Đại Ma Đầu Hệ Thống

Chương 143: Chương 143: Ai ở cuối con đường thành tiên, vừa gặp vô thủy đạo thành không!




“Ma chủ, Lập Tông đại điển sắp kết thúc chưa?”

Mắt thấy tất cả mọi chuyện đêu đã được Vương Bá Ngưu an bài ngăn ngắn rõ ràng, Diệp Thiên Lý hơi khom người dò hỏi.

Hiện giờ Lập Tông Đại Điển với thủ đoạn của Vương Bá Ngưu đã thu về hiệu quả vượt qua mức quy định, vô số oan hồn can đảm phản kháng bị Vương Bá Ngưu tiện tay một chưởng đập chết, tạo nên khí thế bá đạo vô địch của Sát Lục Ma Tông không ai dám chống đối, không ai dám không nghe theo, sau đó Trần Khai Thiên bị Vương Bá Ngưu một ngón tay búng cho trọng thương hộc máu chạy trốn, nhị hoàng tử Khương Bác xuất hiện cống hiến tương lai lão bà của đương kim hoàng đế Khương Vô Cực khiến cho Khương Thị Hoàng Thất mất hết mặt mũi, nhục nhã trước thiên hạ.

Ngoài ra Vương Bá Ngưu cũng ban danh định vị cho tất cả những công thần đi theo hắn, như vậy lập tông đại điển đã hoàn thành hết thảy những gì cần thiết như Lập Uy, Giết Gà Dọa Khỉ, sỉ nhục Khương Thị Hoàng Thất, ban thưởng chức vị cho công thần, như vậy nếu cứ tiếp tục cử hành Lập Tông đại điển cũng vô dụng, không bằng kết thúc.

Nghe Diệp Thiên Lý dò hỏi, Vương Bá Ngưu thâm cao mạt trắc lắc đầu, trầm giọng nói:

“Không, Lập Tông đại điển còn chưa kết thúc.”

“Kế tiếp còn có một buổi kịch diễn áp trục sắp diễn ra, hơn nữa vai chính trong kịch diễn cũng sắp đến rồi!”

“Các ngươi muốn xem kịch thì chờ một chút đi……”

Ánh mắt thâm trầm của Vương Bá Ngưu nhìn vào hư không đằng xa, không quay đầu lại nhàn nhạt đáp.

Cái gì?

Lập Tông đại điển còn chưa kết thúc?

Kế tiếp còn có một kịch diễn áp trục sắp diễn ra?

Vai chính rốt cuộc là ai?

Thanh âm Vương Bá Ngưu tuy nhỏ nhưng nhờ Vô Thượng Truyền Thanh Phù lại là rõ ràng vang

vọng trong linh hồn các sinh linh khắp Thiên Khung Hoàng Triều, khiến vô số sinh linh chấn kinh và nghi hoặc.

Rõ ràng là Lập Tông đại điển đã có thể kết thúc một cách viên mãn nhưng Vương Bá Ngưu lại nói chút nữa sẽ có áp trục vở kịch sắp diễn ra, đến tột cùng ý của hắn là gi?

Vô số sinh linh đưa ánh mắt tập trung nhìn vào thân ảnh của Vương Bá Ngưu, bọn họ thấy được trong ánh mắt thâm như u đàm của Vương Bá Ngưu lại lóe lên vẻ bạo ngược khát máu khiến nội tâm tất cả sinh linh rùng mình sợ hãi, trong lòng bọn họ không nhịn được nghĩ thầm:“” chẳng lẽ Diệp Ma Chủ chuẩn bị tiếp tục giết chóc, lấy tính mạng ai để lập uy hay sao?””

Nhất là bội tâm những võ giả các thế lực khác có mặt trong Sát Lục Ma Tông lóe lên vẻ bất an mãnh liệt, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía thân ảnh Vương Bá Ngưu, bọn họ sợ rằng bọn họ chính là con dê thế tội kế tiếp bị Vương Bá Ngưu vung đồ đao.

Khác với suy nghĩ của đám võ giả phía dưới, tất cả thuộc hạ tinh nhuệ của Vương Bá Ngưu như Diệp Bắc, Tàng Thiên Cơ đám người hình như nhận ra cái gì đó, biểu tình của bọn họ dần trở nên nghiêm nghị, ai nấy đều bộc phát chiến ý mãnh liệt, ánh mắt hung quang liếc lên bầu trời.

Bọn họ đã đoán được thâm ý trong lời nói của Vương Bá Ngưu.

E sợ rằng tiếp theo sẽ có con cá lớn hàng lâm.

Ở Thiên Khung Hoàng Triều địa bàn, nếu có thế lực nào mà để Tứ Đại Ma Tôn nghĩ là con cá lớn ngoài Khương Thị Hoàng Thất ra còn ai khác hay sao?

Bất tri bất giác một tiếng đồng hồ đã trôi qua, đột nhiên một tiếng nổ lớn ầm vang khắp bầu trời, ngay sau đó từng luồng khí thế mênh mông cuồn cuộn giống như thủy triều ập đến khiến vô số võ giả tu vi yếu kém bị thổi bay đi, ngay cả kiến trúc của Sát Lục ma Tông cũng lung lay sắp đổ.

Thấy cảnh tượng đó, Diệp Bắc hừ lạnh một tiếng, vận dụng thiên địa chi lực vào trong lòng bàn tay, sau đó hắn giơ hay tay ra viết vào trong hư không một chữ “Trấn”, sau đó mặc kệ khí thế thần bí kia thổi mạnh cỡ nào, Sát Lục Ma Tông kiến trúc vẫn sừng sững không ngã.

Luồng khí thế bá đạo vô song ấy hàng lâm quá đột nhiên khiến cho vô số võ giả trong Sát Lục Ma Tông không kịp trở tay, may mắn có Diệp Bắc ra tay nếu không Sát Lục Ma Tông sẽ gặp phải tổn thất.

Nhìn thấy kẻ địch dám vô pháp vô thiên bạo phát khí thế dọa dẫm bọn hắn, trong mắt nháy mắt

Tàng Thiên Cơ, Diệp Thiên Lý đám người ánh mắt bạo phát ra sát ý kinh thiên, nghiến răng kìn kịt, thân hình run rẩy giống như chịu sỉ nhục lớn lao.

Cùng lúc đó trên mặt vô số võ giả Sát Lục Ma Tông cùng với Cổ Tôn Quận võ giả đều lóe lên vẻ bạo ngược khát máu như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ địch thần bí trước mặt.

Sau khi chứng kiến thủ đoạn tàn khốc của Vương Bá Ngưu đối với kẻ phản bội, cộng thêm chế độ đãi ngộ “công bằng” đối với những người sống trong địa bàn của mình, khiến cho nội tâm sinh linh còn sống sót trong Cổ Tôn Quận cũng sinh ra lòng trung thành mãnh liệt, bọn họ coi Sát Lục Ma Tông chính là nhà của bọn họ, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục.

Giờ phút này, nhìn thấy có người dám tới xâm phạm nhà của bọn hắn, bọn hắn tự nhiên không chịu đựng được.

Với lại sự cường đại của Vương Bá Ngưu sớm đã khắc sâu vào trong nội tâm và thần hồn của bọn hắn, vĩnh cửu không thể phai mờ, bọn hắn cũng không ngu ngốc tới nổi đứng ngoài quan sát, đây hoàn toàn là chịu chết.

Liền đệ nhất chiến tướng còn bị hắn tiện tay búng hộc máu, liền nhị hoàng tử cũng bị dâm uy của Vương Bá Ngưu bức bách thừa nhận mình là thuộc hạ của hắn, còn cống nộp lên tương lai lão bà của phụ thân đưa cho Vương Bá Ngưu, đủ thấy Vương Bá Ngưu ngoài tàn nhẫn độc ác ra thì tâm tư rất tỉ mỉ, trí thông minh cũng không thấp.

Với lại tiếng xấu của hắn khắp Thiên Khung Hoàng Triều sinh linh đều rõ ràng, ngủ với lão bà của em trai mình, giết em trai mình đoạt quyền,...vô vàng chuyện xấu của hắn đủ thấy đối nghịch với hắn thì kết cục không bao giờ tốt đẹp.

Như vậy thì còn có cái gì hắn không dám làm?

Hơn nữa Vương Bá Ngưu vô cùng tự tin phát đi hình ảnh trực tiếp phát tán khắp cả Thiên Khung Hoàng Triều, cao điệu tàn sát ngàn vạn người, mạnh mẽ ôm vị hôn thê của Khương thị hoàng đếcao điệu thể hiện ma đầu bản chất, như vậy khẳng định là Vương Bá Ngưu sẽ không để ý bất cứ uy hiếp gì đến từ Thiên Khung Hoàng Triều.

Bởi vậy những người thông minh đều chờ mong nhìn xem Vương Bá Ngưu làm sao trấn áp Thiên Khung Hoàng Triều người tới.

“Tới rồi!””

“Trò hay rốt cuộc muốn mở màn!”

“Con chó Khương Thị Hoàng Thất, nếu dám đến thì đừng hòng trở về…”

“Một đám con kiến vô tri dám đến Sát Lục Ma Tông làm càn, tất cả các ngươi kết cục chỉ có con đường chết!” Vô số Sát Lục Ma Tông võ giả ánh mắt hung ác nhìn về phía trên hư không, lớn tiếng rít rào, tiếng rít rào của vô số võ giả Sát Lục Ma Tông tạo nên một cỗ khí thế sát lục quét ngang hết thảy khí thế thần bí trên bầu trời.

Trong thoáng chốc, cả bầu trời đột nhiên tĩnh lặng.

Tuy nhiên vẻ tĩnh lặng này chỉ duy trì mười giây, sau đó một thân ảnh cường đại đột nhiên xuất hiện trên bầu trời khiến hư không đều phải run rẩy, sau đó thân hình các võ giả trong Sát Lục Ma Tông cũng không ngừng run rẩy.

Thậm chí nhiều võ giả dưới Hoàng Cấp tu vi đều không thể hịu đựng không được thân ảnh này bạo phát ra uy áp, trực tiếp bị chấn nhiếp nằm rạp trên mặt đất, không ngừng run rẩy, ngay cả Tôn cấp võ tôn cảnh Tàng Thiên Cơ cũng bị cỗ khí thế duy ngã độc tôn này áp chế, mười phần thực lực e sợ chỉ có xuất được bốn phần.

Cho dù Hoàng cấp cường giả cũng bị luồng khí thế này định thân đứng im, vô pháp hành động, chỉ có Diệp Bắc cùng Ma Chủ Vương Bá Ngưu thân nắm giữ Thiên Đạo quyền năng mới không bị khí thế này ảnh hưởng rõ rệt vẫn ngạo nghễ ngẩn mặt lên nhìn thân ảnh cường đại đó.

Tuy nhiên bọn hắn chỉ duy nhất có thể thấy chính là một bóng lưng, dù có đỗi góc độ để quan sát như thế nào vẫn chỉ thấy mỗi bóng lưng đó.

Đột nhiên một thanh âm tang thương vang vọng khắp thương khung:

“Ai ở phía cuối con đường thành tiên, vừa gặp Vô Thủy đạo thành không.”

“Nghịch loạn thiên cổ trảm thiên địa, vỡ vụn Âm Dương nghịch không trung.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.