“Sư đệ, có hứng thú hay không, cùng các vị sư huynh đệ luận bàn một chút.”
Đối với sư phụ tân thu đệ tử, tuy hắn biết Diệp Minh thiên phú hơn người, nhưng thiên phú cùng chiến lực đều hoàn toàn khác nhau, có người thiên phú cao nhưng thực chiến lại yếu nhược, hoặc có người thiên phú thấp nhưng lực chiến khiêu chiến mấy tiểu cảnh giới vẫn đơn giản, cho nên mượn dịp đến Luyện Võ khu thử xem sâu cạn của Diệp Minh.
Linh Nhi tròng mắt xoay tròn, nàng ngẹo đầu suy nghĩ một chút, nghĩ đến rất thú vị thế nên là nàng hưng phấn thúc giục Diệp Minh.
Diệp Minh giả vờ cười khổ một tiếng, nói: “Sư huynh nói đùa, ta bất quá Tông Sư cảnh giới, sao có thể cùng Võ Vương cảnh đánh đồng, càng không cần phải đến luận bàn.”
“Sư đệ hiểu lầm, không phải theo ta luận bàn, trong đám sư đệ ở đây, Phàm Nhân Lục cảnh thế nhưng có rất nhiều.” Thanh Phong cười haha nhìn Diệp Minh, hài hước nói rằng: “Bất quá, sư đệ nếu là cố ý cùng sư huynh luận bàn một chút cũng không vấn đề gì.”
Nếu Thanh Phong nói đến vậy, Diệp Minh nếu chối từ thì khá bất tiện, cho nên đành gật đầu, “Sư huynh, ta chỉ học được vài đường kiếm pháp, cũng không dám múa rìu qua mắt thợ đối với chư vị sư huynh.”
Nghe vậy, Thanh Phong gật đầu nói: “Ừ, Tiếu Nhất sư đệ, ngươi qua đây cùng Diệp sư đệ luận bàn một chút.”
Nói xong, Thanh Phong đưa cho mỗi người một thanh kiếm gỗ, đồng môn sư huynh đệ luận bàn giao lưu, đánh trúng yếu điểm là dừng, không giống như Ma Đạo Tông môn, mỗi lần luận bàn là sinh tử chém giết.
Đương Nhiên bề ngoài sẽ không xuất hiện đồng môn tương tàn, chỉ trong bóng tối âm thầm chém giết nhau thì được.
Mà ma đạo tông môn sẽ không như thế, không chỉ đối với người ngoài tàn nhẫn, còn đối với người của mình còn tàn nhẫn hơn, Ma Đạo tông môn đối với các đệ tử giống như nuôi cổ, chém giết lẫn nhau, người nào còn sống sót đều là người mạnh mẽ, hoặc là thông minh, cho nên Ma Đạo cường giả đều là những người tâm trí như yêu, sát phạt quyết đoán, kỹ năng sát phạt đều mạnh hơn cường giả đồng cấp.
Nghe được Thanh Phong gọi mình, một gã đệ tử bước nhanh đi tới, trên mặt mang vẻ hưng phấn.
“Phong sư huynh.” Tiếu Nhất vẻ mặt sùng kính đi tới trước mặt Thanh Phong, khom người thi lễ một cái.
Có thể nhìn ra được, tên đệ tử này đều xem Thanh Phong là idol, thần tượng hắn.
Kỳ thực, mỗi tên Đệ tử chân truyền đều có nhân mạch của mình, bọn họ ngoài chú trọng tu vi ra, còn chú trọng đến danh vọng, uy thế, sức ảnh hưởng của mình trong tông môn, để nhằm tranh cử Tông môn người kế vị tiếp theo, chính là Thủ lĩnh chi vị.
“Tiếu Nhất sư đệ không cần như vậy, vị này chính là Diệp sư đệ, là sư phụ ta mới thu đệ tử, ngươi cùng hắn luận bàn một chút, nhớ kỹ đánh trúng yếu huyệt là dừng.” Thanh Phong mỉm cười nói.
Lời này vừa nói ra, đông đảo các đệ tử đều hiếu kỳ nhìn về phía Diệp Minh, bọn họ đều nghe đến danh tiếng của Diệp Minh, gì mà đệ nhất thiên kiêu tiềm lực, tâm lý bọn họ cùng Thanh Phong
đều tương tự, đều muốn biết Diệp Minh có thật như lời đồn hay không.
Nhất Tiếu cũng tò mò về thực lực của Diệp Minh, hắn chắp tay, nói: “Diệp sư đệ, thỉnh.”
Nói xong, Nhất Tiếu rút kiếm ra, chỉa về phía Diệp Minh, xem như kiếm giả hành vi khiêu khích.
Mặc kệ Diệp Minh có thực lực như thế nào, chỉ cần thử một phen, chẳng phải sẽ biết sao?
Nhất Tiếu là người thông minh, hắn biết Phong sư huynh gọi hắn là muốn thử xem bản lĩnh của vị sư đệ mà sư phụ mới thu này.
Những đệ tử còn lại đều lui ra một bước nhường ra một chút khoảng cách cho hai người, tụ năm tụm ba tụm bảy xem náo nhiệt.
“”Chưa tới ba mươi liền có thể lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, quả nhiên thiên phú Trời sinh kiếm tâm quả thật cường đại không thể tưởng tượng.”
“”Nhất Tiếu hai mươi năm tu vi Đại Tông Sư đỉnh phong, sắp vấn đỉnh nữa bước Võ Quân, không phải là Diệp Minh có thể đối đầu.””
“Một khi lại để cho hắn lĩnh ngộ chính thức kiếm ý, ngay cả Nhất Tiếu dù đạp nữa bước Võ Quân cũng phải nhượng bộ lui binh, đáng tiếc hắn còn kém xa.”
“Tiếu Nhất là đệ tử Nội Môn thập đại cao thủ, Diệp Minh thua cũng không oan.”
Đại bộ phận đệ tử không coi trọng Diệp Trần, nhưng lại rất xem trọng Diệp Minh tiềm lực, tiềm lực hắn đủ thẳng bức Tiềm Long Bảng trước một trăm, không lâu sau chắc chắn vấn đỉnh Thiên Kiếm Tông thiên kiêu.
“Có thể lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý rất không tồi, bất quá ngươi phải nhớ kỹ, cái thế giới này dùng thực lực vi tôn, không có người quan tâm ngươi đến tột cùng lĩnh ngộ cái gì.” Tiếu Nhất gặp Diệp Minh dứt khoát đi tới, lạnh lùng cười cười, cái cằm có chút giơ lên, con mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.
Diệp Minh lạnh nhạt nói: “Ngươi nói không sai, hết thảy dùng thực lực vi tôn, ngươi miễn cưỡng có thể khiến ta toàn lực ra tay.”
Nhất Tiếu ánh mắt sắc bén nhìn Diệp Minh, nói: “Vậy để xem ngươi có mạnh như miệng của ngươi không”
“”Xoạt””
Diệp Minh mũi kiếm chỉ hướng Nhất Tiếu, Diệp Trần lạnh nhạt nói: “Năm chiêu ở trong không đánh bại ngươi, tính ta thua.”
Diệp Minh vừa dứt câu, tất cả mọi người đều chấn kinh!!
P/S: Hôm qua cúp điện nên không viết được mọi người thông cảm!