CHƯƠNG 14
Bắt đầu từ chạng vạng, nơi náo nhiệt nhất trong thành Đại Lý là hoa phố (aka phố có kĩ viện). Hoa phố nơi này có biệt danh là ‘Thập Tam Nhai’, ý là nam tử hay nữ tử chỉ cần tròn mười ba là có thể đến nơi này tầm hoan tác nhạc. Lúc này gần tới lễ Trung thu, đương nhiên càng thêm phần náo nhiệt.
Nơi nổi danh nhất ‘Thập Tam Nhai’ là Vạn Phương lâu, không chỉ vì nơi này cô nương đáng yêu xinh đẹp, giỏi ca múa, mà cũng là do nơi này có một vị bán tiên thuyết thư (người kể chuyện như tiên).
Nói đếnvị bán tiên này, đây là người thần bí cực kì, là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, không ai biết lai lịch, chỉ biết là mỗi ngày sau giờ cơm chiều, vị bán tiên này sẽ xuất hiện trong đại sảnhVạn Phương lâu. Để làm gì? Kể chuyện đó!
Người này kể chuyện, thiên hạ nhất tuyệt, có thể nói là làm người sống cười đến chết mà cũng làm người chết cười đến sống lại, tài ăn nói kia tuyệt đối tuyệt đối không phải bình thường! Vị bán tiên này có một đồ đệ, đồ đệ của người này phụ trách phối nhạc, càng làm tôn thêm vị bán tiên kia.
Hàng ngày, sau giờ cơm chiều, đại sảnh Vạn Phương lâuđầy người tụ tập, ngay cả chỗ để xuyên kim qua cũng không có. Những người này a, tất cả đều là tới nghe bán tiên kể chuyện. Lại nói, các cô nương trong Vạn Phương lâu chẳng những không bực bội, ngược lại còn thích nghe người này kể chuyện, Tú bà cũng vì thấy khách kéo đến đâyđông nghìn nghịt mà cười toe toét.
Muốn nghe bán tiên kể chuyện, điều kiện kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần để lại hai văn tiền là được. Chẳng qua là bán tiên đến đây đã nửa tháng, mỗi ngày thu một túi lớn đầy hai văn tiền, cũng coi như khá dày.
*
Ngày hôm nay, Vạn Phương lâu lại tụ tập một đống người, bán tiên mang theo đồ đệ của ông chậm rãi từ từ đi tới. Vừa mới ngồi vào giữa đại sảnh, mở bàn bát tiên, đã nghe ào ào một tiếng, trên cái bàn bát tiên đã đầy tiền đồng chất cao thành ngọn núi nhỏ.
“Khụ! Khụ! Thiện tai, thiện tai, cám ơn các thí chủ bố thí.” Bán tiên khẽ cúi người, sau đó ngồi lại trên bàn, khoanh chân, cầm kinh đường mộc (aka cái Bao đại nhân hay vỗ đó)vỗ một cái, lập tức, xung quanh yên tĩnh vạn phần.
“Nói vậy, mọi người đều biết tháng trước cử hành một trận chiến mỹ thực ồn ào, quán quân của trận đấu này là một thiếu niên ăn được nhiều nhất…”
Vị bán tiênkia thân mặc một y bào màu xám đã cũ, mang theo cái nón, làm người ta không thể thấy rõ diện mạo, nhưng lại có thể thấy được chòm râu bạc thật dài, cùng với âm thanh già nua.
“Thiếu niên này, là người có thể ăn được nhiều nhất thành Đại Lý ta, được xưng Mỹ Thực Vương.” Lão bán tiên kể chuyện, nhịp điệu, thanh âm hùng hậu, làm người nghe cực kỳ thoải mái.
“Nhưng mà ngay hôm nay, trong quán mễ tuyến ở thành Đông, Mỹ Thực Vương cùng một vị nhân sĩ Trung thổ(Trung Nguyên aka TQ)đã có một trận thi ăn mễ tuyến!”
Trong đám người phát ra âm thanh oa oa ồn ào, hiển nhiên là rất kích động.
Lão bán tiên sờ sờ râu, rủ rỉ kể, “Vốn Mỹ Thực Vương cùng tiểu bạch kiểm từ Trung thổ tới cùng nhau đến ăn mễ tuyến, ai ngờ hai người nói chuyện xong, lại thấy một vị công tử ngồi bàn đối diện. Vị công tử này có thể nói là thân trường ngọc lập, tướng mạo vĩ ngạn; tiểu bạch kiểm cùng Mỹ Thực Vương đều động tâm…
“Vì thế, Mỹ Thực Vươngtiến lên trước bắt chuyện với vị công tử kia, biết được vị công tử này gia cảnh nghèo khó, đã ba ngày ba đêm không ăn cơm, mà hiện tại lại đã làm bá vương xan (ăn quỵt >”