhiệm. Tuy nhiên ngươi cũng nên biết nhiều lúc nên tỉnh táo biết nhìn ra sự thật!”
Mặc dù Văn Sơn không hiểu câu nói cuối cùng của Văn Quyền nói lắm nhưng hắn vẫn gật đầu đối với Văn Quyền: “Phụ thân, ta sẽ ghi nhớ!”
Văn Quyền khe khẽ thở dài một hơi sau đó ánh mắt liếc vào trong phòng nói: “Được rồi, trời đã không còn sớm. Ngươi cũng nên đi nghỉ sớm chút. Sau ngày hôm nay phụ thân sẽ suy nghĩ kỹ. Nếu có thể sẽ giúp ngươi nạp nàng thành thê tử. Mặc dù không môn đăng hộ đối nhưng phụ thân còn gánh được cho ngươi!”
Hai tay Văn Sơn chắp lại hành lễ nói: “Cảm tạ ngài, phụ thân!”
Bàn tay Văn Quyền xoa xoa đầu của Văn Sơn tràn ngập sủng ái nói: “Đừng nói như vậy ngươi là nhi tử của ta!”
Văn Sơn trực tiếp đem Văn Quyền tiến xa một đoạn sau đó mới trở về đem cửa đóng lại. Hắn hít một hơi nhìn về phía thiếu nữ trong phòng. Lần này là lần đầu tiên của hắn. Hắn cũng không biết phải đối xử sao với nàng cho phải nữa. Thân mình Văn Sơn hơi run lên vì sợ hãi. Hai hàm răng khẽ cắn một tiếng sau đó bước về phía giường.
Thiếu nữ nằm ở trên giường rõ ràng cảm nhận được có người tiến sát tới gần, thân mình của nàng hơi run lên. Hiện giờ nàng quay mặt về phía bên trong, chiếc chăn đã gắp tới tận cổ của nàng. Văn Sơn hít hà một hơi sau đó nhẹ nhàng thảo chiếc giày của mình ra. Nếu theo cách thông thường hắn muốn lấy hảo cảm của thiếu nữ này thì tạm thời không nên động tới nàng mà ngủ tách biết. Tuy nhiên Văn Sơn chẳng qua hắn chưa từng trải làm sao có thể biết nên xử lý thế nào.
Sau khi tháo bỏ dày của mình, Văn Sơn mở chiếc chăn ra chui vào bên trong. Khi bàn tay của Văn Sơn chạm vào người thiếu nữ thì hắn thấy được thân mình của nàng hơi run lên. Có lẽ Văn Sơn cảm nhận được mình có lỗi nên muốn an ủi thiếu nữ. Hắn trong lúc này liên tục tự nhủ trong lòng: “Dũng cảm lên! Dũng cảm lên!”
Thân mình Văn Sơn trực tiếp sát vào người của nàng. Khi hắn đem nàng ôm lấy thì hắn cảm giác được thân mình thiếu nữ run lên lẩy bẩy. Tuy nhiên chính người Văn Sơn cũng run lên lẩy bẩy vì hắn sợ nàng sẽ phản kháng hoặc có hành động gì khác lạ. May mắn là thiếu nữ chỉ run lên cũng không có hành động gì khác. Đến lúc này Văn Sơn đã mạnh dạn hơn đem nàng kéo vào trong ngực, cả người thiếu nữ run lên một cái.
Bất chợt thiếu nữ cảm giác được hơi nóng phả vào tai mình, nàng nghe được âm thanh của người thanh niên phía sau đang ôm lấy nàng. Bàn tay của hắn nắm chặt lấy tay của nàng. Hắn mở miệng nói: “Thật xin lỗi ngươi!”
Thấy được thiếu nữ không nói, Văn Sơn cũng không biết nàng ngủ còn là tỉnh hắn tự nói ra: “Sau này ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi. Mặc dù ta ở Văn gia có địa vị không được lớn nhưng ta vẫn sẽ đảm bảo ngươi đủ ăn đủ mặc, không có ai khi dễ ngươi. Ta sẽ bảo vệ ngươi…” Nói xong Văn Sơn mạnh dạn hôn vào tai của nàng.
Thân mình thiếu nữ hơi run lên, đôi mắt xinh đẹp hơi chớp chớp, bất chợt Văn Sơn nghe được tiếng của nàng nói: “Ngươi… ngươi tại sao lại đối tốt với ta như vậy? Thân phận những người nô lệ như chúng ta rất thấp hèn. Đơn giản chúng ta chỉ là trò chơi trong mắt mọi người mà thôi!”
Đầu Văn Sơn hơi lắc lắc, hắn lên tiếng nói: “Ta không biết nữa? Có lẽ trách nhiệm cũng có lẽ đó là cảm giác sau khi cùng ngươi ân ái!”
Thiếu nữ lại tiếp tục hỏi hắn: “Ngươi cần gì phải làm như vậy! Những nữ nô lệ như chúng ta đều là vật chơi trong các đại gia tộc. Nếu như ngươi chơi chán có thể tặng ta ra ngoài mà!”
Nghe được lời này thì Văn Sơn đáp lại, trong giọng của hắn tràn ngập tức giận. Hắn lúc này mở miệng nói: “Đừng so ta với mấy tên nam nhân có nhân phẩm ti tiện như thế. Mặc dù ta rất háo sắc rất muốn ngày ngày hoang dâm với nhiều mỹ nữ nhưng ta có nguyên tắc của ta. Tính tình của ta cực kỳ ích kỷ. Nữ nhân ta đã từng chạm qua một lần tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ nam nhân nào khác động vào cho dù ta không chạm đến nàng ta nữa. Ngươi cũng vậy.” Nói đến đây Văn Sơn hơi chần chừ một lúc rồi mới nói tiếp: “Ngươi là nữ nhân đầu tiên của ta. Mặc dù ngươi bị ta cưỡng hiếp lấy đi lần đầu tiên nhưng đây cũng là lần đầu tiên của ta. Ta cũng giống nữ nhân cực kỳ coi trọng người ở lần đầu tiên thế nên ta không cho phép ngươi rời đi ta. Ngươi có lẽ coi như ta dùng sức mạnh cưỡng ép ngươi ở lại cũng được. Dù lý do gì đi nữa thì ta chắc chắn để ngươi ở bên cạnh!”
Thân mình của thiếu nữ trở nên ổn định không còn run như lúc trước. Hai người trong một lúc rơi vào im lặng. Một lúc sau thiếu nữ đột nhiên mở miệng hỏi hắn: “Ngươi yêu ta sao?”
Khi nói ra câu này thì một lúc sau nàng nghe được tiếng thở dài từ đằng sau truyền tới. Âm thanh đằng sau lưng nàng vang lên: “Xin lỗi, ta không yêu ngươi bởi vì ta đã có người mình yêu!” Thân mình của thiếu nữ run lên. Bàn tay của Văn Sơn cảm nhận được nàng đang run lên lẩy bẩy. Văn Sơn bất chợt mở miệng nói: “Xin lỗi ngươi!”
Thiếu nữ hít một hơi lại cố lấy bình tĩnh sau đó lên tiếng hỏi: “Ngươi không có lỗi! Dù sao chúng ta xa lạ, ngươi chẳng qua lấy đi lần đầu của ta mới đối với ta đưa ra trách nhiệm mà thôi! Ta và ngươi vốn đã không có bất cứ tình cảm nào!”
Văn Sơn lại lặp lại nói: “Thật sự xin lỗi!”
Trong chốc lát hai người rơi vào im lặng, thiếu nữ dừng một chút rồi lên tiếng hỏi: “ngươi, ngươi có người thích! Người đó là ai vậy? Nàng ta có xinh đẹp như ta hay không?”
Bàn tay Văn Sơn nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay của thiếu nữ Mặc Linh, hắn mở miệng nói: “Mặc dù ta chưa từng bao giờ thấy mặt nàng ấy nhưng ta tin tưởng nàng ấy rất đẹp. Nàng ấy là người đẹp nhất trong lòng của ta.”
Thiếu nữ không nhịn được tò mò hỏi: “Vậy nàng ta tên gì?”
“Muc… Mục Lung Linh! Ta chỉ biết tên nàng ấy là Mục Lung Linh, ta vẫn chưa hoàn toàn nhìn được toàn bộ diện mạo của nàng ấy. Mỗi lần ta gặp nàng ấy thì nàng ấy đều đeo lên một chiếc khăn che mặt…” Văn sơn ngừng lại một chút rồi nói ra tên này. Nói đến đây Văn Sơn lại nhớ đến một thiếu nữ lõa thể xinh đẹp trong lần mở ra con mắt lần trước của hắn. Hắn có chút tò mò không biết người này có phải là Mục Lung Linh hay không. Hắn không quá rõ ràng. Thân mình của Mặc Linh hoàn toàn cứng lại khi nghe thấy cái tên này. Văn Sơn cười khổ nói: “Tuy vậy ngươi yên tâm đi, ta với nàng ấy sẽ không có thể nào có chuyện xảy ra được đâu?”
Mặc Linh nghe được lời này không hiểu được nói: “Tại sao vậy?”
Văn Sơn cười khổ đáp lại: “Bởi vì thân phận của chúng ta. Thân phận chúng ta quá khác biệt nàng là phượng hoàng trên cao mà ta chỉ là người bình thường đi dưới đất. Nàng ấy cùng với ta chỉ định cả đời cũng không có duyên phận!”
“Cũng không nhất đinh!” Văn Sơn chợt nghe được Mặc Linh nói ra câu này. Hai hàng lông mày như vẽ của hắn nhíu lại. Hắn nghe được Mặc Linh nói tiếp: “Nếu như một ngày nàng ta chấp nhận trở thành thê tử của ngươi. Liệu ngươi còn muốn cười nàng ta nữa không?”
Văn Sơn suy nghĩ một chút sau đó thở ra nói: “Chuyện này không thể nào xảy ra a!?”
Khuôn mặt của Mặc Linh không ngờ trong lúc này lại xuất hiện một nụ cười. Nàng mở miệng nói: “Ai biết được! Nếu như ngày sau nàng trở thành thê tử của ngươi thì sao?”
Văn Sơn phì cười nói: “Không có chuyện như vậy đâu! Ta và nàng ấy làm sao mà tới với nhau được!”
“Chuyện gì trên đời này cũng có thể!” Nói đến đây Mặc Linh quả quyết đáp lại: “Không phải ngày hôm nay ta trốn ra khỏi tràng buôn bán nô lê gặp phải ngươi sao? Số mệnh thứ này không nói trước được. Nếu có một ngày nàng muốn gả cho ngươi, ngươi có phải hay không tiếp nhận!”
“A” Văn Sơn có chút ngạc nhiên sau đó gật đầu nói: “Mặc dù không hiểu sao nàng nói muốn nói như vậy nhưng ta có thể trả lời với nàng rằng ta cũng không biết!”
Bất chợt Văn Sơn cảm nhận được trong lời nói của Mặc Linh kèm theo tức giận: “Ngươi tại sao không biết đây?”
Văn Sơn cười khổ sau đó nói: “Ta và nàng ấy có lẽ sau này không gặp nhau nữa. Ngoài ra chuyện chúng ta cách biệt thân phận là không thể nào có hy vọng. Ta dù sao cũng là người mà tình cảm mặc dù bị rung động nhưng cũng không phải không thay đổi được. Nếu như trong lúc đó ta yếu nàng nhiều hơn yêu nàng ấy như vậy dù nàng ấy có muốn gả cho ta thì ta cũng không đồng ý. Bởi vì lúc đó có lẽ ta đã yêu nàng thật rồi!”
Nghe được lời này thì Mặc Linh nhíu mày, hai má trong lúc này hơi đỏ lên sau đó nàng mở miệng nói: “Ngươi… chẳng lẽ tình yêu người dành cho nàng là giả?”
“Không!” Văn Sơn lắc đầu cười khổ nói: “Không giả chỉ là tình cảm không đạt đến mức khắc cốt ghi tâm. Ta nghĩ tình yêu mạnh mẽ như vậy cần thời gian bồi dưỡng mà không phải một hai ngày là đạt được…”
“A” Nghe được lời này thì thiếu nữ ngạc nhiên hô lên.
Văn Sơn cười khổ mở miệng nói: “Được rồi! Chúng ta không nói đến điều này nữa. Ngươi ngủ đi! Ngày mai chúng ta sẽ nói tiếp với phụ thân điều này hy vọng ngài sẽ để cho ta nạp ngươi làm thê tử!” Khoảng cách của hai người kéo gần một chút. Văn Sơn cũng không khách khí đem nàng ôm vào lòng sau đó nhắm mắt lại. Thiếu nữ Mặc Linh cũng không phản cảm với cái ôm của hắn.
Mặc Linh nghĩ thầm trong lòng: “Thì ra người mà hắn yêu lại là ta sao?”
Trong một căn phòng lớn và trang nhã, một thanh niên liên tục dùng ngón tay gõ gõ lên bàn. Ánh mắt hắn nhìn về phía một lão già mặc quần áo màu xám. Lão già mặc quần áo màu xám cực kỳ cung kính với người thanh niên này: “Tộc trưởng, ngươi gọi lão hủ đến đây có việc gì sao?”
Thanh niên thở dài ra một hơi sau đó lên tiếng nói: “Uông lão, ngày mai ngươi cho người đi điều tra tràng buôn bán nô lệ có nô lệ nào chạy trốn tên là Mặc Linh hay không? Ngươi đem bức hoạn, ngày sinh, võ hồn, xuất sứ… Toàn bộ thu thập về đây cho ta?”
Lão già vội vàng khom người nói: “Vâng tộc trưởng!”
Người thanh niên này chính là Văn Quyền phụ thân của Văn Sơn, hắn vừa mới từ phòng Văn Sơn trở về. Bàn tay của Văn Quyền đưa lên phất phất: “Được rồi, Uông lão không còn việc gì khác ngươi đi nghỉ đi!”
“Vâng!” lão già tên Uông lão kia kính cẩn cúi người sau đó xoay người rời đi.
Thấy được lão già rời đi thì Văn Quyền chỉ khe khẽ thở dài ra một hơi. Trên mặt của Văn Quyền xuất hiện nhiều cảm xúc cũng không ai biết hắn đang nghĩ gì.