“Diệp Thiên Hùng tới rồi!”
Sau khi thân ảnh vĩ ngạn thần thánh kia từ trên cầu thang ánh sáng đi xuống khán đài, chỉ một lát ánh mắt của hàng tỉ sinh linh đều tập trung vào thân ảnh đấy.
Ngay sau đó vô số sinh linh ở Sát Lục Ma Tông đều cùng nhau “ồ” lên một tiếng, thanh âm rung trời, chấn động trăm ngàn cây số.
Giờ phút này Vương Bá Ngưu tựa như thần tiên hành tẩu ở nhân gian, uy nghiêm thần thánh, chí cao vô thượng.
Sau đó ánh mắt Vương Bá Ngưu hờ hững khẽ nhìn xuống hàng tỉ sinh linh phía dưới,vẻ đạm mạc của hắn giống như tất cả mọi người trong con mắt hắn đều chỉ là con sâu cái kiến, sau lưng hắn hư ảnh chư thần khom người, chư tiên quỳ bái, chư thánh vẫn lạc, long phượng song kiếm vẫn không có biến mất, trái lại dị tượng càng ngày trở nên càng ngưng thực, càng ngày càng khí thế.
Thần uy như ngục, hung danh hiển hách!
Bất kỳ người nào đưa đôi mắt chạm vào đôi mắt của Vương Bá Ngưu đều cảm nhận vô tận uy áp mạnh mẽ nghiền ép linh hồn bọn hắn, dẫn tới thần hồn chấn động không thôi, đám người tu vi yếu nhược kém chút nữa tâm thần thất thủ, mồ hôi lạnh chảy khắp người, vẻ mặt ai nấy đều kinh hãi không thôi không dám lần nữa liếc mắt nhìn đôi mắt của Vương Bá Ngưu.
Chỉ vẻn vẹn là một cái liếc nhìn đều khiến linh hồn bọn hắn run rẩy, nào còn dám nhìn Vương Bá Ngưu lần nữa, phần nhỏ người tu vi cao tuy nhiên không giống như bọn tu vi thấp biểu hiện quá mức thấp hèn như vậy, nhưng sắc mặt bọn họ cũng vô cùng khó coi, ẩn ẩn một tia kính sợ nhìn Vương Bá Ngưu.
“”Qủa nhiên dùng Thiên Địa chi uy hữu dụng chấn nhiếp bọn sâu kiến này!” Vương Bá Ngưu trong lòng âm thầm gật gù, hài lòng thầm nói.
Phải, đây là Vương Bá Ngưu điều động thiên địa chi lực trong lãnh địa hội tụ vào con mắt chấn nhiếp đám người này, hôm nay chính là ngày hắn chính thức đưa Sát Lục Ma Tông hiện ra trước thế nhân, tự nhiên hắn phải cho tất cả mọi người khắp thiên hạ phải có một cái ấn tượng khắc sâu trong tâm khảm.
Nếu trong lòng bọn họ bất kính, bên ngoài lại không nghe lời chính mình, vậy làm cho trong lòng bọn họ sợ hãi, kiêng kị, kính sợ.
Mục đích lần này của Vương Bá Ngưu chính là làm cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều nhớ kỹ hắn, nhớ kỹ Sát Lục Ma Tông hung danh.
Cho dù bọn họ phẫn hận hắn cũng chẳng sao, càng hận hắn thì hắn càng mạnh.
Giờ phút này tất cả những thứ đó gần chỉ là bắt đầu mà thôi, Vương Bá Ngưu còn đặc biệt chuẫn bị một món quà đáp lễ bọn hắn đâu....
Đôi chân Vương Bá Ngưu đạp hư không mà đi, biểu tình bá đạo mà uy nghiêm, quanh thân dị tượng theo sát bước chân của hắn, khiến những người có mặt ở đây hoặc ở đang quan sát hình chiếu đều tự nhiên sản sinh ra cảm giác kính sợ, người tâm trí không kiên định còn mất đi tự chủ sùng bái nhìn Vương Bá Ngưu.
Trong giây lát Vương Bá Ngưu bước lên nơi cao nhất của khán đài, sau đó hắn xoay người lại, một đôi con ngươi lạnh lùng quan sát chúng sinh, vô số tu sĩ có mặt tại đây đột nhiên cảm giác một cỗ vô hình khí cơ bóp chặt trái tim bọn họ,một cảm giác nguy cơ treo lơ lửng trên đầu bọn hắn, khiến trong lòng bọn hắn hồi hộp lo sợ bất an.
Tiếp theo dưới sự dẫn dắt của Diệp Thiên Lý, vô số thanh thiếu niên thiên phú xuất chúng trong hàng Sát Lục Ma Tông đệ tử vẻ mặt sùng kính đi tới dưới khán đài, sau đó bọn hắn dồn dập quỳ xuống, ánh mắt sùng bái kính ngưỡng nhìn thân ảnh bá đạo ngạo nghễ đứng trên đài cao ấy.
Ánh mắt Vương Bá Ngưu đạm mạc liếc nhìn Diệp Thiên Lý, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Thấy thế Diệp Thiên Lý như hiểu ý lập tức tiến lên một bước quỳ một chân xuống, hít sâu một hơi tụ lực, sau đó hắn há to miệng rống to:
“Thiên Khung Hoàng Triều có nhân tộc sinh linh Diệp Thiên Hùng, thân mang số mệnh ý chí cùng với ý nguyện của hàng trăm tỷ sinh linh trong Cổ Tôn Quận, lấy Sát Lục Ma Tông làm cơ sở sáng tạo Sát Lục Ma Tông, từ nay Cổ Tôn Quận dưới sự dìu dắt của Sát Lục Ma Tông khiến cho bên trong phạm vi Cổ Tôn Quận trư tà lui tránh, thiên hạ thái bình, sinh linh ai nấy đều có cơm ăn áo mặc, có thiên phú sẽ được vô điều kiện hỗ trợ tu hành, đảm bảo công chính vô tư....””
“....Cho nên toàn thể sinh linh sống trong Cổ Tôn Quận nhất định không thể đi theo con đường tà đạo, phải nghe theo lời dạy bảo của Sát Lục Ma Tông để có thể đi tới con đường tương lai tươi sáng, tuyệt đối vâng mệnh Ma Chủ, không thể tự tư, không thể ích kỷ làm theo ý mình, gặp Ma Chủ không thể không kính, bất kính giả, chết, lạc đường lạc lối giả, chết! Không phục giả, chết!”
“Diệp Thiên Hùng vâng mệnh trời, việc nhân đức không nhường ai lên ngôi Ma Chủ, Cổ Tôn Quận Chí Tôn!”
“”Từ nay về sau sống dưới sự bảo hộ của Sát Lục Ma Tông, kinh doanh người phải nộp lên năm thành thu nhập cho Sát Lục Ma Tông để đỗi lấy Sát Lục Ma Tông đệ tử bảo hộ, có kỳ ngộ đừng dấu diếm riêng một mình, nếu là có đồ tốt phải thông báo cho Ma Chủ, nếu vât đó Ma Chủ cần thì Ma Chủ dựa theo cống hiến của các ngươi có thể giúp các ngươi một việc nằm trong tầm khả năng, còn bảo vật Ma Chủ không cần thì ma chủ sẽ bảo kê các ngươi không ai dám cướp đoạt, phải biết rằng tu vi không đủ mà mang bảo vật trong mình thì sẽ mang họa sát thân a, đây là ma chủ nghĩ cho các ngươi, nhất là mấy tên ý đồ giả heo ăn thịt hổ che dấu kỳ ngộ a, các ngươi nếu có thể thì hãy dấu luôn kỳ ngộ đi, nếu các ngươi bình thường biểu hiện bình phàm đột nhiên biểu hiện kinh diễm, hắc hắc, Ma Chủ sẽ không cam đoan các ngươi sẽ không bị người khác để ý đâu...””
Thanh âm thần thánh và trang nghiêm của Diệp Thiên Hùng lúc này nhờ vào Vô Thượng truyền tin phù khiến thanh âm Diệp Thiên Hùng vang lên khắp Thiên Khung Hoàng Triều, người người đều nghe thấy được.
Nghe vậy, nội tâm hàng ngàn tỉ tu sĩ chấn động không thôi, trong lòng bọn họ âm thầm mắng:
“”Ma đầu quả nhiên là ma đầu, cái gì mà bỏ gian tà theo chính nghĩa vâng lời Ma Chủ, cái gì mà Sát Lục Ma Tông đảm bảo Cổ Tôn Quận sinh linh, trư tà lui tránh, thiên hạ thái bình, sinh linh ai nấy đều có cơm ăn áo mặc, có thiên phú sẽ được vô điều kiện hỗ trợ tu hành, ta phi...đều gạt người!””
“” Còn chưa hoàn thành nghi thức đăng lâm ngôi vị Ma Chủ của Sát Lục Ma Tông liền tuyên bố diễn văn kiêu ngạo bá đạo như thế, sinh linh sống trong Cổ Tôn Quận phải nghe theo lệnh của hắn, nếu không sẽ bị coi là đi theo gian tà phản bội nhân tộc, hết thảy đều phải chết..Đây chính là muốn bức toàn thể tu sĩ trong Cổ Tôn Quận triệt để trở thành người của mình a, ai trái mệnh sẽ chết, quả nhiên không hổ là Ma Đầu..””
“”Dcm, cái này không phải là Lập Tông đại điển, mà chính là chỗ để Diệp Thiên Hùng uy hiếp cùng chấn nhiếp chúng ta, quả thật dụng tâm hung ác a..””
“”Nếu dựa theo hắn nói thì từ nay về sau tất cả mọi người trong Cổ Tôn Quận cần thiết phải phục tùng Diệp Thiên Hùng, phải phục tùng hiệu lệnh Sát Lục Ma Tông, người vi phạm sẽ bị hắn ra tay trấn áp..xong....hết thảy xong rồi....chúng ta sẽ bị dâm uy của Diệp Thiên Hùng đè ép không thể ngốc đầu lên, có cái gì tốt sẽ bị người của Sát Luc Ma Tông cướp đoạt, ta không cam lòng a...””
“”Cái gì mà bảo kê phải nộp năm thành thu nhập a, ở trong địa bàn của Sát Lục Ma Tông cai quản ai dám gây sự, nếu có thì chỉ có người của Sát lục ma tông a, nếu chúng ta không nộp thì bọn hắn chắc chắn phái ra đệ tử cải trang đi gây sự với thương nhân chúng ta a, cái gì mà có kỳ ngộ nói cho Ma Chủ, đây là cố ý muốn chơi chúng ta a, nếu không nói thì sẽ bị Sát Lục ma Tông nhớ thương, còn nếu nói ra thì chắc chắn sẽ không công, cái gọi là trợ giúp nằm trong tầm khả năng, nếu hắn nói viêc này hắn không có khả năng thì sao a, chẳng phải mất bảo vật vô ích...””
Nghĩ đến đây, nội tâm vô số tu sĩ vô cùng nghẹn khuất, phẫn nộ.
Nghẹn khuất!
Thật sự là quá nghẹn khuất!
Trong lòng đám người không ngừng mắng Diệp Thiên Hùng bằng đủ loại ngôn ngữ cặn bã mà bọn họ có thể nghĩ ra.
Nhưng mà bọn họ chỉ dám nghĩ trong lòng thôi, lại không dám phát ngôn, còn những người không thuộc Cổ Tôn Quận lại không nói một tiếng nào, Cổ Tôn Quận người bị Sát Lục Ma Tông chèn ép thì liên quan đếch gì đến bọn hắn mà phải xen mồm rước lấy họa sát thân.
Huống chi nếu Diệp Thiên Hùng dám sai thuộc hạ nói ra cho mọi người khắp thiên hạ nghe thì chắc chắn hắn sẽ không để ý bọn họ nghĩ gì.
Hơi trầm ngâm mấy giây, Diệp Thiên Hùng sùng bái cúi rạp đầu xuống đất, thành kính nói:
“Sát Lục Ma Tông thiên thu bất diệt, muôn đời vĩnh tồn!”
“Sát Lục Ma Chủ vô địch thiên hạ, thần công cái thế!”
Sau khi Diệp Thiên Hùng vừa dứt lời, vô số đệ tử cùng trưởng lão có mặt tại đây đều cúi rạp đầu xuống đất sùng kính hô to:
“Bái kiến Ma Chủ!”
“Bái kiến Ma chủ!”
“Bái kiến Ma chủ!”
……
Thanh âm hơn mấy trăm ngàn người Sát lục ma Tông cùng nhau đồng thanh hô to chấn động vạn dặm núi non, khí thế ngất trời thổi bay hết thảy mây đen phía trên, để lộ ánh mặt trời sáng chói.
Mà ngay lúc này vô số tu sĩ tham dự Lập Tông đại điển vẻ mặt chần chờ.
Làm sao bây giờ? Qùy hay không quỳ?
Nhìn thấy thân ảnh Diệp Thiên Hùng như thần minh đứng đó, sau đó Diêp Thiên Hùng khẽ đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống đám người, sắc mặt vô số tu sĩ khi nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Vương Bá Ngưu đều cảm thấy trong lòng sợ hãi cùng thất kinh, một cảm giác khủng hoảng lan tràn khắp linh hồn bọn hắn.
Qùy, chính là thần phục Diệp Thiên Hùng, thần phục Sát Lục Ma Tông!
Không quỳ chính là phản kháng!
Trong lúc nhất thời Cổ Tôn Quận tu sĩ đều bắt buộc phải lựa chọn một trong hai, một là không quỳ giữ lại tôn nghiêm, hai chính là hèn mọn quỳ xuống cầu đường sống.
Thế giới này là tàn khốc, cá lớn nuốt cá bé.
Những tu sĩ tu vi nhỏ yếu hèn mọn lại căn bản không có chần chờ một chút nào, sau khi thanh âm Diệp Thiên Lý vừa dứt liền đồng loạt quỳ xuống thần phục dâm uy của Diệp Thiên Hùng.
Dưới sự sống nhục và chết vinh, bọn hắn chọn hèn mọn sống sót, cái gì tôn nghiêm đối với tầng lớp tu sĩ thấp như bọn hắn đều không tồn tại, chỉ có sống sót mới có muôn vạn khả năng, chết đi thì chẳng còn bất cứ khả năng nào!
Dù sao thì không sợ chết người vĩnh viễn chiếm số lượng ít.
Huống chi, đối với tầng lớp tu sĩ thấp như bọn hắn, thuần phục Diệp Thiên Hùng hay thuần phục dưới tay ba đại gia tộc cùng Quận chủ chẳng khác gì nhau.
Chẳng qua là thay một người cầm quyền mà thôi, chẳng ảnh hưởng gì đối với tầng lớp thấp như bọn họ.
Bởi vậy rất nhiều tu sĩ cấp thấp đều quỳ xuống cúi rạp người quỳ bái.
Mà trừ bỏ đa số tu sĩ cấp thấp, có rất nhiều tu sĩ tầm trung và tầm cao đa phần là vẻ mặt chần chờ, nội tâm giãy giụa, hoặc là nội tâm tồn tại một tia may mắn.
Không quỳ thì lại như thế nào?
Dù sao Diệp Thiên Hùng có lẽ không để ý..
Với lại chẳng lẽ hắn sẽ chém giết tất cả những người không quỳ hay sao?
Nghĩ vậy, dần dần những người này cũng không có quỳ lạy Diệp Thiên Hùng, bọn họ đứng tại chỗ lẳng lặng quan sát những người đang quỳ, trong nội tâm bọn họ đột nhiên cảm giác bản thân cao cao tại thượng, khiến bọn họ càng kiêu ngạo và khinh thường những người quỳ lạy Diệp Thiên Hùng.
Nhưng mà, bọn họ tuyệt đối không thể tưởng được Diệp Thiên Hùng nắm giữ toàn bộ Sát Lục Ma Tông thiên địa quyền năng, người nào không thần phục hay lén lút ngồi chồm hổm không quỳ đều bị hắn thấy rõ ở trong mắt.
Ánh mắt Diệp Thiên Hùng lóe lên vẻ tàn nhẫn nhìn xuống đám người không quỳ, hắn nở nụ cười lạnh lẽo, âm trầm nói:
“Bổn tọa chính là Sát Lục Ma Chủ, Cổ Tôn Quận chí tôn!”
“Phàm là người không quỳ xuống, đều phải chết!!”
Bọn sâu kiến này không quỳ? Không quan hệ!
Việc này chứng minh Vương Bá Ngưu còn chưa đủ tàn nhẫn, hung danh chưa đủ trấn áp bọn đạo chích, khiến đám người này không xem lời nói của hắn ra cái đinh gì.
“”Aizz, ta quả thật quá hiền lành, khiến ai cũng muốn trèo lên cổ ta...””
Trong lòng Vương Bá Ngưu trách cứ bản thân quá hiền lành, hung danh vẫn chưa đủ, cho nên hắn quyết tâm phải cho đám người này thấy được sự tàn nhẫn của hắn, khiến lời hắn nói ai nấy đều phải thực hiện chứ không xuất hiện tình huống mất mặt như thế này xuất hiện một lần nữa.
“Người nào không quỳ, hết thảy trấn sát!””
Thanh âm tàn nhẫn của Vương Bá Ngưu vừa dứt thì đột nhiên từng luồng uy áp khủng bố hàng lâm trên cửu thiên bầu trời.
Sau đó dưới ánh mắt tuyệt vọng và sợ hãi của đám tu sĩ, vô số đại thủ màu đen từ trên bầu trời đánh xuống, dưới hàng loạt tiếng kêu thảm thiết, một đám tu sĩ bị vô số đại thủ vô tình trấn sát, máu tươi chảy thành sông, xương cốt tán loạn khắp nơi, chỉ trong nháy mắt hơn hai trăm ngàn tu sĩ phản kháng không quỳ liền chết.
Hoàn toàn chết không có chỗ chôn!
Trong nháy mắt Sát Lục Ma Tông biến thành tu la sát tràng, chưa hết, thi cốt của bọn họ bị Diệp Thiên Hùng dời đi xung quanh Thiên Thủy Sơn, chất cao thành một ngọn núi cao tới một vạn tám ngàn trượng!