Đại Ma Đầu Hệ Thống

Chương 64: Chương 64: Lừa dối!




Bốn giờ sáng hôm sau, Thanh Phong từ rất sớm đi ra khỏi phòng, đến khi mọi người đã ngủ dậy là lúc sáu giờ sáng, Thanh phong mới trở về.

“Phong sư huynh, điều tra ra sao rồi?”

Các vị sư đệ đều chờ mong nhìn Thanh Phong.

Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của các vị sư đệ, Thanh Phong chậm rãi lắc đầu, phiền muộn nói:

“Ngược lại cũng cũng không phải không có chút đầu mối gì, tất cả đầu mối đều chỉ vào bên trong Cửu Long Sơn Mạch.” Thanh Phong lắc đầu nói rằng.

“Các vị sư đệ có thể chia nhau đi phạm vi ngoài rìa Cửu Long Sơn mạch lịch luyện, tiện thể điều tra một chút là được.””

“”Tuy nhiên, ít nhất phải là hai người một cặp cùng nhau lịch luyện, mới đảm bảo an toàn, giờ thì các ngươi chia nhau bắt cặp đi.”” Thanh Phong nhanh chóng phân phó nói.

Rất nhanh mọi người liền bắt cặp xong, mà Diệp Minh thì chủ động chọn đi với Tiếu Nhất, sau đó tất cả mọi người phân tán ra bốn phương tám hướng mà đi.

Tiếu Nhất mỉm cười, nói:“” Diệp Sư Huynh chúng ta đi thôi.””

Hai người ra khỏi phạm vi Ninh Hoa thôn liền đi tới chỗ bán ngựa duy nhất trong trấn, mua hai thớt Hắc Mã bắt đầu thúc ngựa chạy đi.

Diệp Minh cùng Tiếu Nhất muốn đến phạm vi ngoại vi Cửu Long Sơn Mạch lịch luyện, đồng thời

Cửu Long Sơn mạch, Lôi Vân rừng rậm, Lôi Vân rừng rậm trải dài phạm vi ngàn vạn cây số, nơi đây tài nguyên tu hành rất nhiều, nhưng đồng thời nguy hiểm luôn rình rập.

Cửu Long sơn mạch thân một trong tứ đại hiểm địa của Huyền Vũ Đại lục, địa hình chập trùng quái dị, có đại thảo nguyên, có rừng rậm, có dãy núi trùng trùng liên miên vô tận, có sa mạc nóng bỏng bức người.

Trong đó Lôi Vân Sơn Mạch ẩn chứa đủ loại các sinh vật không biết tên, động một tí liền có thể để cho người ta mất mạng.

“”Địa phương này thật nguy hiểm..”” Tiếu Nhất e dè nói.

Diệp Minh cười đáp: “Đây cũng là nơi tốt nhất để giết người!”

Tiếu Nhất cười ha ha, sắc mặt khó coi nói:“”Sư đệ nói đùa.””

Diệp Minh cũng không quay đầu lại tiếp tục nói: “Tiếu Nhất sư đệ, chúng ta vào đi thôi.””

Diệp Minh cũng không dám khinh thường, hắn hành tẩu tuy nhanh nhưng ánh mắt vẫn rất cảnh giác, một hơi gió thổi cỏ lay đều không thể qua được mắt hắn, trong khi đó Tiếu Nhất có vẻ khá e ngại.

Từ lúc bắt đầu quyền chủ động liền nằm trong tay Diệp Minh, Tiếu Nhất chỉ biết im lặng đi theo sau Diệp Minh, mà cảm giác này Tiếu Nhất chỉ thấy qua khi mình ở bên cạnh Thanh Phong sư huynh.

Bên trong Lôi Vân rừng rậm tuy ban ngày nhưng giờ khắc này lại vắng vẻ đáng sợ, ánh sáng cũng không thể len lỏi bên trong cánh rừng rậm dày đặc này, Tiếu Nhất cảm giác trong ngực bị thứ gì đó đè nén, rất khó chịu, một cỗ cảm giác bất an cứ quấn quanh trong đầu hắn từ khi bước chân vào phiến rừng rậm này cho đến bây giờ.

“”Ta có cảm giác rất bất an, Diệp sư huynh, hay chúng ta đi về đi?”” Tiếu Nhất sắc mặt tái nhợt, lấm la lấm lét liếc nhìn xung quanh, sợ hãi nói.

Đúng lúc này, Diệp Minh nở nụ cười lạnh lùng, cũng không quay đầu lại, ngữ khí quái dị nói:

“Làm gì mà phải gấp thế Tiếu sư đệ, ngươi vĩnh viễn ở lại đây có phải tốt hơn không?””

“”Ngươi...”” Tiếu Nhất trừng mắt, vẻ mặt không thể tin được nhìn Diệp Minh, sau đó hắn nhìn xuống ngực mình, khoang ngực hắn trống trơn, tim phổi đều biến mất, ánh mắt Tiếu Nhất giật giật vài giây, sau đó mới không cam lòng ngã xuống.

Mà từ sau lưng Tiếu Nhất, chính là một bóng đen, cầm trong tay quả tim của Tiếu Nhất, khẽ bỏ vào miệng nuốt chửng.

Diệp Minh cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi sâu vào trong.

...

Chiều tối hôm đó, Diệp Minh từ trong Lôi Vân sơn mạch đi ra, cả người hắn nồng nặc mùi máu tươi, một thân trang phục cũng nhuộm đỏ màu máu.

“Diệp sư đệ, ngươi xảy ra chuyện gì?”

Ngay lúc Diệp Minh tập tễnh bước đi, một đạo thân ảnh xuất trần đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Theo sau đó là hai vị trưởng lão.

Hiển nhiên thân ảnh đó chính là Thanh Phong.

“Sư huynh!”

Diệp Minh vẻ mặt bi thương nhìn Thanh Phong, gào lên.

Thấy bộ dáng Diệp Minh thê thảm như vậy, lại không thấy Tiếu Nhất sư đệ ở đâu, trong lòng Thanh Phong đột nhiên cảm thấy bất an, hắn vội la lên: “Sư đệ, tại sao ngươi bị thương nặng như thế..?”

“...Với lại, Tiếu Nhất sư đệ đâu..?”

Diệp Minh nghẹn ngào nói rằng: “Sư huynh, Tiếu Nhất sư đệ bị đạo phỉ giết.”

“Cái gì!!!”

Đột nhiên, một cỗ khí thế mạnh mẽ từ trên người Thanh Phong bạo phát ra, vẻ mặt Thanh Phong luôn hiền hoà chợt hiện lên vẻ âm ngoan, sát cơ lẫm liệt.

“Đạo phỉ đáng chết, dám giết Tiếu Nhất sư đệ, ta biết làm sao ăn nói Vs Tiếu thúc thúc và Vân bá mẫu đây.”

Tiếu Nhất Tiếu gia lúc thuở nhỏ là hàng xóm của Thanh Phong, thuở nhỏ Tiếu Nhất là quấn mỗi hắn, đi đâu cũng đi theo hắn như cái đuôi luôn mồm gọi Phong ca ca, Tiếu Nhất cũng rất nghe lời hắn, Thanh Phong là con một nên xem Tiếu Nhất là em trai, lúc tám tuổi hắn được Phạm Tuấn nhìn trúng thu làm đồ, hắn cầu khẩn cho Tiếu Nhất cùng đi dù cho thiên phú của Tiếu Nhất không phải thuộc dạng thượng đẳng.

Vẻ mặt Thanh Phong phẫn nộ, dần dần, biến thành vẻ mặt vẻ buồn bã.

“Là ta hại Tiếu Nhất sư đệ.” Vẻ mặt Thanh Phong cô đơn, đau đớn.

“Đúng rồi, Tiếu Nhất sư đệ bị vây giết, tại sao sư đệ ngươi trốn thoát?”

Đột nhiên Thanh Phong xoay đầu nhìn Diệp Minh, ánh mắt sắc bén, nghi vấn hỏi.

Vẻ mặt Diệp Minh bi thương nói rằng: “Lúc đó, ta cùng với Tiếu Nhất sư đệ cùng nhau tiến vào Lôi Vân sơn mạch lịch lãm, vậy mà phát hiện đạo phỉ từ lâu mai phục tại này, Tiếu Nhất sư đệ bị giết liền ngay tại chỗ.”

“Lúc đó trong lòng ta nghĩ rằng bản thân sắp chết nhưng ta vẫn cố gắng chạy trốn, nhưng may mắn bọn chúng không đuổi theo.” Diệp Minh nghĩ mà sợ nói.

“Sao bọn chúng lại thả Diệp sư đệ?” Thanh Phong lộ ra vẻ mặt như có quỷ mới tin ngươi nói nhìn chằm chằm Diệp Minh, ẩn ẩn có khí tràng lượn lờ xung quanh Thanh Phonh, nếu Diệp Minh không đưa lý do thỏa đáng, hắn sẽ bắt Diệp Minh lại thẩm vấn.

“Ta nghe đạo phỉ quần chúng nhao nhao nói “ sao chỉ có hai thằng, theo tình báo là mười người dẫn đội trong đó có hai vị võ vương trưởng lão mà...thôi giết một thằng thằng kia thả nó về báo tin thôi....”

Sau khi tường thuật lại lời chúng đạo phỉ nói, lập tức Diệp Minh liền nghi hoặc nói:

“Có lẽ nội bộ Thiên Kiếm Tông cao tầng có tai mắt của đạo phỉ, bọn họ âm thầm truyền về cho đạo phỉ thủ lĩnh kế hoặch của chúng ta nên lần này mới tao ngộ ám sát.”

Thanh Phong hơi nhíu mày, cũng không phản bác hay hỏi nhiều, căn dặn Diệp Minh trời tối về thôn nghỉ ngơi, sáng mai cả đội qua chỗ hiện tường Tiếu Nhất chết rồi quan sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.