“”Ta hận...!”” Diệp Minh tùy ý bị Hỏa Thiên đánh đập, Hỏa Tộc cùng Hàn tộc bọn hắn đều là kẻ thù không đợi trời chung, tuy nhiên hậu bối đánh nhau trưởng bối lại không thể nhúng tay, nếu không là hủy đi quy củ, cho nên Hỏa Thiên đánh hắn gia tộc trưởng bối cũng không ra mặt, mà hậu bối Hàn gia chỉ có thể đánh ngang tay với hậu bối Hỏa gia, cho nên thấy hắn bị Hỏa Thiên đánh thì gia tộc cũng lực bất tòng tâm, trừ khi muốn giữa hai đại gia tộc tử chiến.
“”Phế vật, cách xa Điệp Điệp một chút, nếu không gặp đâu lão tử đánh ngươi ở đó, hahahaha..”” Hỏa Thiên khuôn mặt hài hòa, cằm nhọn mũi cao môi mỏng, mày kiếm mắt sáng, da trắng, mặc một bộ trường bào màu trắng phất phớt, điển hình Tuấn mỹ thiếu nhân, hắn ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Diệp Minh bị đạp dưới chân, cao ngạo cười lạnh, khinh thường nói xong, hắn càn rỡ cười lớn, xoay người rời đi, để lại vẻ mặt oán độc Diệp Minh.
Hàn gia tộc nhân có ý dắt hắn về nhưng Diệp Minh không chịu, đành phải để mặc hắn một mình, riêng phần mỗi người trở về gia tộc.
Lúc này, bầu trời cũng phối hợp đổ xuống cơm mưa, càng làm tâm tình của Diệp Minh thêm trầm trọng.
Mà lúc này, Vương Bá Ngưu tàn hồn đang lười biếng nằm thư giãn trên ghế sa lông, bàn tay liên tục bốc bỏng ngô ăn, bộ dáng đang xem kịch hay. Liên mồm nói “cmn, bức này bổn Ma chấm chín mươi điểm; “Cmn Hỏa tiểu tử Trang bức gần bằng ca rồi!“.
“ A a, thực lưc… Thế giới này, không có thực lực thì ngay cả một cục cứt chó cũng không bằng, ít nhất, cứt chó cũng không ai dám dẵm lên!” Bả vai nhẹ nhàng động đậy, tiếng cười Diệp Minh trầm thấp mang theo bi phẫn quanh quẩn trên đỉnh núi.
Diệp Minh uất ức, oán hận điên cuồng đánh vào ngực mình, bàn tay nắm chặt đến nỗi móng tay đâm ngập da thịt phún cả máu tươi mà không hay biết, ánh mắt Diệp Minh chảy ra huyết lệ, từng giọt giọt huyết lệ rơi xuống bàn tay hắn, chạm phải chiếc nhẫn.
“Nỗi nhục hôm nay, ta không muốn chịu thêm lần thứ hai!” Ngón tay hắn xoa xoa vết máu trên chiếc nhẫn, thanh âm Diệp Minh tuy khàn khàn nhưng lại tràn ngập kiên định.
Gặp phải tình huống hèn mọn này, nếu thu được lực lượng thì có thể khiến ý chí ngươi càng ngày càng mạnh không, Tiểu Minh?”” Vương Bá Ngưu thu hồi xem kịch tâm tư, khóe miệng lẩm bẩm, nói.
“”Đã tới lúc lão tử xuất hiện trang bức!”” Vương Bá Ngưu tâm thần phấn khởi, nói thầm.
“”Thiếu niên, vì sao con khóc?”” Một giọng nói tang thương ôn hòa vang lên bên tai hắn, mà khi nghe cỗ âm thanh này, không biết vì sao tự dưng Diệp Minh cảm giác ấm áp, an toàn, không hiểu thấu có cảm giác muốn dựa dẫm vào.
“Hắc hắc, tiểu oa oa, xem ra ngươi cần trợ giúp a?”
Câu nói đầu của Vương Bá Ngưu khiến Diệp Minh cảm giác ấm áp an toàn dựa dẫm, nhưng câu thứ hai của Vương Bá Ngưu khiến Diệp Minh lập tức cho rằng cảm giác đó không đáng tin cậy, bởi vì sau câu nói thứ hai, một đạo già nua quái dị tiếng cười bỗng nhiên truyền vào tai hắn.
“”Là ai?”” Hắn ngẩn mặt lên trời nhìn xung quanh không thấy ai, sắc mặt hắn thoáng biến biến đổi, Diệp Minh xoay người, ánh mắt lợi hại như ưng quét tại phía sau, nhưng không phát hiện nửa cái thân ảnh.
“”Chẳng lẽ ta gặp ảo giác?”” Diệp Minh lắc lắc đầu, thì thầm.
“”Đừng tìm, lão phu ở trong chiếc nhẫn trong tay ngươi, tập trung tinh thần nhìn vào chiếc nhẫn, ngươi sẽ thấy ta!”” Vương Bá Ngưu cố nén cười, giả bộ hiền lành nói.
Diệp Minh hồ nghi làm theo thanh âm, tập chung tinh thần câu thông chiếc nhẫn trong tay, trong nháy mắt, tâm thần hắn xuất hiện bên trong chiếc nhẫn.
Đập vào mắt lần đầu tiên chính là một căn phòng có cấu trúc kỳ dị, trang trí nội thất cũng kỳ dị không kém, và trên một cái ghế kỳ quái, một lão đầu hiền lành đang nằm chống tay lên má, chân này gác lên chân kia, trong miệng ngậm một cuộn giấy đang bốc cháy, vẻ mặt có vẻ hơi đê tiện, không đáng tin.
Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Minh khi nhìn Vương Bá Ngưu.
Vương Bá Ngưu tàn hồi rung nhẹ một cái, thân ảnh đột ngột xuất hiện trước mặt Diệp Minh, hắn rít sâu điếu thuốc lá, phả thẳng khói vào mặt Diệp Minh, ánh mắt lão chăm chú nhìn Diệp Minh.
“Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong giới chỉ của ta? Ngươi muốn làm gì?” Diệp Minh cố nén cảm giác buồn nôn vì mùi khói thuốc cộng thêm mùi miệng thúi của Vương Bá Ngưu, sắc mặt khó coi mở miệng hỏi.
“”Ta là ai không quan trọng, quan trọng là...Tiểu oa oa, Muốn hiểu ý nghĩa của sinh mệnh ư? Muốn thật sự... sống...không?”
Vẻ mặt Diệp Minh thoáng mộng bức, bởi vì hắn không hiểu lão đầu này nói gì, cái quỷ gì ý nghĩa sinh mệnh, thật sự sống là cái ếu gì.
“”Móa..ta nhầm rồi..!”” Vương Bá Ngưu thầm mắng một câu, mấy bữa nay rảnh rỗi ở trong chiếc nhẫn cày bộ Vô hạn khủng bố xong giờ nói nhầm..
Khụ, ý ta là tiểu oa nhi ngươi muốn mạnh lên sao? Muốn được người khác tôn sùng sao? Muốn mỹ nữ quỳ mọt dưới chân, muốn các Thiên tài tuyệt thế ôm chân ngươi hát khúc chinh phục sao?” Vương Bá Ngưu ho nhẹ, hắn lựa ra thứ ngôn từ mà Diệp Minh có thể hiểu nhất, vẻ mặt hèn mọn, nói.
Tuy trong lòng đã đem lão giả xem là người không đáng tin cậy, bất quá tại ngay lúc lão nói ra những lời này, trái tim của Diệp Minh cũng nhịn không được đập mạnh hơn, hắn không tử chủ nói “”Muốn!””
“”Tốt, chỉ cần ngươi nghe lời ta, đảm bảo cho dù ngươi là Tiên thiên thiếu hụt cũng có thể tu luyện, và ngươi có thể trở nên mạnh mẽ hơn, có tư cách truy cầu võ đạo đỉnh phong.”” Vương Bá Ngưu hào khí nói.
“”Thật sao...tiền bối...”” Ánh mắt Diệp Minh sáng quắc nhìn Vương Bá Ngưu, ánh mắt bao hàm hi vọng hỏi.
“”Ngươi có thể vì mạnh mẽ hơn mà trả giá hết thảy đau khổ, vì mạnh mẽ có thể làm bất cứ thứ gì, cho dù nó vi phạm đạo đức lương tâm của ngươi hay không, cho dù làm hại người vô tội hay không?”” Vương Bá Ngưu trầm giọng, nghiêm túc hỏi.
“”Ta...”” Chần chừ một lát, nghĩ đến Hỏa Thiên kiêu ngạo chà đạp tôn nghiêm bản thân, nghĩ đến ánh mắt thất vọng của cha mẹ, gia tộc và Ninh Điệp Điệp, Diệp Minh cắn răng đáp: ““..ta...đồng ý..!””
“”Tốt lắm!!!Hahahaha....tiểu tử, ngươi sẽ không hối hận về việc này!!”” Vương Bá Ngưu càn rỡ cười lớn.
Diệp Minh: ““........””
------
P/S: bạo 2 chương nhé mọi người, cảm ơn mọi người ủng hộ trong suốt 30 chương truyện ^^!