Bắt đầu từ ngày đó đến nay hắn bắt đầu tiến hành điên cuồng luyện thể. Hắn ngược đãi thân thể của mình. Điều làm cho hắn có cảm giác quái gở đó chính là tại sao thân thể của hắn bị thương rất nặng nhưng ngay tại ngày hôm sau thương thế gần như khỏi hắn. Người khác mất 10 ngày mới khỏi thì hắn chỉ mất có một ngày là khỏi.
Văn Quyền cũng thấy được sự cố gắng đến điên cuồng của Văn Sơn nhưng làm một người phụ thân hắn cũng biết ủng hộ cho Văn Sơn chỉ là… Văn Sơn vốn không có võ hồn. Hắn chỉ định cả đời này sẽ dừng lại tại Nguyên Thần kỳ. Nguyên Thần Kỳ cùng với Luyện Khí kỳ cửu trọng thì thực lực chênh lệch không nhiều. Tuy nhiên một khi tiến vào thần thông kỳ thì thực lực bay vọt về chất không biết bao nhiêu lần. Với thiên tư tuyệt cao của Cầm Nguyệt thì thần thông kỳ đủ nàng diễn sinh ra thần thông. Đến lúc đó Nguyệt Cầm chỉ cần một chiêu là có thể miễu sát Văn Sơn mà thôi. Dù hắn luyện có thể nào cũng vô ích. Hơn nữa thân thể con người có cực hạn giống như Cầm Nguyệt sau khi đã rèn luyện thân thể tại luyện thể kỳ đến cực hạn thì nàng đã bước vào luyện khí.
Lúc này Văn Quyền đang ôm một thanh niên có mái tóc bạch kim ngất đi thì khe khẽ thở dài. Hắn nâng thanh niên kia đi, sau lưng Văn Quyền xuất hiện một đôi cánh do lôi thuộc tính ngưng tụ lại. Hai cánh đập mạnh khiến cho Văn Quyền bay thẳng về phía Văn gia. Đây chính là thần thông của Văn Quyền: “Phi lôi dực”.
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào xong cửa, Văn Sơn từ từ tỉnh dậy. Hắn khe khẽ thở dài. Thân thể của hắn vẫn còn đau nhức bởi vì ngày hôm qua vận động cực hạn. Bước ra khỏi cửa Văn Sơn lại đi ra biệt viện của hắn bắt đầu luyện quyền.
Cả biệt viện của hắn được thiết kế khá giống với mấy hậu viện hoa viên của quan viên cổ đại Trung Quốc. Cây cối ở đây được trồng và thiết kế khá là đẹp mắt. Nó rất phù hợp với cảnh quan trung quanh. Văn Sơn vừa đánh quyền vừa hô hấp theo trong công pháp mà Văn gia đã miêu tả.
Một đám thanh niên và thiếu nữ đi qua nhìn thấy Văn Sơn đang chăm chỉ luyện quyền thì cười nhạt khinh bỉ. Ngươi vốn đã không có võ hồn vậy thì tu luyện cái gì mà tu. Chúng ta đều có võ hồn trong người, ngươi không có võ hồn tu làm gì nữa. Cả đời ngươi cũng đừng hy vọng tiến vào thần thông kỳ. Mấy người thanh niên và thiếu nữ lắc lắc đầu. Họ không hiểu được tại sao Văn Sơn vẫn phải cố gắng khi mà hắn mãi mãi chỉ địch không có cách nào tiến vào thần thông kỳ.
Cả người toát cả mồ hôi, Văn Sơn đều mệt bở hơi tai. Hắn ngưng nghỉ một chút sau đó xoay người rời khỏi gia tộc. Trên đường hắn đều bị ánh mắt khinh bỉ của mọi người nhìn về phía này. Một thanh niên cười lạnh nói: “Đây không phải là Phế vật man lực vương Văn Sơn hay sao?”
Nghe được lời này Văn Sơn làm như không nghe thấy điều gì cả. Hắn thở dài ra một hơi. Sau đó thân mình của hắn lẻn vào trong một góc sau đó dùng khăn che mặt đem khuôn mặt của mình che lên. Hắn tiến về phía một cửa hàng thợ rèn. Nơi này chính là căn nhà thợ rèn với lão thợ rèn, cả khu nhà đều khá tồi tàn.
Lão thợ rèn này thấy được Văn Sơn đã đến thì lên tiếng nói: “Ngươi đã đến rồi sao? Nếu như vậy cầm lấy chùy bắt đầu đoán tạo đi!”
“Vâng!” Văn Sơn gật đầu. Hắn thực sự không muốn mình trở thành vô dụng chính vì vậy hắn mới tìm một công việc. Lão già này Văn Sơn có cảm giác như hắn không phải là một người bình thường. Văn Sơn cố gắng mãi mới một lần xin vào được cửa hàng lão già này.
Cửa hàng của lão già này khá là thịnh vượng tuy nhiên ngày nào hắn cũng uống rượu thế nên cửa hàng mới như vậy. Nếu như lão già chịu bỏ một chút tiền ra tu sửa thì không đến nỗi nào đáng tiếc a?
Văn Sơn liên tục dùng chùy đập vào một món đồ sắt. Từng đòn đều phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Hắn dùng cách này vừa rèn luyện thân thể mà làm được việc hữu ích. Nghe nói lão già này họ Đường nên Văn Sơn thường gọi lão là Đường lão. Lão già này không có con cái chỉ sống thui thủi một mình. Văn Sơn thường đi đến nơi này tìm lão cùng phụ giúp lão kiếm ít tiền. Văn Sơn cũng sợ một số người làm khó lão già này nên thường che mặt trong khi tại chỗ lào già phụ giúp. Khuôn mặt của Đường lão có góc cạnh đầy đủ theo ánh mắt của Văn Sơn thì lão già này khi trẻ tuyệt đối là một mỹ nam tử so ra không kém hắn là mấy.
Lão già nhìn thấy đường chùy pháp của Văn Sơn thì khe khẽ thở dài. Dường như lão nhìn ra được thiên phú của Văn Sơn trong việc đoán tạo binh khí đáng tiếc dù hắn muốn theo nghề này cũng không có thể trở thành một luyện khí sư cao cấp được. Muốn trở thành luyện khí sư cao cấp cần có môt võ hồn không thể thiếu đó chính là chùy. Chuyên dùng để đoán tạo binh khí thì chùy chính là thứ cần thiết nhất.
Đường lão đang đập chùy liên tục để đoán tạo một thanh kiếm lớn thì hắn đột nhiên mở miệng nói: “Lão phu nghe được có người của Cầm gia đi Văn gia từ hôn!” Nghe được lời này thì thân mình Văn Sơn run lên. Lão già vội vã cảnh báo lại: “Tập trung vào việc đoán tạo chùy pháp đi!”
“A” Văn Sơn giật mình. Hắn hít một hơi khí lạnh sau đó nhanh chóng ổn định lại tinh thần của mình tiếp tục đoán tạo binh khí. Sau khi đoán tạo ra một thanh trường thương, hắn lại đổi tay đoán tạo một vũ khí khác. Hắn rèn luyện cho đôi tay của mình đều linh hoạt giống như nhau.
Nhìn thấy được sự thốt thố của Văn Sơn thì Đường lão khe khẽ thở dài một hơi: “Làm người bình thường thì cũng có cái tốt của người bình thường!”
Nghe được lời này của Đường lão thì Văn Sơn thở ra một hơi nói: “Cảm ơn Đường lão!”
Dù sao thâm giao của hắn và Đường Lão cũng được ba năm nay rồi. Đường lão cũng biết được Văn Sơn kiếm số tiền ít ỏi của chỗ hắn dùng để làm gì nên hắn cũng không ngăn cản Văn Sơn thường đến chỗ của hắn. Sau khi xong việc lão già ném cho Văn Sơn phần tiền công của hắn. Văn Sơn cầm lấy số tiền này thì mỉm cười nói: “Cảm ơn Đường lão… Di…” Hắn ngẩn người ra sau đó lên tiếng nói: “Đường Lão… số tiền này nhiều gấp đôi so với thường ngày a!”
Lão già nhàn nhạt nhìn về phía hắn nói: “Ngày hôm qua lão phu kiếm được kha khá lên chi ra một chút. Ngươi mua thêm một chút cho mấy tiểu hài tử kia…”
Khóe miệng của Văn Sơn cong lên, hắn mỉm cười nói: “Xem ra Đường lão cũng là một người tốt đấy nhỉ!?” Lão già không có nói gì đem vũ khí chọc vào trong nước. Hắn lấy ra một bình rượu sau đó nốc lên ừng ực. Mặc kệ những lời của Văn Sơn nói.
Nhẹ nhàng bóp mũi, Văn Sơn cũng biết Đường lão cũng không có thích nói nhiều. Hắn cười hì hì. Mỗi lần đến đây hắn đều cảm giác được thoải mái hơn nhiều. Văn Sơn xoay người rời đi. Nhìn ánh sáng giữa trưa thì Văn Sơn đưa bàn tay ra nhíu mày lại.
Hắn tiến vào một cái quán nhỏ sau đó mua một lượng lớn bánh bao bỏ vào trong một cái túi sách lớn. Chí ít số tiền này do chính hắn kiếm được mà không phải từ gia tộc. Nếu như tiền của gia tộc thì có lẽ hắn sẽ đắn đo nhưng đây là tiền do gia tộc. Hắn muốn làm gì thì làm.
Quay về phía một ngã rẽ, hắn tiến vào một khu ổ chuột trong thành. Khi thấy được Văn Sơn xuất hiện thì một đám trẻ con xuất hiện trước mặt của hắn. Một tiểu nữ hài hô lên: “Văn đại ca, đại ca lại đến thăm bọn em đúng không?” Một đám tiểu hài tử ríu rít chạy ra ngoài.
Hắn đem bọc trắng mở ra ngoài phân phát cho đám tiểu hài tử quần áo lam lũ đói khổ này. Dù thời kỳ nào thì cũng có người ăn xin. Đối với đám tiểu hài tử này thì Văn Sơn giúp được từng nào thì tốt từng ấy thôi. Chí ít hắn nhìn thấy được nụ cười của mấy tiểu hài tử này thì lòng của hắn có chút ấm áp.
Sau khi phát bánh cho cả đám tiểu hài tử, hắn nói vài lời với mấy đám tiểu hài tử rồi xoay người rời đi. Hiện giờ đã đến gần giữa trưa hắn muốn trở lại Văn gia. Dù gì đi nữa hắn cũng là một người của Văn gia. Hắn không thể không trở về.
Bọn tiểu hài tử nhìn về phía Văn Sơn rời đi thì đều tỏ ra không muốn. Hắn thường thường đến thăm đám tiểu hài tử này đồng thời kể truyện cho đám người nghe nến được đám tiểu hài tử cực kỳ yêu thích. Văn Sơn sau khi rời khỏi khu vực nhà ổ chuột thì hắn đem quần áo thay đổi.
Trong tâm trạng buồn chán, Văn Sơn muốn dạo quanh phường thị của thành Bạch Sơn một chút. Khu vực giao dịch tràng của thành Bạch Sơn do ba đại thế gia là Triệu gia, Độc Cô gia cùng Văn gia cùng hưởng. Ba gia tộc hình thành nên một thế gọng kiềng kìm hãm lẫn nhau. Cả ba gia tộc đều biết rằng một khi thế cân bằng này bị phá vỡ như vậy sẽ dẫn đến một bên không chết không thôi với bên kia trong khi đó bên kia sẽ thu lợi. Nếu như chỉ có tồn tại hai gia tộc vậy thì hai gia tộc ngay lập tức sẽ cắn xé nhau không nhận nhượng. Mấy lão già của ba gia tộc đều là người thành tinh nên nhận ra được điều này. Ba gia tộc tuyệt đối không bao giờ muốn đánh vỡ cục diện này trừ phi một bên có thực lực liễn áp cả hai bên khác.
“Cốp, cốp…” Âm thanh phi ngựa rõ ràng phát ra làm cho đám người giật mình. Họ thấy được một thanh niên có vài phần tuấn tú đang cưỡi trên một con ngựa. Ở thế giới này thì không có ngựa mà có một loài động vật ăn cỏ có đầu hình giống như đầu ngựa, trên đầu của nó có một cái sừng. Chi trước nó biến thành một bộ móng vuốt sắc bén giống như móng vuốt của khủng long. Chân của nó cũng giống như chân của khủng long. Văn Sơn biết được nó chính là ngựa cưỡi của thế giới này.
Dù sao đây là dị giới nên mấy con thú vật cũng có hình dáng khá là kỳ dị. Sống nhiều năm như vậy rồi nên Văn Sơn cũng chẳng lạ. Trong khi các cửa hàng đều có mấy người thú nhân đang mời mọc khách hàng thì bị ngựa cưỡi của người thanh niên kia làm ồn ào.
Hắn rõ ràng dường như lấy việc đụng người làm niềm vui. Trên mặt của hắn xuất hiện một nụ cười khoái trá khi mà con ngựa của hắn hất văng đi đám người đang bán hàng. Tên này làm sao mà Văn Sơn có thể không quen biết được. Hắn chính là Độc Cô Minh, nhi tử thứ hai của tộc trưởng Độc Cô gia Độc Cô Nhất Phương. Ban đầu nghe được hai cái tên này thì Văn Sơn suýt nữa sặc cười mà chết.
Một tiểu hài tử giật mình kinh hãi đứng trước vó ngựa của Độc Cô Minh cười cực kỳ khoái trá thúc ngựa hy vọng muốn đụng ngã tiểu hài tử này. Dù sao Độc Cô gia có thế lực cực cao, Độc Cô Minh cũng không phải ngu thấy được tiểu hài tử kia ăn mặc tầm thường cũng không phải là người của thế gia gì nên hắn không ngại đụng thoáng một chút.
Vút! Một thân ảnh bay vọt qua đem tiểu hài tử ôm vào lòng. Tiểu hài tử bị kinh hãi hoàn toàn chết cứng người.
Thấy con mồi của mình bị cướp đi thì Độc Cô Minh giận dữ quát lớn: “Ai, là ai dám xen vào việc của bổn thiếu gia!” Hắn tức giận dùng roi chỉ thẳng về phía bóng người đang ôm tiểu hài tử.
Lúc này tiểu hài tử thoát chết thì khóc giống lên: “Ô, ô….”
Một mái tóc bạch kim xuất hiện trong gió. Hắn xoay đầu lại nhìn về phía Độc Cô Minh đầy khinh bỉ nói: “Là ta được hay không?”
Thấy được thanh niên tuấn tú này mới đến thì Độc Cô Minh đang định quất roi thì rụt người lại. Hắn kinh ngạc nhìn về phía Văn Sơn nói: “Thế… thế nào lại là ngươi!”
Văn Sơn hừ lạnh một tiếng nhìn về phía Độc Cô Minh nói: “Độc Cô Minh, ngươi ngày càng càn quấy chẳng lẽ không coi vương pháp ra gì hay sao?”
Khóe miệng Độc Cô Minh giật giật nhìn về phía Văn Sơn nói: “Văn Sơn đừng có giảng mấy cái thứ đạo nghĩa đó với ta. Đạo nghĩa đó Độc Cô Minh ta khinh thường ngươi. Không bồi ngươi chơi nữa…” Độc Cô Minh điều khiển ngựa xoay người lại muốn rời đi.
Hai mắt của Văn Sơn liên tục co giật. Hắn nhìn về phía Độc Cô Minh rời đi thì khe khẽ thở dài một hơi. Văn Sơn cũng không muốn làm quá đáng, hắn chẳng lẽ đem Độc Cô Minh lưu lại nơi này để dạy cho hắn một bài học hay sao? Mặc dù hắn có thể thắng được Độc Cô Minh nhưng như vậy nhất định sẽ chọc mấy tên hộ vệ đến lúc đó hắn nhất định sẽ cực kỳ rắc rối.
Buông thả tiểu hài tử ra thì một nam nhân trung tuổi vội vã chạy tới ôm tiểu hài tử này lại, hắn rối rít đối với Văn Sơn nói: “Cảm ơn, Văn Sơn thiếu gia! Cảm ơn thiếu gia!”
Đầu Văn Sơn nhẹ nhàng lắc lắc, hắn cười khổ nói: “Không có gì! Tiểu hài tử không sao là tốt rồi!” Văn Sơn xoay người rời đi. Nhìn đám cửa hàng bị xổ đẩy tan hoang, có khá nhiều người bị thương thì Văn Sơn khe khẽ thở dài một hơi. Hắn cảm thán trên đời này thật sự có lắm nhiều có sở thích quái gở.
Một người trong đó hô lên: “Thiếu gia Văn Sơn thật là người tốt a! Hài… đáng tiếc hắn lại không có võ hồn. Cả đời này chỉ định phải làm một người bình thường!” Mấy người ở bên ngoài đều tò ra tiếc hận. Mấy người khác cũng gật đầu đồng ý.
Hắn trong lúc cứu ngươi không chú ý đã bị hai vị nữ nhân để ý đến. Một vị nữ nhân xinh đẹp mặc quần áo màu xanh lam, chiếc váy được thiết kế theo kiểu xẻ tà. Tấm vải dài che đi đôi chân dài thon thả. Làn da trắng mềm mại giống như bạch ngọc. Mái tóc màu vàng óng mượt mà được búi lên bằng những đồ trang sức tinh xảo. Đôi mắt của nàng câu hồn mà vũ mị. Dáng người lồi lõm cực kỳ mê người. Bộ ngực cao vút và to lớn. Nam nhân chỉ nhìn thấy thôi đã muốn úp mặt vào đồng thời liên tục xoa bóp mà bú mút rồi. Ngón tay trắng nhỏ thon thả vân vê đôi môi đỏ hồng câu nhân. Khuôn mặt nàng xinh đẹp có vẻ đẹp lai Âu và Á. Chiếc mũi thon dài nhỏ hắn.
Nàng đột nhiên mở miệng nói: “Thật là đáng tiếc cho một mỹ nam tử a!”
Đứng bên cạnh nàng là một thiếu nữ cũng ngoài hai mươi tuổi. Ánh mắt của nàng phát ra sắc ben. Con người đen nhánh phát ra ánh sáng thâm thúy. Cả người nàng lồi lõm cực kỳ mê người so với nữ nhân xinh đẹp mặc y phục màu xanh lam còn có vị hơn. Thiếu nữ mặc một y phục màu trắng cả người toát ra khí thế cao quý. Tuy nhiên đôi mắt lại giống như hút hồn nữ nhân. Mặc dù trên mặt nàng mang theo mạng che mặt nhưng mọi người không tự giác lại đánh giá nữ nhân đeo mạng này hơn so với nữ nhân mặc y phục màu xanh lam quá nhiều.
Nữ nhân xinh đẹp vũ mị mặc y phục váy xẻ tà màu xanh lam có vẻ đẹp cực kỳ câu dẫn nam nhân này không ai không biết. Nàng chính là thủ tịch đấu giá sư Vân Phỉ Phỉ. Mỹ nhân mà gần như cả thành Bạch Sơn không ai không biết, sự thành thục mỹ lệ, đủ để làm cho rất nhiều nam nhân sẵn sàng phủ phục dưới gấu quần nàng.
Sự xuất hiện của hai vị mỹ nữ đã khiến cho cả đám người đêu ngây ngẩn ra. Tuy đứng gần nhau nhưng khí chất của nữ nhân xinh đẹp màu trắng hoàn toàn át đi vẻ đẹp của Vân Phỉ Phỉ. Khí chất cao quý mà hấp dẫn khiến cho đám người có cảm giác không thể xâm phạm. Nàng giống như một thứ gì đó cực kỳ hấp dẫn nhưng lại khiến cho người khác sợ hãi mà không dám tiến lại gần. Cái khí chất trên người nàng khó mà dùng lời tả được.
Thiếu nữ mặc y phục màu trắng đột nhiên lên tiếng hỏi: “Vân tỷ tỷ, hắn là ai vậy!?”
Vân Phỉ Phỉ không ngờ đối với thiếu nữ này lại cực kỳ cung kính nói: “Tiểu thư Lung Linh hắn chính là Văn Sơn, nhi tử duy nhất của tộc trưởng Văn gia, Văn Quyền. Một mỹ nam tử a, đáng tiếc hắn lại không có một cái võ hồn nào. Thiên phú thân thể cực kỳ tốt đáng tiếc lại không có võ hồn. Nếu như hắn có võ hồn như vậy tuyệt đối sẽ là đối tượng đáng được chú ý đến!”
Hai hàng lông mày như lá liễu xinh đẹp của thiếu nữ tên Lung Linh cau lại. Mặc dù khăn che mặt đã được đeo lên nhưng không có thể át đi khí chất của nàng. Nhiều người đều đánh giá nàng chắc chắn là một vị đại mỹ nữ. Nàng đưa ngón tay lên vân vê đoạn tóc màu đen của mình. Đột nhiên đôi mắt của nàng biến đổi trở phát ra ánh sáng thâm thúy bảy màu trong lúc mọi người không có tiếp tục chú ý đến họ nữa nhìn về phía thanh niên kia.
“A” Thiếu nữ tên Lung Linh đột nhiên hét lên một tiếng đau đớn khiến cho tất cả mọi người ở đây đều giật mình. Từ mắt của thiếu nữ Lung Linh chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Thấy vậy mọi người cũng bị tiếng hét của Lung Linh làm giật mình kinh hãi.
Bất chợt một bóng đen xuất hiện trước mặt của mọi người. Bóng đen này hất tay một cái đem toàn bộ đám người đẩy dạt ra ngoài. Mọi người kinh hãi bị đánh dạt ra ngoài. Bởi vì người mới đến này tuyệt đối là một đại cao thủ. Đối với việc này họ đều kinh hãi mở to mắt nhìn về phía người áo đen đang đứng trước mặt đám người và đang kề bên hai vị thiếu nữ.
Thấy vị lão già này xuất hiện thì Vân Phỉ Phỉ kinh hãi nói: “Trần lão!”
Lão già nhìn về phía thiếu nữ đang được Vân Phỉ Phỉ ôm trong lòng thì cả kinh hỏi: “Tiểu thư Lung Linh!” Hắn nhìn về phía Vân Phỉ Phỉ hỏi: “Phỉ Phỉ, tiểu thư có chuyện gì vậy? Tại sao nàng đột nhiên hét lên một tiếng rồi trở thành như vậy. Đôi mắt của nàng…” Lão già nhìn về phía Vân Phỉ Phỉ thấy được nàng đang nhắm mắt lại trên mắt xuất hiện một dòng máu đỏ tươi chảy xuống.
Đầu Vân Phỉ Phỉ lắc lắc, vẻ mặt của nàng cũng cực kỳ kinh hãi. Vân Phỉ Phỉ hốt hoảng nói: “Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra với tiểu thư. Dường như nàng nhìn về phía một thanh niên sau đó trở thành thế này!”
Nghe thấy lời này thì sắc mặt của lão già nhất thời biến đổi. Lão già không biết đến tột cùng chuyện gì xảy ra. Mọi người tập trung càng ngày càng nhiều. Thiếu nữ thở hổn hển, máu từ mắt nàng chảy ra đã làm cho tấm vải bị biến thành màu đỏ. Thiếu nữ cảm giác được mắt mình đau nhức. Nàng hiện giờ còn mê mang vội vàng nói: “Trần Lão, ta không sao! Trước chúng ta trở về nơi này đã rồi hãy nói!”
Thấy được đôi mắt đang bị chảy máu của thiếu nữ Lung Linh thì Trần lão cũng hốt hoảng vội vã lấy ra một viên thuốc đem đưa vào miệng của nàng. Lung Linh vội vã nuốt viên thuốc sau đó lão già vội vã đem thiếu nữ nâng lên sau đó nhanh chóng cùng với Vân Phỉ Phỉ trở lại trụ sở phòng đấu giá Vân gia.
Văn Sơn đang đi đường trở về Vân gia thì hắn nghe được loáng thoáng tiếng hét cùng với tiếng xì xào của mọi người thì hắn nhíu mày lại. Sau đó hắn vẫn giảo bước đi về phía Văn gia. Hiện giờ hắn có chút khó chịu trong lòng. Vừa rồi hắn cảm giác được có người giống như theo dõi hắn hơn nữa còn nhìn hắn từ đầu đến đuôi không chừa một chút nào cả. Văn Sơn giống như mình hoàn toàn lõa thể trước người theo dõi hắn vậy. Đó là nguyên nhân vì sao Văn Sơn chột dạ muốn nhanh chóng chạy về phía gia tộc Văn gia.