Trong lúc Khôi Thổ đang nói chuyện thì khôi lỗi nham thạch của hắn và A Sửu đã không nói một lời nào, lao vào nhau chiến đấu thành một đoàn. Con khôi lỗi kia đúng như đặc tính của bộ tộc thổ cự nhân, lấy lực lượng mạnh mẽ làm chủ đạo chiến đấu. Còn A Sửu cũng tinh thông các loại thủ đoạn cận chiến, vì vậy hai người lúc này lao vào chiến đấu một chỗ, mỗi một chiêu một thức đều gọn gàng, dứt khoát, lấy cứng đối cứng, làm cho cảmột khu vực mặt đất nổi lên khói bụi mờ mịt, cát bay đá chạy ở khắp nơi.
Thoáng nhìn qua thì đáng tiếc chính là khôi lỗi nham thạch có lực lượng lớn hơn A Sửu rất nhiều, dần dần trở nên chiếm ưu thếtrong trận chiến. Mà Khôi Thổ lúc này cũng thừa cơ thi triển thiên phú trọng lực thuật lên thân thể Lôi Động, vững vàng khóa chặt, kiềm chế Lôi Động ở cách đó không xa. Khôi Thổ cước đạp đạiđịa, trường mâu to lớn của hắn bay lượn khắp bầu trời, cùng vớiđủ loại thổ hệ pháp thuật tinh diệu dị thường xuất hiện tấn công Lôi Động.
Lôi Động lúc này bị Khôi Thổ áp chế hoàn toàn, liên tục phải thi triển thân pháp không ngừng bay lượn, cực lực tránh né các đòn tấn công của Khôi Thổ. Mỗi lần Lôi Động muốn bay vọt lên caođể tiện hành động thì đều bị Khôi Thổ sử dụng thiên phú trọng lực thuật kéo hắn bay ngược trở lại. Rất rõ ràng tuy rằng Khôi Thổ có tu vi Nguyên Anh trung kỳ cũng biết phi hành nhưng đókhông phải là sở trường am hiểu của hắn, vì vậy hắn không muốn bỏ qua ưu thế đại địa của mình để quyết chiến cùng với Lôi Động. Đối với thổ cự nhân mà nói thì chỉ cần chân vẫn cònđứng vững vàng trên mặt đất, nguồn năng lượng đại địa trên mặt đất sẽ cuồn cuộn cung cấp lực chống đỡ cho bọn họ không ngừng.
Bởi vậy mới có thể thấy được, tại thời kỳ thái cổ, bộ tộc cự nhânđược xưng là lục chiến chi vương cũng có đạo lý của nó. Mà thổ cự nhân tựa hồ đã phát huy phương pháp lục chiến đến mức cực hạn. Khôi Thổ càng đánh càng trở nên hăng hái, còn Lôi Động thìchỉ phải liên tục tránh né các đòn tấn công của Khôi Thổ, có khi hơn mười chiêu mới phản kích lại được một chiêu về phía Khôi Thổ.
Trái tim thổ cự nhân Nham Thạch lúc này phảng phất như đãnhảy lên tới tận yết hầu rồi. Từ mặt cảm tình đi lên mà nói thìhắn vẫn nghiêng về phía huynh đệ của mình là Lôi Động. Sự lợi hại của Lôi Động quả thực đã vượt xa dự liệu ban đầu của Nham Thạch, hắn tự nghĩ nếu như lúc này người đang chịu các đòn tấn công của Khôi Thổ là mình thì có lẽ đã sớm không chịu nổi từ lâu rồi. Đáng tiếc, thực sự là quá đáng tiếc, Khôi Thổ như vậy nhưng lại là một thiên tài cực kỳ hiếm thấy trong bộ tộc thổ cự nhân, bất kể là về học thức hay là thực lực, Khôi Thổ đều vượt xa tuyệtđại đa số các thổ cự nhân khác.
Mắt thấy trực tiếp khí phách của Khôi Thổ hung ác độc địa như vậy, Nham Thạch mơ hồ xuất hiện ý nghĩ trong lòng, nếu như mình và Khôi Thổ hợp tác với nhau thì cũng không phải làchuyện không thể tiếp thu được. Khái niệm cường giả vi tôn cũngđã ngấm sâu vào trong xương cốt của Nham Thạch, huống hồ chi Nham Thạch lại là một thành viên trong bộ tộc thổ cự nhân, bản thân hắn lại là một người tộc trưởng, ở sâu trong nội tâm hắn cũng có sự hy vọng bộ tộc thổ cự nhân có thể chân chính cómột phiến thổ địa an toàn thuộc về chính bản thân bọn họ để cóthể tiếp tục sinh tồn và phát triển sau này.