Tại một tòa nhà cực lớn của phòng đấu giá Vân gia. Trong một căn phòng cực kỳ sang trọng và quý phái. Cả phòng tỏa ra hương hoa nhàn nhạt. Một thiếu nữ với sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành mặc một thân quần áo màu trắng quý phái mà trang nhã đang ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng. Từng đường cong trên thân thể của nàng giống như khiến cho nam nhân điên cuồng, mỗi cái liếc mắt của nàng có thể khiến cho nam nhân hoàn toàn điên đảo.
Cốc, cốc…
Một tiếng gõ cửa vang lên. Âm thanh của thiếu nữ giống như dòng suối róc rách của mùa xuân phát ra: “Phỉ Phỉ tỷ tỷ, ngươi vào đi!”
Một thân xinh đẹp mặc váy dài lả lướt màu xanh lá cây bước vào phía bên trong. Ánh mắt của nàng quan sát được thiếu nữ đã bỏ khăn che mặt của mình gia. Chính nàng cũng phải cảm khái bởi vẻ đẹp của nàng. Mặc dù nói về mị hoặc của nàng do sự thành thục cao hơn thiếu nữ trước mặt này nhưng xét về khuôn mặt thì khó ai mà có thể so sánh với nàng được.
Ánh mắt của thiếu nữ nhìn về phía Vân Phỉ Phỉ tò hỏi: “Vân Phỉ Phỉ, ngươi đã tìm được Đường Tam rồi sao?”
Vân Phỉ Phỉ gật đầu nhẹ nhàng, ánh mắt câu dẫn ngươi của nàng hơi chớp nhẹ. Trên bàn tay trắng nõn ngọc ngà của Vân Phỉ Phỉ cầm một tập giấy lên tiếng nói: “Lung Linh muội muội, ta đã tìm được người mà muội cần tìm. Tuy nhiên người này lại không giống như trong hình vẽ mà muội đã miêu tả chút nào. Khoảng mười một năm trước đây có một lão già họ Đường. Không ai biết được tên của hắn là gì đều gọi hắn là lão Đường. Hắn chuyên làm vũ khí cho các lính đánh thuê. Nghe nói cửa hàng hắn khá đông khách…”
Vuốt ve tập sách, Vân Phỉ Phỉ cung kính đưa về phái thiếu nữ. Bàn tay mềm mại trắng nõn xinh xắn của thiếu nữ vươn ra đem tập tin tức mở ra đọc. Đồng thời cùng với hình vẽ miêu tả hình dáng của lão đầu họ Đường. Lung Linh nhìn về phía này thì khe khẽ thở dài lên tiếng nói: “Vậy ngày mai chúng ta sẽ đến đó một chuyến thử xem!”
Lung Linh lại tiếp tục mở ra tập sách xem thông tin một chút sau đó hướng về phía Vân Phỉ Phỉ nói: “Đúng rồi, Phỉ Phỉ tỷ tỷ, ngày hôm nay ta đã gặp phải một người thanh niên giúp đỡ tiểu hài tử đó. Hắn tên là gì vậy?”
Nghe thấy vậy thì Phỉ Phỉ phì cười lên tiếng nói: “Thế nào? Tiểu thư Mục Lung Linh đối với nam nhân động tình rồi sao?”
Hai má Muc Lung Linh hơi đỏ lên sau đó nàng lắc lắc đầu đáp lại: “Không có!”
Thấy Mục Lung Linh đỏ mặt thì Vân Phỉ Phỉ khe khẽ thở dài lên tiếng nói: “Hắn tên là Văn Sơn, đại thiếu gia của Văn gia. Hắn quả thực rất tuấn lãng đi. Lần đầu tiên tỷ tỷ gặp phải hắn cũng bị vẻ đẹp của hắn mê hoặc đi. Tuy nhiên hắn a… Hắn lại là một phế vật không có võ hồn!”
“Cái gì?” Mục Lung Linh cực kỳ kinh hãi mở miệng lớn nhìn Vân Phỉ Phỉ.
Bàn tay mềm mại của Vân Phỉ Phỉ nhẹ nhàng túm lấy bàn tay trắng nõn của Mục Lung Linh. Nàng nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Mặc dù thân phận của chúng ta rất khác biết nhưng từ nhỏ muội đã coi ta như tỷ tỷ của mình vậy ta cũng nói thẳng… Thân phận của muội cùng với hắn quả thực cách xa không thể nào đến với nhau. Mặc dù hắn là một nam nhân rất tốt. Tuy nhiên hắn là nam nhân tốt thì sao chẳng qua chỉ là một người không có võ hồn. Quan hệ giữa các người chắc chắn là không thể nào đấy!”
“A” Mục Lung Linh cực kỳ ngạc nhiên sau đó lắc lắc đầu nói: “Phỉ Phỉ tỷ tỷ ngươi nói linh tinh gì vậy! Ta đâu có ý định gì với hắn đâu. Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi!”
Vân Phỉ Phỉ nghe thấy thế thì hài lòng mỉm cười gật đầu một cái, hắn lên tiếng nói: “Nếu như vậy thì tốt a! Thân phận của hai người vốn cách xa nhau khó lòng mà đến với nhau được. Hắn mặc dù rất tuấn lãng nhưng sau này muội có lẽ sẽ gặp được nhiều nam nhân ưu tú hơn hắn nhiều!”
Nghe thấy vậy thì Mục Lung Linh mỉm cười lên tiếng nói: “Vân Phỉ Phỉ tỷ tỷ, ta mệt mỏi rồi muốn ngủ một chút! Hẹn sáng ngày mai gặp lại…”
“A” Nghe được lời này thì Vân Phỉ Phỉ ngạc nhiên sau đó gật đầu nói: “Được rồi, vậy ta cũng không làm phiền muội muội nữa. Ngươi nghỉ ngơi đi!” Bàn tay của Vân Phỉ Phỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay của Mục Lung Linh.
Két!
Cánh cửa gỗ được Vân Phỉ Phi kéo ra sau đó nhè nhẹ đóng vào. Sau một lúc để cho Vân Phỉ Phỉ rời đi hắn thì Mục Lung Linh đột nhiên lên tiếng gọi hắn: “Trần lão!”
Một bóng đen vụt qua, một lão già ngay lập tức đứng trước mặt Mục Lung Linh. Đối với thiếu nữ này thì hắn cực kỳ cung kính chắp tay lại: “Tiểu thư ngươi có gì dặn dò!?”
Đôi môi hồng đỏ mọng của Mục Lung Linh nhẹ nhàng run run. Lão đầu cũng không biết vị tiểu thu này suy nghĩ gì. Lão già lẳng lặng cúi đầu đối với thiếu nữ chờ nàng sai bảo. Sau hơn nửa ngày thì Mục Lung Linh mới nói ra mục đích của mình. Đối với quyết định này của nàng thì chính nàng cũng sợ hãi khi nói ra: “Trần lão, ta cần lão giúp ta một chuyện!”
Lão già thấy được vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc cùng với xấu hổ của Mục Lung Linh thì mở miệng hỏi: “Tiểu thư ngươi có gì phân phó!”
Nàng hít một hơi sau đó lên tiếng nói: “Trần lão, ngươi mau mở ra linh vực của mình ngăn cản hết thảy ngoại giới ta cùng với ngươi cần nói chuyện riêng!”
“A” Lão già tên là Trần lão này không hiểu được thiếu nữ nói gì tuy nhiên trên bộ mặt ngưng trong của vị tiểu thư này thì hắn biết chắc việc này không hề đơn giản chút nào. Lão già ngày lập tức gật đầu đáp ứng: “Vâng thưa tiểu thư!” Ngay lập tức không gian bị một lực lượng bao phủ. Toàn bộ khu vực căn phòng đã biến thành màu đen tuy nhiên khu vực bên trong nó lại hết sức bình thường.
Lão già cực kỳ cung kính nói: “Tiểu thư, ngươi cứ việc nói. Hiện giờ ta đã mở ra lĩnh vực sẽ không có bất cứ cường giả nào ở bên ngoài có thể nghe được chúng ta nói chuyện cả. Tiểu thư yên tâm!” Không biết tại sao tiểu thư nhà mình lại cẩn mật như vậy quả thực chính là chuyện cực kỳ hệ trọng.
Đôi môi của thiếu nữ hơi mím lại sau đó nàng thở dài nói: “Trần lão, từ nhỏ ta đã được lão chăm sóc. Mặc dù quan hệ của chúng ta là chủ tớ nhưng ta đối với ngươi đều kính trọng như phụ thân mình vậy!” Nghe được lời này thì lão già cảm giác được trong lòng rung động. Thiếu nữ lại tiếp tục nói: “Từ nhỏ đại tỷ đã xuất hiện võ hồn thất sắc lung linh nhãn. Nàng chính là song sinh võ hồn mà ta chẳng qua chỉ là một người bình thường. Tuy nhiên mẫu thân đã dùng tiên thiên thôi toán cùng với vọng thiên thần thông tính toán ra ra ta cũng là song sinh võ hồn nhưng lại không ngờ một trong hai võ hồn là thất sắc lung linh nhãn a. Từ trước đến nay mỗi đời của Mục gia chỉ xuất hiện một võ hồn thất sắc lung linh nhãn. Đồng thời thất chỉ có Mục gia có chứa sắc lung linh nhãn mới có thể làm đương đại gia chủ của Mục gia”
“Mặc dù Mục gia chúng ta hiện giờ càng phát triển càng mạnh. Đối với viễn cổ gia tộc thì Mục gia chúng ta chính là gia tộc đứng đấu mạnh nhất trong các gia tộc nhưng có câu cây cao thì đón gió cả. Ngoài ra trong Mục gia thì nội bộ đã có lục đục với nhau. Những điều này cũng bởi vì ta sinh ra cũng giống như võ hồn của đại tỷ có được thất sắc lung linh nhãn!”
Trần lão nghe được những lời này của vị thiếu nữ thì khe khẽ thở dài nói: “Tiểu thư ta hiểu. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì ta cũng nhất định sẽ bảo vệ tiểu thư thật tốt!”
“Cảm ơn, Trần lão!” Vị thiếu nữ cực độ xinh đẹp này hơi mím môi một cái. Sau đó nàng hít một hơi lại rồi cắn răng nói: “Việc này chỉ có thể để Trần lão giúp ta một tay mà thôi!”
Hai tay của Trần lão chắp lại với nhau, hắn cực kỳ kiên định nói: “Tiểu thư, ngươi có việc gì cứ nói thẳng dù cho lão đây có chết cũng không từ!”
Đôi má của thiếu nữ đỏ lên, nàng hẵng giọng nói: “Trần lão, người có nhớ được người thanh niên có mái tóc bạch kim hôm nay chúng ta đã gặp hay không?”
Nghe được vị tiểu thư nhắc tới vị thanh niên với mái tóc màu bạch kim này thì Trần lão nhíu mày một cái. Hắn sực nhớ đến một thanh niên cực độ tuấn lãng trong ngày hôm nay đã cứu sống một tiểu hài tử. Đôi lông mày của Trần lão nhíu lại lên tiếng hỏi: “Tiểu thư, ngươi muốn nói đến tên tiểu tử mà hôm nay chúng ta đã gặp!”
“Đúng vậy là hắn!” Thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp cắn răng lại sau đó lên tiếng nói. Nghe được vị thiếu nữ này nói đến tên tiểu tử kia thì lão già cau mày lại. Chính hắn biết được tên này là Văn Sơn, đại thiếu gia của Văn gia. Hắn cũng không có võ hồn. Chẳng lẽ tên này chính thuộc về hậu thiên thức tính võ hồn. Hai hàng lông mày của Trần Lão cau mày rơi vào trầm tư.
Võ hồn thức tỉnh có ba loại chính là tiên thiên thức tỉnh, kích thích thức tỉnh đồng thời hậu thiên thức tính. Kích thích thức tỉnh chính là sáu tuổi sinh ra thức tỉnh nhờ kích thích của người tu luyện võ hồn dùng dụng cụ đặc biệt. Tiên thiên thức tỉnh chính là vừa sinh ra đã thức tỉnh võ hồn. Những người tiên thiên thức tỉnh đều có võ hồn cực kỳ mạnh mẽ, đại tiểu thư của Mục gia chính thuộc loại này. Hậu thiên thức tỉnh sẽ phân chia làm chỉ có một loại võ hồn. Người như vậy thì võ hồn sẽ cực yếu còn loại khác chính là song võ hồn. Loại song võ hồn cần thời gian thức tỉnh không kém chút nào tiên thiên võ hồn thức tính. Nguyên nhân bởi hai võ hồn quá mạnh mẽ cần hấp thụ năng lượng đủ mới có thể tự mình thức tỉnh không dùng cách thông thường đánh thức được. Mà Mục Lung Linh chính là song võ hồn hậu thiên thức tỉnh.
Trần Lão rơi vào trầm tư nghĩ đến chẳng lẽ Văn Sơn thuộc loại song võ hồn hậu thiên thức tỉnh. Lão già này còn rơi vào trầm tư thì Mục Lung Linh đột nhiên cắn hai hàm răng lại, hai má nàng đỏ bừng nói: “Ta sẽ ngủ với hắn. Ta sẽ làm nữ nhân đồng thời sinh nhi tử cho hắn!”
Nghe được lời này thì Trần Lão hoàn toàn mở to mắt bàng hoàng, hắn cực kỳ kinh hãi bởi vì không biết được tại sao Mục Lung Linh lại nói ra những lời này. Con mắt trợn to, cả cái miệng mở lớn có thể đút lọt cả cái trứng ngỗng vào cũng nên. Trần lão thấy được khuôn mặt của Mục Lung Linh đỏ phừng phừng khi nói ra những điều này. Trần Lão cười khổ nói: “Tiểu thư, chuyện này…”
Do Mục Lung Linh quá xấu hổ đến mức cả mặt như trái ớt, nàng bất đắc di quay đầu đi rồi nói: “Chuyện này do Trần lão ngươi bố trí. Ta… ta nhất định phải ngủ với hắn thành… thành công trở thành nữ nhân của hắn!” Nghe được lời khẳng định của Mục Lung Linh thì Trần lão đứng người lại, hắn hít hà một hơi cũng không biết nói gì.
Hai má của Mục Lung Linh khi đỏ lên kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp của nàng quả thực khiến cho nam nhân điên cuồng đáng tiếc không có ai ở đây ngoại trừ một lão già. Lúc này nàng đã trở lại bình thường, đôi môi hơi mím lại Mục Lung Linh lên tiếng nói: “Đại tỷ đã thay đổi rồi a! Từ khi biết ta có võ hồng thất sắc lung linh nhãn thì nàng càng ngày càng xa cách. Ta cảm giác được đại tỷ đối với ta có nghi kỵ. Ta biết nàng vốn cực kỳ coi trọng chức gia chủ. Mặc dù ta giải thích với nàng ta không cần chức gia chủ của Mục gia nhưng nàng không tin. Nàng cho người khắp nơi theo dõi ta. Mới gần đây ta bị người ám sát nếu như không có Trần lão ngươi ta sớm đã chết rồi. Không nghĩ tới đại tỷ lại là người như vậy!”
Khuôn măt của Mục Lung Linh tràn đầy đau khổ. Trần lão nghe thấy vậy cười khổ không biết nói gì cho phải. Từ trước đến nay huynh đệ trong quân vương đều không có tình thâm. Nếu như không phải Mục Lung Linh thức tỉnh võ hồn thất sắc lung linh nhãn vậy thì nàng tuyệt đối sẽ không bị đại tỷ của nàng nghi kỵ khiến cho tình cảm hai bên rạn nứt. Quyền lực có thể khiến con người biến chất.
Hai đôi mắt của Mục Lung Linh lúc này chảy xuống hai hàng lệ. Nàng có chút nghẹn ngào nói: “Tình cảm nhiều năm giữa ta và nàng như vậy cũng không bằng một chức gia chủ. Vì một chức gia chủ mà nàng muốn giết chết ta sao? Chẳng lẽ chức gia chủ Mục gia đối với nàng lại quan trọng như vậy!”
Đôi mắt Trần lão trở nên ảm đạm, lão cũng không biết nên như thế nào khuyên bảo nàng cho phải. Nàng đường đường thiên kim nhị tiểu thư của Mục gia, vị trí cực kỳ cao. Hiển nhiên địa vị cao nhưng nguy hiểm lại trùng trùng. Hai hàm răng Mục Lung Linh khẽ cắn lại sau đó lên tiếng nói: “Trần lão, ta khắp nơi đều bị người của đại tỷ theo dõi. Hy vọng ngươi có thể giúp ta làm việc này!”
“A” Trần Lão nghe thấy vậy thì khe khẽ thở dài một hơi. Hắn lên tiếng nói: “Tiểu thư yên tâm ta nhất định sẽ đảm bảo chuyện này thành công!”
Đôi môi xinh đẹp của Mục Lung Linh khẽ mở thở ra một hơi nói: “Vậy nhờ Trần lão rồi. Trần lão, ta hy vọng cuộc nói chuyện của chúng ta ngày hôm này chỉ có ta biết và ngươi biết mà thôi! Hy vọng ngươi giữ bí mật ngay cả mẫu thân ta ngươi cũng không tiết lộ nửa lời!”
“A” Trần lão nghe thấy vậy thì gật đầu nói: “Tiểu thư, lão phu biết phải làm gì!” Nói xong Trần lão thu hồi lại lĩnh vực sau đó trực tiếp biến mất trong màn đêm.
Ánh trăng sáng lại chiếu xuống xuyên qua cánh cửa sổ chiếu lên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Mục Lung Linh. Hai mắt ngọc của Mục Lung Linh hướng về phía trời cao, mặt trăng in trong đôi mắt xinh đẹp của nàng. Mục Lung Linh khe khẽ lẩm bẩm nói: “Hy vọng ngươi không làm cho ta thất vọng!”
Mục gia chính là một trong viễn cổ thế gia đứng hàng đầu. Thực lực thâm bất khả trắc. Mặc dù gia chủ của họ cực kỳ yếu nhưng không vì thế mà có thể khinh thường họ. Dưới trướng của Mục gia thì số người đầu vào họ đủ đem bất cứ viễn cổ gia tộc nào dễ dàng diệt sạch. Hàng vạn năm trước cho dù có nhiều viên cổ thế gia biến mất nhưng Mục gia vẫn đứng sừng sững tại đại lục võ hồn. Nhiều thế gia muốn liên hiệp đem Mục gia diệt trừ đều thất bại kết quả không những không thành công mà cả gia tộc mình đều bị Mục gia diệt trừ. Mục gia vẫn đứng sừng sững bất bại.
Điều kỳ lạ là mỗi đời gia chủ không ngờ lại chỉ có thể do nữ nhân cầm đầu mà người này phải có một thứ đó chính là thất sắc lung linh nhãn. Số lượng người có được thất sắc lung linh nhãn có thể đếm được trên đầu ngón tay cực kỳ hiếm hoi. Việc bảo vệ thất sắc lung linh nhãn luôn là nhiệm vụ hàng đầu của Mục gia. Đối với viễn cổ gia tộc thì thất sắc lung linh nhãn vốn là một bí ẩn.
Mọi người còn gọi nó là nhãn quang bị nguyền rủa bởi vì trong cả gia tộc Mục gia dòng chính cũng chỉ xuất hiện một người hơn nữa còn là đơn truyền. Hơn nữa số lượng giống như bị cố định. Chỉ khi nào người mang thất sắc lung linh nhãn chết mới có thể xuất hiện ở đời sau. Nói đơn giản một chút thì số lường thất sắc lung linh nhãn đó chính là ba người. Hiện giờ chỉ có nãi nãi của Mục Lung Linh, mẫu thân sau đó đến đại tỷ của nàng. Ai dè lại xuất hiện thêm một biến số là nàng. Không biết có phải nguyền rủa hay không nhưng nếu như theo lý mà nói muốn xuất hiện thất sắc lung linh nhãn thì chỉ có thể xuất hiện ở đời sau của nàng hoặc đại tỷ nàng đồng thời mẫu thân của nàng hoặc nãi nãi nàng hy sinh. Bởi vậy thứ này mới gọi là nhãn quang bị nguyền rủa. Tuy nhiên đến đời nàng lại xuất hiện bốn cái võ hồn thất sắc lung linh nhãn.
Mục gia nổi tiếng chính là tiên thiên thôi toán. Tuy nhiên tiên thiên thôi toán chính là tính toàn ra được số mệnh của môt người nhưng không quá nhiều. Ví dụ như có thể tính toán ra được tính cách của một người, hung cát trong trương lai của họ. Người học càng sâu thì có thể tính được ra cả đời người của một người. Chính vì vậy Mục gia luôn được các đại thế gia nhờ cậy cùng kính sợ. Các viễn cổ thế gia đều cho rằng Mục gia tồn tại bởi vì có thiên tiên thôi toán này.
Tuy nhiên họ không biết được rằng Mục gia tồn tại được nhiều năm không ngã chính là do thất sắc lung linh nhãn. Thất sắc lung linh nhãn có rất nhiều thần thông vô cùng cao nhưng có một thứ thần thông cực kỳ đáng sợ mà có lẽ bất cứ gia tộc nào cũng thèm muốn. Thần thông của nó chính là vọng khí vận thiên. Thần thông cao cấp nhất trong các loại thần thông của mắt.
Thần thông vọng khí vận thiên không có bất cứ tính phụ trợ, không có bất cứ công kích nào. Nó chẳng có bất cứ năng lực gì giúp cho người có võ hồn này tấn công, phụ trợ hoặc giúp đỡ tu luyện cả. Năng lực của hắn chính là xem khí vận của một người.
Mỗi một người đều có mực khí vận khác nhau. Khí vận có thể tăng hoặc giảm trong một thời gian dài. Con mắt của thất sắc lung linh nhãn chính là quan sát một người có được khí vận nhiều hay ít. Trong lúc Mục Lung Linh cảm giác Văn Sơn có chút thú vị nàng đã mở ra thần thông vọng vận khí thiên thì cảnh làm cho nàng giật mình.
Bao quanh thân thể của Văn Sơn chính là tràn ngập. Khí vận của hắn nhiều đến mức có thể tràn ngập trong thiên địa. Không chỗ nào không có. Chính là nàng cũng không biết Văn Sơn đến tột cùng có bao nhiêu khí vận. So sánh với người mà nàng nhìn thấy được khí vận nhiều nhất gần đầy sợ rằng không bằng một phần trăm so với hắn. Đó là một cảm giác thế nào chỉ có cảm giác được khí vận của hắn bao trùm cả thiên địa.
Khi mà Mục Lung Linh chỉ trong một giây ngây ngẩn thì ngay lập tức nàng bị khí vận của hắn cắn trả khiến cho đôi mắt đau đớn. Nếu như nàng không thu hồi nhanh có khi đôi mắt trực tiếp bị mù. Nàng lúc đó cũng cực kỳ kinh hãi khi mà nàng bị khí vận cắn trả. Trường hợp này quả thực chưa từng xảy ra bao giờ. Nghe nói chỉ có trong điển tịch khi mà người đầu tiên khai sáng ra Mục gia gặp phải trường hợp này.
Lúc đó nàng cũng chỉ xem song trường hợp này thì lắc đầu cười nhạt. Nàng không nghĩ tới sẽ có trường hợp như thế. Nàng từng xem khí vận của hàng trăm người cũng thấy được khí vận họ nhiều hoặc ít nhưng không có gặp phải trường hợp như trong sách. Không ngờ lần này nàng lại gặp phải như vậy.
Ngày hôm nay nàng đã len lén bói cho hắn một quẻ về tương lai nhưng nàng bói kiểu gì cũng không ra. Không có bất cứ thông tin gì về việc hắn có thể trải qua. Nàng chưa từng gặp bao giờ. Mặc dù trước đây nàng gặp phải người có khí vận mạnh nhất nhưng vẫn bói ra được một chút gì đó nhưng tương lai của Văn Sơn hoàn toàn mù mịt giống như có gì đó đang che dấu vậy. Nàng chỉ bói được một chút tính cách của Văn Sơn: “Tham hoa, háo sắc, trọng tình trọng nghĩa, có một tấm lòng nhân hậu, biến thài…” Đây là những nhận xét về phía Văn Sơn.
Nàng sau khi xem được nói về tính cách của hắn thì suýt nữa đã đập bàn rồi nhưng nàng nhịn được. Trong lòng nữ nhân thì bạch mã hoàng tử của các nàng đó phải là đẹp trai, tuấn tú, tài giỏi đặc biệt phải cực kỳ chung tình. Tuy nhiên trên đời này thì làm gì có ai như thế. Hắn đã tuấn tú tài giỏi thì tất nhiên là tam thê tứ thiếp rồi. Nếu như nữ nhân không biết giữ lòng nam nhân thì hắn đi tìm nữ nhân khác là đương nhiên. Sau khi xem đến hắn nhiều lần thì nàng mới kinh ngạc biết được hắn rất có thể thuộc về: “Mệnh cách hư vô, khí vận ngập thiên. Loại người này chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết. Mỗi khi hắn xuất thế đều là cuồng phong bão tố nổi lên. Hắn thường đem đến tai ương cho thế giới nhưng cũng là hy vọng cho thế giới. Hắn có thể đem tới diệt thế cũng có thể đem tới tân sinh. Cả thế giới sẽ xoay chuyển trung quanh hắn!”
Đây chính là mệnh cách đáng sợ nhất trong tiên thiên thôi toán. Người thực thi tiên thiên thôi toán trừ khi là người thân cận của hắn mới có thể thôi toán ra một chút về loại người có mệnh cách này. Càng là địch nhân thì tính toán ra hắn chính là một mảng sương mù. Hắn được thiên địa đại đạo che trở muốn giết hắn chính là muốn nghịch thiên mà đi. Nghịch thiên ắt hẳn sẽ dính đại nhân quả mà bị thân bại danh liệt tro cốt không còn. Trong sách của Mục gia có ghĩ rõ ràng cho người thức tỉnh thất bảo lung linh nhãn. Chỉ những người có thất bảo lung lĩnh nhãn mới có thể xem. Trong sách đã căn dặn rất rõ: “Một khi người kế thừa thất sắc lung linh nhãn gặp phải loại người này khi mở ra sẽ thấy được khí vận ngập thiên. Thất sắc lung linh nhãn đau đớn chảy máu. Nếu như cố gắng quan sát khí vận sẽ bị ý chí thiên địa nghịch hành cắn trả dẫn đến mù mắt. Nếu như người có quan hệ mật thiết đối với người có mệnh cách này sẽ có thể tính toán một chút về hắn. Nếu như tộc nhân gặp phải loại người này tuyệt đối không thể gây thù chỉ có thể kết thân. Nhiều người đã cố tình nghịch thiên mà đi đem người có mệnh cách này giết chết đầu lâm vào kết cục bi thảm, toàn gia bại vong. Người nắm giữ thất sắc lung linh nhãn phải nhớ lấy, nhớ lấy!”
Lời cuối văn của quyển sách có nhắc đến mệnh cách này. Nếu như không phải mệnh cách này nàng cũng sẽ không nguyện thất thân vì hắn. Hiện giờ tình trạng của nàng đã bị đại tỷ nghi kị. Không sớm thì muộn có lẽ đại tỷ sẽ ra tay với nàng. Tuy nhiên nàng muốn đánh cuộc một lần. Có lẽ mệnh cách này chưa chắc đã là người thanh niên trước mặt nàng gặp phải nhưng nàng muốn thử. Nàng không muốn chết.
Mục Lung Linh hiện giờ đang ôm chăn ngủ, hai má nàng đỏ bừng. Nàng cứ mường tượng đến cảnh hắn sẽ ở trên người nàng mà liên tục thở dộc làm cái truyện hoan ái mà chỉ nam nữ có thể làm khiến cho nàng cực độ xấu hổ. Nàng cũng nghe được một số vị tỷ tỷ trong tộc nói lần đầu tiên sẽ rất đau nên nàng có chút sợ. Nàng sợ cùng một nam nhân khác tiến hành ân ái không biết sau này nam nhân này sẽ đối xử với nàng như thế nào. Nàng sợ liệu tính cách của hắn có được tốt hay không? Nàng rất sợ hắn sẽ bỏ mặc nàng. Mặc dù tiên thiên thôi toán của nàng chưa thất bại lần nào nhưng nàng vẫn sợ hại. Liệu nàng có đủ can đảm để hoàn toàn trao thân cho một nam nhân lạ lẫm hay không? Nàng không biết!
Phía dưới hạ thể của Mục Lung Linh nóng ran, nàng cảm giác ngứa ngáy và ẩm ướt ở phía dưới. Không biết lúc nào thì ở phía dưới đã phun ra một chút chất lỏng. Nàng xấu hổ đỏ mặt, không hiểu sao nàng cố gắng gạt đi hình ảnh của hắn nhưng hình ảnh của hắn cứ xuất hiện trong đầu của nàng. Hắn ở trên người nàng hôn hít rồi dùng cái côn thịt đâm vào nơi tư mật nhất của nữ nhân trên người nàng. Rồi hắn vừa hôn hít nàng vừa nói những lời yêu thương khiến cho cả người nàng nóng ran. Dưới hạ thể của nàng không biết lúc nào đã dần dần trở nên ướt đẫm.
Hai má Mục Lung Linh đỏ bừng, nàng cắn chặt hàm răng sau đó nguyền rủa nói: “Tên hỗn đản tham hoa, háo sắc, biến thái chết đi! Chết đi!... A… Ai!?” Nàng đột nhiên quát lạnh một tiếng. Vì vừa rồi nàng rõ ràng cảm nhận được có người nhìn lén nàng. Giống như nàng toàn thân xích lõa bị hắn nhìn vậy khiến cho nàng có chút sợ hãi. Nàng nhìn xung quanh lại không có bất cứ ai. Dường như nàng quá đa nghi nếu như có người thì Trần lão hẳn phải phát hiện trước nàng mới đúng.
Một người thanh niên nào đó đứng trên đỉnh núi, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống khí hắn mắng chửi cực kỳ to thì mới thở ra hồng hộc. Bất chợt hắn bị hắt hơi hai cái: “Hắttttt xìiiiii, hắtttttt xìiiiiiii” Bàn tay hắn đưa lên rụi rụi vẻ mặt của hắn cực kỳ bực tức nói: “Mỗi lần hắt hơi hai cái này thì chắc chắn có đứa nào nói xấu mình đây. Ô đ*t mẹ đứa nào nói xấu lão tử thế nhỉ?”
Mục Lung Linh không biết sẽ có cảm giác gì nếu như nàng đứng ở đây mà nghe được hắn nói. Nàng đang ôm chặt ngủ, chiếc gối được rúi vào nơi tư mật của nàng. Nàng hy vọng như vậy sẽ dễ ngủ hơn. Đột nhiên nàng cảm giác được mũi mình có chút ngứa ngứa, Mục Lung Linh ngay lập tức hắt hơi: “Hắtttttt xìiiiiii, hắttttt xiiiiiiii”. Ngón tay xinh đẹp trắng nõn của Mục Lung Linh đưa lên rụi rụi mũi của mình,