Đại lục Võ Hồn

Chương 19: Chương 19: Quái thú hình người




Quả thực Triệu Thanh cực kỳ tức giận. Hắn hiện giờ muốn duy nhất đó chính là khiêu chiến Văn Sơn rửa lại nỗi nhục trước đây. Dù sao hai người vốn là bạn đối địch từ thủa nhỏ. Thường thường những nơi này đều có một nơi gọi là cá cược tràng. Các đối thủ có thực lực mạnh mẽ đều có thể lên tràng đánh với nhau. Người phía dưới thì hò reo đặt cược.

Thấy được Văn Sơn dẫn theo Mặc Linh đi với Triệu Thanh tới đài quyết đấu thì hàng lông mày của Văn Ngọc nhíu mày lại. Không hiểu sao kể từ khi nghe tin Văn Sơn mang một thiếu nữ về nhà muốn cười làm thê tử thì trong lòng nàng có cảm giác cực kỳ khó chịu. Trái tim nàng như thít lại, nàng muốn đi gặp hắn nhưng lại cũng không muốn. Nàng cũng không hiểu mình nữa.

Văn Long mở miệng đáp lại: “Chúng ta đi! Xem một chút Văn Sơn biểu đệ quyết đấu đi!” Mặc dù Văn Long nguyên nhân bởi vì Văn Vũ Nhi nên hắn không thích Văn Sơn lắm nhưng dù sao cả hai cũng xuất thân từ Văn gia. Nếu như người nhà mình bị bắt nạt thì hắn tuyệt đối sẽ không để yên.

Ánh mắt Văn Vũ Nhĩ nhìn về phía Văn Long một chút, đầu nàng nhẹ nhàng gật xuống. Hiển nhiên từ trước đến nay Văn Vũ Nhi đều được Văn Sơn lấy lòng. Nói chung là rất nhiều câu truyện hay, những thứ cực kỳ lãng mạn mà Văn Long không bao giờ có đều được Văn Sơn lấy ra để lấy lòng Văn Vũ Nhi. Tuy nhiên kể tử khi Văn Sơn tại hơn một tháng trước bắt đầu lãnh đạm nàng. Ban đầu nàng nghĩ rằng Văn Sơn thực sự chính là buông cần câu dài mà thôi, nàng cũng không quá quan tâm. Bất quá hiện giờ quả thực hắn cũng không đi gặp nàng, không lấy lòng của nàng nữa không hiểu tại sao trong lòng nàng có một cỗ lửa giận và khó chịu. Cái cảm xúc này khiến nàng cực kỳ khó chịu.

Đặc biệt ánh mắt của nàng thấy được hắn cầm lấy tay của người thiếu nữ kia thì trong lòng Văn Vũ Nhi không hiểu lại xuất hiện một cỗ ghen ghét khiến nàng cực kỳ khó chịu. Tim nàng giống như bị người nào đó dùng tay bóp chặt lại. Cảm giác này quả thực làm cho nàng cảm giác cực kỳ không thoải mái.

Hai người Văn Sơn và Triệu Thanh lên đài. Một người trong số đó mở miệng nói: “Đặt cọc đây, đặt cọc đây! Thiếu gia Văn Sơn thắng thì 2 ăn 1 mà thiếu gia Triệu Thanh thắng thì 1 ăn 2!”

Một người trong đó mở miệng hỏi: “Cái gì lại có quyết chiến giữa hai người này hả?”

Một người khác trong nhóm nói: “Từ trước đến nay thiếu gia phế vật man lực vương đều thắng thiếu gia phụ tình sắc lang. Theo ta thấy lần này thì thiếu gia phế vật man lực vương chắc chắn sẽ thắng lần nữa. Theo ta thấy nên đặt vào cửa thiếu gia phế vật man lực vương đi!” Có vài người đồng ý với ý kiến này.

“Cái này cũng không chắc…” Một người nam nhân cao lớn mở miệng nói: “ta nhận được tin mật nghe nói thiếu gia Triệu Thanh đã tiến vào luyện khí lục trọng. Lần trước hai người giao đấu tại thiếu gia Triệu Thanh đạt tới ngũ trọng, hai người gần như ngang tay chỉ có phế vật man lực vương thắng qua một chút mà thôi. Lần này ta chắc chắn thiếu gia Triệu Thanh sẽ thắng!” Người này hiển nhiên có quan hệ không tệ với Triệu Thanh.

Người ở bên cạnh hắn mở miệng hỏi: “Có thật không? Nếu như vậy ta sẽ đặt cửa của thiếu gia phụ tình sắc lang!”

Dù sao tên gọi của Triệu Thanh đã quá nổi rồi nên hắn cũng đã sớm đạt đến cảnh giới coi thường những lòi này. Hiển nhiên trước đây lời này làm cho hắn tức giận không ngớt nhưng hiện giờ hắn còn thấy hứng thú khi nghe người gọi tên mình như vậy. Ngón tay Triệu Thanh chỉ thẳng về phía Văn Sơn nói: “Văn Sơn, lần này bản thiếu gia nhất định nợ mới nợ cũ tính đủ với ngươi!”

Văn Sơn nhún nhún vai cười nói: “Triệu Thanh huynh, từ nhỏ chúng ta đã lớn lên bên nhau tình như thủ túc ngươi lại làm như vậy quả thực khiến cho ta đau lòng a. Lòng ta hiện giờ đau như cắt nước mắt đầm đìa nhịn không được muốn nằm gai nếm mật để chứng tỏ tình bằng hữu cao thượng của chúng ta!”

Nghe được lời nói buồn nôn của Văn Sơn rơi vào tai của Triệu Thanh lại hết sức chói tai. Triệu Thanh tức giận mắng: “Phế vật man lực vương, ngươi chết đi!” Triệu Thanh trực tiêp lao về phía Văn Sơn, trên bàn tay xuất hiện một lượng võ khí cực kỳ mạnh. Trên bàn tay xuất hiện ẩn hình có đầu sư tử nho nhỏ. Triệu Thanh hét lớn: “Sư đầu quyền!”

Sư đầu quyền là một võ kỹ hoàng giai trung cấp. Văn Sơn đã quá quen thuộc với chiêu thức và cách đánh của Triệu Thanh. Văn Sơn tặc lưỡi một cái. Phải nói rằng tên này ngu ngốc còn là thông minh đây. Nếu như ngươi đọc tên ra võ kỹ nhưng lại biểu hiện một loại võ kỹ khác thì không sao? Đây dành dành ngươi đọc tên võ kỹ nào thì đánh ra võ kỹ ấy. Văn Sơn thầm nghĩ: “Không biết hắn ngu ngốc là còn thông minh!”

Bàn tay Văn Sơn trực tiếp dùng lực lượng thân thể đối kháng với quyền đấm của Triệu Thanh.

Phanh!

Một tiếng nổ lớn vang lên. Không khí bị chấn khiến cho gió thổi tán loạn, âm thanh phát ra khá kêu. Hai người đều lùi lại vài bước. Triệu Thanh cảm giác được cả bàn tay truyền đến đau đớn tê dại. Bàn tay của hắn trở nên đỏ bừng. Văn Sơn cũng không khá hơn, bàn tay của hắn trở nên ửng đỏ, một cảm giác tê dại giống như điện giật lan tràn từ cánh tay tới toàn thân.

Triệu Thanh hừ lạnh một tiếng. Hắn nhảy vào gần Văn Sơn, bàn chân vung ra đá một cước. Bàn chân hắn lóe lóe ra một vài tia điện. Văn Sơn lách người tránh được. Hắn tung ra một quyền đấm thẳng về phía Triệu Thanh. Triệu Thanh hừ nhẹ khinh thường, đầu hắn nghiêng đi tránh được đòn này đồng thời bàn tay hắn phát ra tia lôi điện muốn túm lấy tay của Văn Sơn. Đáng tiếc bàn tay của Văn Sơn rụt lại cực kỳ nhanh.

Triệu Thanh chưa từ bỏ ý đồ chuyển tay thành chém mang theo lực đáo cực mạnh chém vào cổ Văn Sơn. Văn Sơn hừ lạnh một tiếng đầu nghiêng về phía sau. Cảm giác tê dại do điện giật bị Văn Sơn trực tiếp bỏ qua. Một tay đỡ lấy bàn chém ngang cổ của Triệu Thanh, tay kia vung lên từ phía dưới đấm thẳng lên vị trí dưới cánh tay của hắn.

Vốn Triệu Thanh đối với chiến thuật của Văn Sơn cũng cực kỳ rõ ràng. Hắn vung tay lên toàn lực đấm vào giữa mặt Văn Sơn muốn dùng thương đổi thương. Quyền kình manh theo sức sát thương của lôi điện và thuộc tính kim toàn lực đánh lên mặt Văn Sơn. Ngay lập tức Văn Sơn phải ngừng lại đưa bàn tay ra đỡ lấy quyền kình của Triệu Thanh.

Ba! Một âm thanh rõ to do Triệu Thanh đấm vào lòng bàn tay của Văn Sơn. Không ngờ cả hai đều cung lên chân đem lực lượng toàn bộ đá vào bụng của đối phương.

Phanh!

Cả hai người bị đá vào bụng đồng thời khiến cả hai bắn ra phía sau. Cái cảm giác bụng đau nhói khiến cho Triệu Thanh cực kỳ đau đớn. Văn Sơn cũng không khá hơn gì cảm giác được bụng tê dại và đau đớn. Nếu như cả người Triệu Thanh giống như con lươn điện thì Văn Sơn thua chắc nhưng ai bảo hắn cần dùng võ khí biến đổi đây. Nếu như hắn chỉ phát điện bình thường thì hoàn toàn không có sức ảnh hưởng chút nào tới Văn Sơn cả.

Mọi người trợn tròn mắt nhìn về phía cảnh này. Tuy nhiên xem ra tốc độ hồi phục của Văn Sơn nhanh hơn nhiều. Hắn bật dậy sau đó lao thẳng về phía Triệu Thanh vung ra một cước nện thẳng về giữa bụng của Triệu Thanh đang nằm dưới đất. Triệu Thanh kinh hãi vội vàng lăn mình tránh thoát.

Cả cái sàn nhà bị lực lượng của Văn Sơn nện chân xuống xuất hiện một vết rạn nứt nho nhỏ. Mấy người ở đây thấy được lực lượng của hắn thì hít hà một hơi. Trong lòng thầm nói: “Quả thực không hổ danh là phế vật man lực vương a!”

Búp! Một cước đá ra Văn Sơn đem Triệu Thanh đá bay. Triệu Thanh phun ra một ngụm máu khỏi miệng. Hắn vươn tay ra bắt được một cột đá ở một góc của lôi đài mới không bị đánh bay. Tay vỗ mạnh vào cột đã thân mình Triệu Thanh lại bắn vào trong lôi đài. Triệu Thanh hừ lạnh một tiếng nói: “Văn Sơn không nghĩ tới ta tiến tới luyện khí lục trọng thì thân thể của ngươi vẫn tăng trưởng về mặt lực lượng a!”

Nói xong từ trong ngực, Triệu Thanh lấy ra một bình đan dược đem bỏ vào miệng. Văn Sơn thấy vậy nhíu mày lên tiếng hỏi: “Triệu Thanh huynh như vậy là gian lận đấy?”

Triệu Thanh cười lạnh nhạt nói: “trong khi chúng ta quyết đấu ngươi cũng không yêu cầu không được sử dụng đan dược a!” Nói đến đây cả người Triệu Thanh bốc ra võ khí, lực lượng của hắn không ngờ trong lúc này lại tăng lên ngang với luyện khí thất trọng. Ánh mắt Văn Sơn cũng tràn đầy kinh ngạc.

“Phong Báo Trảo!” Triệu Thanh hét lên một tiếng. Hắn vung tay ra quét một cái. Từ trảo của hắn bắn ra năm tia cong cong sắc bén đánh về phía Văn Sơn với tốc độ cực nhanh. Văn Sơn ngay lập tức vội vàng tránh né. Tuy nhiên có một vài đường cong lướt qua thân thể của hắn cắt rách ra hắn khiến máu đỏ tươi chảy ra.

Văn Sơn hoàn toàn kinh ngạc. Trong lúc này Mặc Linh hô lên: “Phu quân cẩn thận!” Không biết lúc nào Triệu Thanh đã gần Văn Sơn. Một quyền của hắn nện mạnh lên thân mình của Văn Sơn đem thân mình của hắn đánh bay.

Triệu Thanh cười lạnh nói: “Văn Sơn thấy được võ kỹ mới của ta thế nào!?”

Văn Sơn tay bám lấy cột đá. Cột đá bị hắn bám lấy xuất hiện vết rạn nứt. Hắn đập mạnh lên cột đá phóng vào trong lôi đài. Triệu Thanh hừ một tiếng tức giận mở miệng nói: “Vì hôm nay chắc chắn ta có thể thắng được ngươi. Ta không tiếc lấy ra bạo huyết đan. Có lẽ ta phải nằm giường một tuần đi nhưng mặc kệ thế nào thì hôm nay ta nhất định sẽ đánh cho ngươi nằm giường một tháng!”

Toẹt!

Từ miệng Văn Sơn nhổ ra dòng máu dươi xuống đất. Hắn lạnh lùng nhìn về phía Triệu Thanh mở miệng nói: “Xác thực luyện khí thất trong so với luyện khí lục trọng mạnh hơn nhiều. Nếu như ngươi là chân chính luyện khí thất trọng ta thua không thể nghi ngờ!”

Trên mặt Triệu Thanh xuất hiện nụ cười lạnh nói: “ngươi bây giờ biết đã muộn. Tác dụng bạo huyết đan ta dùng kéo dài một giờ trong một giờ này ta đủ đem người đánh nẳm viện một tháng. Văn Sơn nhớ kỹ ngày giáo huấn hôm nay!”

Thân mình Triệu Thanh lao về phía Văn Sơn. Tuy nhiên Văn Sơn trong lúc này lại di chuyển liên tục tránh đòn Triệu Thanh. Triệu Thanh cười lạnh nói: “Xem ngươi còn tránh được đến khi nào!”

Phanh!

Lại một quyền nện trên người của Văn Sơn đem hắn đánh bay. Văn Sơn hừ một tiếng miệng phun ra một ngụm máu. Hắn đứng bật dậy, ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn về phía Triệu Thanh. Hiển nhiên trong lúc này thì Triệu Thanh tràn đầy vui vẻ. Văn Sơn kéo bàn tay ra. Không ngờ trên tay hắn lại có một đám đồ cũ kỹ giống như sắt thép. Triệu Thanh cười lớn: “Từ khi nào ngươi giống nữ nhân thích đeo đồ trang sức rồi. Đồ trang sức kia cũng quá xấu đi có cần bản thiếu gia mua đồ trang sức khác cho ngươi hay không?”

Văn Sơn tốc độc cực nhanh đem đám đồ trang sức tháo ra. Tuy nhiên khiến cho con mắt của Triệu Thanh hoàn toàn kinh hãi chính là mỗi món đồ trang sức này rơi xuống đất đều phát ra tiếng nổ khá lớn giống như một vật nặng nện xuống sàn vậy.

“Hừ!” Văn Sơn cũng không nói nhiều trực tiếp lao lên chủ động khiêu chiến Triệu Thanh. Tốc độ của hắn trong lúc này tăng lên rất nhiều. Quyền cước của Văn Sơn đều mang theo tiếng xé gió.

Triệu Thanh gầm lên một tiếng nói: “Đáng chết!”

Hai người lại bắt đầu tiến vào trạng thái đánh sáp lá cà. Văn Sơn hoàn toàn giống như dã thú dùng thương đổi thương. Tuy nhiên rõ ràng thân thể Văn Sơn chiếm ưu thế nhiều hơn đem Triệu Thanh đánh cho thương thế đầy mình. Cả hai đều tối tăm mặt mũi. Không giống như sử dụng vũ khí có tính sát thương một cái là mất mạng nhưng ở đây hai bên rõ ràng đánh ra không biết bao nhiêu chiêu. Dường như hai bên rất rõ về chiêu công thủ của nhau vậy.

Bị đấm thâm tím cả mặt mày Triệu Thanh hét lên một tiếng cực lớn, hắn nhảy lên không trung toàn thân lóe ra võ khí mạnh mẽ. Thân mình trầm xuống, cả thân mình ẩn hiện hình con báo. Thân mình của hắn phát ra tia sáng hai màu vàng và tím lóe lòe. Hắn gầm lên: “Văn Sơn, ngươi chết đi!”

Văn Sơn cũng không có trốn tránh trực tiếp dùng quyền đối quyền, dùng cứng đối cứng. Cả hai đánh mạnh về phía nhau.

Phanh!

Một tiếng nổ lớn vang lên, cả người Văn Sơn bị bắn ngược về phía sau tuy nhiên thân mình của Triệu Thanh cũng bị đẩy ngược lên không trung. Văn Sơn cảm giác cả hai bàn tay truyền đến tê dại. Hắn bật dậy phụt ra một ngụm máu. Tuy nhiên ánh mắt thì đỏ bừng nhìn về phía Triệu Thanh đang từ trong không trung bắt đầu rơi xuống phía dưới. Dù sao vừa rồi va chạm không nhẹ nên Triệu Thanh bị đẩy lên khá cao khiến cho Văn Sơn có thời gian tĩnh dưỡng.

Văn Sơn không nghĩ tới sau khi dùng thứ vật nặng kia thân thể không có tăng nhiều về lực phòng ngự nhưng tốc độ và sức mạnh tăng lên cực nhiều. Bàn chân hắn đạp mạnh trên đất để lại dấu tay. Trong đôi mắt lờ mờ của Triệu Thanh thấy được Văn Sơn phóng tới thì toàn quyền đánh ra một chưởng. Tuy nhiên Văn Sơn đã trực tiếp đá ra một cước nện thẳng lên ngực của Triệu Thanh đem hắn đánh bay. Chiếc vòng tay cũng rời khỏi ngực của Triệu Thanh bắn ra ngoài vị Văn Sơn túm lấy.

Phanh! Thân mình Triệu Thanh bay ra nện thẳng nên nền đất khiến cho không khí trở nên bụi mù.

Bàn tay Văn Sơn đỏ bừng túm lấy chiếc dây chuyền phát ra ánh sáng năm màu. Văn Sơn lau dòng máu trên khóe miệng của Triệu Thanh cười nói: “Triệu Thanh huynh, ngươi lại thua rồi!”

“Thiếu gia!” Đám hộ vệ theo sau lưng hắn vội vã chạy tới. Một người lấy ra viên đạn dược bỏ vào miệng của Triệu Thanh. Văn Sơn cười lắc lắc đầu. Dù sao hai bên ra tay dù có bị thương nặng đối phương chỉ cần không động đến điểm mấu chốt như hủy đi khả năng tu luyện của đối phương vậy thì mấy lão già bất kể. Dù sao ma sát kiểu này cũng đẩy nhanh tốc độ tu luyện của đám vãn bối.

Thân mình Triệu Thanh lảo đảo, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía Văn Sơn. Sắc mặt hắn khá hơn một chút sau khi nuốt viên đan dược kia. Hắn cắn chặt hàm răng mở miệng nói: “Văn Sơn, ngươi chờ cho ta!”

Văn Sơn nhún nhún vai mỉm cười nói: “Triệu Thanh huynh, chúng ta là bằng hữu a! Bất cứ khi nào ngươi tìm ta đều có thể!”

Ánh mắt Triệu Thanh như muốn giết người. Hắn nhìn về phía đám hộ vệ quát lên một tiếng nói: “Chúng ta đi!” Mạnh mẻ đè nén lửa giần trong lòng, Triệu Thanh hừ lạnh một tiếng, rồi vung tay lên mang theo đám thủ hạ bỏ đi.

Văn Sơn mỉm cười nhẹ nhàng xuống đài. Mặc Linh tiến tới. Nàng mở miệng quan tâm hỏi: “Phu quân, ngươi không có sao chứ?” Bàn tay của nàng lấy ra một chiếc khăn trắng đem bụi bần trên mặt hắn lau đi.

Tay Văn Sơn lắm lấy tay của Mặc Linh mỉm cười nói: “Ta không có sao?” Bị nắm tay thì khuôn mặt Mặc Linh hơi đỏ lên. Văn Sơn mỉm cười hắn đưa ra chiếc vòng tay nói: “Thứ này cho nàng!”

“A” Mặc Linh không nhịn được thốt lên một tiếng.

Văn Sơn mỉm cười nói: “Cái tên ngu ngốc kia không biết nghĩ gì lại mang theo chiếc vòng này theo mình không sợ bị phá hay sao? May mắn là nó vẫn hoàn hảo a. Hy vọng nàng sẽ thích nó!?”

Đôi hàng lông mày như lá liễu của Mặc Linh nhăn lại, nàng tò mò lên tiếng hỏi: “Phu quân chẳng lẽ tử đầu chàng đã tính toàn đánh chủ ý về thứ này?”

Văn Sơn nhún nhún vai cười nói: “bởi vì vừa rồi ta thấy được nàng đối với thứ này nhìn lâu một chút nên tự tiện làm chủ ý khiêu khích hắn. Dù sao ta cùng với hắn trước đây có nhiều lần đánh nhau rồi không chỉ có một lần. Thêm một lần nữa cũng không ngại!?”

Nghe được lời này thì Mặc Linh lên tiếng hỏi: “Nếu như ngươi thua đây!”

“Làm sao có thế?” Văn Sơn mỉm cười đầy tự tin nói.

“Biết đâu ngươi thua thì sao?” Mặc Linh lại nghi vấn hỏi.

“Ta chưa bao giờ thua hắn a!” Văn Sơn nhún nhún vai cười.

“Nếu thua đây?”

“Đã nói là không thể nào mà!”

Đám người ở đây nhìn cảnh tình tứ của hai người mà muốn buồn nôn. Mấy người đặt cược bắt đầu nhận tiền rời đi.

Văn Sơn vươn tay chộp lấy bàn tay mềm mại trắng hồng của nàng sau đó đem chiếc vòng tay năm màu này đeo vào. Bị Văn Sơn làm vậy trước mặt đám đông khiến cho mặt Mặc Linh đỏ nên như ứ máu. Làn da trắng hồng của nàng trở nên đỏ hồng tới tận mang tai. Văn Sơn cũng chẳng thèm để ý tới ánh mắt của mọi người muốn dẫn nàng rời khỏi nơi này.

Văn Vũ Nhi trong lúc này không hiểu tại sao thấy cảnh tình tứ của hai người thì trong lòng nàng hiện lên một cỗ tức giận không hiểu được. Bất chợt nàng nghe được Văn Ngọc cau mày hừ lạnh lên tiếng nói: “Tam đại nổi danh, tên nào cũng chẳng phải tốt lành gì! Giữa ban ngày ban mặt tình tứ với nhau không biết xấu hổ.” Trong giọng nói của nàng mang theo chút vị chua chua.

Không ngờ Văn Long lại tiến về phía Văn Sơn mở miệng nói: “Văn Sơn biểu đệ!”

“Văn Long biểu ca!” Dường như quan hệ hai người cũng không tốt lành gì. Văn Sơn đột nhiên mở miệng gọi tên của Văn Long như vậy.

Văn Long mỉm cười nói: “Hiện giờ biểu ca rất cần một viên tam giai yêu đan có ngũ hành thuộc tính giống như yêu đan này!” Văn Long nhìn về phía chiếc vòng tay của thiếu nữ hỏi: “Không biết đệ muội có thể hay không từ bỏ thứ yêu thích của mình!?”

Mặc Linh còn chưa kịp mở miệng thì Văn Sơn đã khó chịu lên tiếng nói: “Thứ lỗi Văn Long biểu ca! Huynh cũng không thể lấy đi thứ người khác yêu thích. Vừa rồi Văn Vũ Nhi đã nhận lấy món đồ này hẳn là vì biểu ca ngươi đi!” Ánh mắt Văn Sơn nhìn về phía Văn Vũ Nhi hơi nghiêng đầu một chút sau đó tò mò hỏi: “Không phải biểu ca đã từ chối rồi sao?”

Bất chợt Văn Ngọc lên tiếng nói: “Văn Sơn ngươi có ý gì! Văn Long hiện giờ đã có vị trí cao tại Văn gia. Hắn sau này sẽ là hy vọng lớn của Văn gia chúng ta chẳng lẽ ngươi không thể nhường nhịn ra thứ mình yêu thích!”

Văn Sơn nhếch miệng khinh thường nhìn về phía Văn Ngọc nói: “Nếu như một nữ nhân trong tộc trở thành hy vọng của tộc gì đó, nàng ta nói với ngươi đem trượng phu của ngươi nhường cho nàng ta ngươi cũng đồng ý sao?”

“ngươi…” Văn Ngọc nghe thấy thế thì cực kỳ tức giận phản bác lại: “Chuyện này sao có thể đánh đồng được!”

Văn Sơn mở miệng nói: “Mặc dù Mặc Linh chưa trở thành thê tử của ta nhưng nàng chính là thê tử trong lòng của ta rồi! Nếu như muốn ta vì Văn gia bỏ ra thứ mà nàng yêu thích thì không thể nào a! Với lại từ trước đến nay người của Văn gia có coi ta là người của Văn gia sao? Ta chưa từng nhận được một chút hỗ trợ nào từ Văn gia cả. Tiền giúp ta mua dược liệu tu luyện đều từ tiền túi của phụ thân ta. Các ngươi nói câu này không biết ngượng!”

Văn Ngọc nghe thấy vậy thì mở miệng nói: “Ngươi…” nhưng nàng không biết nói tiếp ra sao.

Bàn tay Văn Sơn kéo lấy tay của Mặc Linh sau đó mỉm cười: “Măc Linh chúng ta rời đi!”

Nhìn bóng dáng của hai người khuất xa, Văn Long khe khẽ thở dài một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.