Ba ngày sau...
Ở một thác nước vô danh trong Cửu Long sơn mạch...
Diệp Minh khoanh chân ngồi, cây trúc được hắn tuốt làm kiếm đặt trên đầu gối, cả người rơi vào trạng thái kì ảo, thần ngã lưỡng vong.
Tiếng thác nước đổ ầm ầm không ảnh hưởng đến Diệp Minh, trong cảm tri của hắn, thế giới không còn là thế giới cũ nữa, thanh âm đã hoàn toàn biến mất, mà tốc độ thác nước ngày càng chậm, cuối cùng như một thước phim quay chậm, từng tia rơi xuống, thỉnh thoảng lại bắn ra vài giọt nước, dưới ánh nắng mặt trời ánh lên quang mang bảy màu, tựa như những viên thủy tinh thạch lộng lẫy nhất.
Trong cảm tri, khi thác nước hoàn toàn trở nên bất động, Diệp Minh mở trừng đôi mắt lạnh lùng.
Cầm trúc kiếm, vung trảm!
Động tác liên tục không có nửa phần dông dài.
Vô thanh vô tức, thác nước đối diện một cắt thành hai, phân thành hai đoạn rơi xuống, đầu cuối không dính với nhau.
Ầm ầm!
Hai tiếng nổ lớn truyền ra, bọt nước văng khắp nơi.
- Cách kiếm ý còn nửa bước nữa, đáng tiếc nửa bước này lại gian nan nhất, cần rèn luyện một thời gian dài.
Một kiếm vừa rồi, Diệp Minh tựa hồ tìm thấy sự tồn tại của kiếm ý, đáng tiếc cuối cùng vẫn có chút huyền hoặc, chỉ có thể tính nửa bước kiếm ý, cách kiếm ý chân chính vẫn còn một chút khác biệt.
Vù!
Khí tức như sương như tiễn từ trong miệng phun ra, Diệp Minh từ từ đứng dậy, thân hình hơi rung, nửa bước kiếm ý tán phát ra lập tức thu lại, người ngoài rất khó phát giác.
Ngắm phong cảnh một lúc, Diệp Minh quay trở về theo con đường cũ.
Nắm giữ Kiếm Đạo Chi Thể, cùng Tuyệt đỉnh tư chất và ngộ tính của Kiếm Thiên, Diệp Minh đã sơ ngộ Kiếm Đạo cảnh giới bước thứ nhất-Kiếm ý, lúc trước võ kỹ hắn luyện là Địa cấp võ kỹ Phong Thiên Thối, giờ cải tu Kiếm Đạo nên hắn lĩnh ngộ kiếm ý đầu tiên chính là Phong chi kiếm ý, tuy chỉ là nữa bước nhưng uy lực cực kỳ đáng gờm, Kiếm khí tùy phong mà đi, tu vi Tông sư cảnh nhưng hắn tự tin chiến Đại Tông sư mà không bại.
Tông sư cảnh, võ học trong tông sư, tùy tiện một quyền uy lực đều sánh ngang Thiên Cấp võ kỹ.
Phàm nhân lục cảnh chính là Võ đồ cảnh: rèn thể thập trọng, Võ đồ đỉnh phong ngàn cân cự lực.
Võ sĩ cảnh, Chân chính một người địch trăm võ đồ.
Võ Sư cảnh, Võ trong sư phụ, một người địch ngàn võ sĩ.
Đại Võ Sư cảnh, Chân chính địch ngàn võ sĩ mà bản thân không tổn thương, có thể nói là võ học đại sư.
Võ Tông cảnh, võ học tông sư, tùy tiện một quyền đều là đăng phong tạo cực, xông vào vạn Đại võ sư như chốn không người.
Đại Võ Tông chi cảnh, Lĩnh ngộ võ học cực hạn, võ học đã trở thành bản năng, có thể nói là phàm nhân mạnh nhất, tùy tiện một kích cả ngọn núi nhỏ cũng đập nát, thân thể, linh hồn cơ năng đều được cường hóa tới cực hạn, chân chính vô địch dưới phàm nhân.
“”Hôm nay hẳn là Thiên Kiếm tông thu đồ đại điển đi...”” Diệp Minh lẩm bẩm, hắn dọc theo trí nhớ đi đến Phía Bắc Thương Mang thành, là khu vực quản hạt của Thiên Kiếm Tông.
Thiên Kiếm Tông thân là nhị lưu tông môn, phạm vi quản hạt rộng lớn, phạm vị mấy trăm cây số đều là thuộc Thiên Kiếm tông sở hữu, chiếm gần hai phần mười diện tích Thương Mang thành, là một thế lực cự đầu trong Thương Mang Thành, môn đồ vô số.
Hôm nay thu đồ đại điển được tổ chức trước cửa Thiên Kiếm Tông, vô số thanh thiếu niên dưới hai mươi tuổi đều tụ tập, có tu võ đạo cũng có không tu vi trẻ em đều hi vọng được vào Thiên Kiếm Tông tu luyện.
Lúc này nhân số tụ tập phải mấy chục ngàn người, may là có một đám Ngoại Môn đệ tử cùng nội môn đệ tử duy trì trật tự, ngược lại cũng không đến nỗi rối loạn.
“Yên lặng...”
Một thanh âm lạnh lùng bá đạo vang lên, tại mấy chục ngàn người xếp hàng đều có thể vang tới bên tai mỗi người, hiển nhiên người nói chuyện có tu vi cao thâm.
Trong nháy mắt, các thanh thiếu niên đều im lặng.
Trong sát na, ánh mắt của các thanh thiếu niên đều cùng một lúc tập trung ở cửa sơn môn, chỉ thấy một vị mặc áo bào trắng thanh niên tuấn dật ngạo nghễ đứng, trên mặt người thanh niên này lộ vẻ lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn mọi người chung quanh.
“Được rồi, mục đích hôm nay các ngươi tụ tập ở tông môn ta, ta cũng không muốn nói nhiều. Ta họ Phạm, là Thiên Kiếm Tông đệ tử chân truyền, các ngươi có thể gọi ta là Phạm Luân sư huynh.”
“Kế tiếp, ta muốn tuyên bố điều kiện tuyển chọn đệ tử.”
“Lần này tuyển chọn cũng như các lần trước, có ba cửa, nếu có thể thông qua một trong ba cửa, các ngươi chính là Ngoại môn đệ tử, thông qua hai trong ba cửa, các ngươi được đặc cách trở thành là Nội Môn đệ tử, nếu đều hoàn thành ba cửa, các ngươi được đặc cách trở thành Tinh Anh đệ tử, hưởng thụ quyền lợi như chân chính tinh anh đệ tử....””
“”Mà các ngươi có biểu hiện xuất chúng, sẽ được các vị trưởng lão thu đồ làm đệ tử chân truyền, nếu là yêu nghiệt thiên tài, có lẽ sẽ được Tông chủ cùng Thái thượng trưởng lão thu đồ, có vô tận tài nguyên công pháp tu hành...””
Nhìn chúng thanh thiếu niên ánh mắt lộ ra điên cuồng, Phạm Luân nhếch môi, bắt đầu giản giải ba cửa khảo hạch.
Cửa thứ nhất, Võ Hồn Tư chất cùng Thể chất, huyết mạch.
Danh như ý nghĩa, Võ Hồn không chỉ có nhìn ra tuổi của một người, còn có thể nhìn ra một người có tư chất hay không.
Thể chất khảo hạch là nhằm vào các Thiên Kiêu thiên tài cá biệt thân mang thể chất, huyết mạch nghịch thiên tuy số lượng các thiên tài này rất hiếm.
Cửa thứ hai, Ngộ Tính.
Phàm nhân lục cảnh tu luyện công pháp vũ kỹ, nếu có ngộ tính càng cao thì tu luyện hiệu suất càng nhanh.
Nếu là lực lĩnh ngộ quá kém, cho dù cho ngươi một quyển Thần cấp công pháp, cũng chỉ có thể nhìn mà không thể tu luyện.
Công pháp chia làm Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, Vương, Hoàng, Tôn, Đế, Tiên, Thánh, Thần, Chí Tôn mười hai cấp.
Nếu có Đế cấp công pháp, phàm nhân có thể nhắm thẳng Pháp tắc mà tu luyện, tu vi tiến triển cực nhanh, đột phá Võ Quân trở thành chân chính tu sĩ đơn giản.
Mà công pháp vũ kỹ chỉ dưới Võ Quân mới có thể tu luyện, bởi vì công pháp hay vũ kỹ chỉ là đặt nền móng cho tu sĩ, đột phá Võ Quân bắt đầu dựa vào điều khiển Thiên Địa chi lực, cá biệt tuyệt thế thiên tài dựa vào thể chất, huyết mạch cao quý của bản thân, cho nên Công pháp đã không còn trọng yếu.
Cửa thứ ba, Ý Chí, Tâm Tính cùng Nghị Lực.
Các môn phái tông phái khi chiêu thu đệ tử, ngoài Võ Hồn đẳng cấp cùng Ngộ Tính, bọn họ càng xem trọng ý chí, tâm tính cùng nghị lực.
Đây là vị, Ý chí Tâm tính nghị lực đệ nhất, ngộ tính đệ nhị, Võ Hồn đệ tam.
“Đấy chính là Thiên Kiếm Tông ba cửa khảo hạch, kế tiếp liền tiến hành cửa thứ nhất khảo hạch, Võ Hồn khảo hạch.” Phạm Luân nghiêm nghị nói.
Nhân loại võ Hồn thiên kỳ bách quái, nhưng đều phân thành năm loại: Vũ khí võ hồn, Nhân võ Hồn, Thú võ hồn, Cây cỏ Võ Hồn, Thiên Địa thuộc tính Võ Hồn.
Mỗi một sinh linh sinh ra đều mang trong mình võ hồn, sáu tuổi có thể thức tỉnh võ hồn, võ hồn là duy nhất, nhưng cũng có thiên tài thức tỉnh hai ba loại võ hồn. Mà những người này, thường thường đều là một triệu người mới xuất hiện một lần thiên tài tuyệt thế, là các đại tông phái sở cầu thu đồ, có thể gặp mà không thể cầu.
Võ hồn thiên hình vạn trạng, nhưng lại có đẳng cấp sâm nghiêm từ thấp đến cao phân biệt từ nhất phẩm đến thập phẩm, trong đó nhất phẩm thấp nhất, thập phẩm cao nhất, rồi mới đến Quân cấp võ hồn, Vương cấp võ hồn, Hoàng cấp võ hồn, Tôn cấp võ hồn, Đế Cấp võ hồn, và trong truyền thuyết Tiên cấp võ hồn, Thần cấp võ hồn, Thánh Cấp võ hồn, Chí tôn cấp võ hồn.
Võ Hồn trợ giúp võ giả tu sĩ tu luyện, mỗi võ hồn đều có năng lực khác nhau, như trợ giúp tu luyện, chiến đấu, phòng thủ, cường hóa, tăng phúc.
Mà người khảo hạch Võ Hồn tư chất chính là một lão đầu, là trưởng lão Thiên Kiếm Tông, đang ngồi kế bên Hồn Thạch.
Hồn thạch có thể nhận biết một người võ hồn tư chất, Hồn thạch rất hiếm gặp, đều là căn cơ của một tông môn.
Từng người một xếp hàng đặt tay lên Hồn thạch.
“Nhất phẩm Cỏ dại võ hồn, Không hợp cách!”
“Tam phẩm Mèo võ hồn, Không hợp cách!”
“Ngũ Phẩm Phàm Hổ võ hồn, miễn cưỡng!”
“Bát phẩm Cá Mập võ hồn, tạm được!”
“”Thập Phẩm Yêu Sư võ hồn, Được!””
...
Lão giả không ngừng lẩm bẩm “Miễn cưỡng”, “Tạm được”, “Không hợp cách“.
Thỉnh thoảng, cũng gặp phải một tiếng “Được”, tỷ lệ rất ít so với mấy chục ngàn người tham gia khảo hạch.
Tuy nhiều người không hợp cách nhưng vẫn còn cửa ngộ tính, bởi vì Võ Hồn chỉ la phụ trợ, giúp một người tu luyện hay chiến đấu mạnh mẽ hơn người khác mà thôi, cũng không nói lên được thành tựu một người, cho nên nhiều người chỉ thoáng thất vọng mà thôi, ánh mắt đều hi vọng nhìn cửa thứ hai.
Rất nhanh, Diệp Minh đi tới trước mặt lão giả, hắn khẽ chạm tay vào Hồn Thạch.
Hồn Thạch lần đầu tiên phát ra ngũ thải ánh sáng mạnh mẽ, chiếu rọi cả bầu trời trong giây lát.
Một hư ảnh Thanh Kiếm Thông Thiên đâm thủng thương khung, vô số binh khí của Thiên Kiếm Tông môn nhân đều reo hò thần phục, nhanh chóng rời khỏi tay bọn họ bay lên trời.
Mà Thiên Kiếm Tông là tông môn tu kiếm, như thế số lượng kiếm rất khổng lồ.
Hàng triệu thanh kiếm đủ loại đẳng cấp đều tụ hợp trên trời, bọn nó đều cong cán cúi đầu như thần phục Thông Thiên Kiếm Hồn.
Kiếm, là Vương giả vũ khí, chỉ thẳng không cong, nhưng giờ khắc này đủ loại đẳng cấp kiếm đều cong cán cúi đầu, đủ thấy Thông Thiên Kiếm Hồn nghịch thiên.
Thông Thiên Kiếm Hồn là thuộc thiên phú của Kiếm Thiên, tuy nhiên Thông Thiên Kiếm Hồn hình dạng hắn thoáng thay đỗi, để tránh Vương phủ nghe được tiếng gió ảnh hưởng kế hoạch của phụ thân.
Khảo hạch lão giả bị Võ Hồn của Diệp Minh chấn động ngơ ngác, đây là lần đầu tiên trong cả đời hắn thấy một thiên tài tuyệt thế đứng trước mặt mình.
“”Đế.....đế...cấp Kiếm võ hồn...”” Lão giả lắp ba lắp bắp nói.
Giờ phút này ngay cả Tông chủ cùng Các vị thái thượng trưởng lão đang bế tử quan đều bị kinh động, nhao nhao xuất quan xé rách không gian xuất hiện trước mặt Diệp Minh.
“”Tiểu tử, nguyện bái ta làm thầy sao, ta là Tông chủ Thiên Kiếm Tông, từ nay về sau tông môn tài nguyên nghiên về một mình ngươi!”” Phạm Tuấn kích động nói, Đế cấp võ hồn, đối với Huyền Huyễn Đại Lục đều là hiếm có khó tìm Tuyệt Thế Thiên Tài, nếu tông môn sở hữu vị tuyệt thế thiên tài này, sau mấy chục năm nữa khi tu vi Diệp Minh đại thành, há không phải Thiên Kiếm Tông hưởng xoáy hay sao?
“”Ta còn muốn khảo hạch nữa.”” Diệp Minh cũng không chối từ, vì bái Phạm Tuấn là thầy cũng là một trong kế hoạch của phụ thân, tuy nhiên lộ ra mỗi Đế Cấp võ hồn chưa đủ, hắn cần lộ ra đầy đủ tư chất để Thiên Kiếm Tông điên cuồng.
“”Tốt a..là ta quá kích động...khụ...”” Phạm Tuấn xấu hổ ho nhẹ, cùng các thái thượng trưởng lão trèo lên đài cao quan sát khảo hạch.
“”Tốt, khảo hạch tiếp tục, vị kế tiếp!”” Lão giả phục hồi tinh thần, cao giọng hô to.
................
P/S: Nhiêu đó manh mối Các đạo hữu có thể đoán được Vương Bá Ngưu kế hoạch sao? hắc hắc
Cảm ơn đỗ tuấn, phục hy cmt ủng hộ mình nhé^^