Lôi Động không trông chờ vào việc nàng có thể luyện chế đan dược để cấp
lại vốn cho mình, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho dù một trăm năm mươi lô này thất bại không còn một phần thì cũng không thể nói được gì cả. Bất
luận một đại tông phái nào đi chăng nữa, muốn bồi dưỡng ra một người
luyện đan sư xuất sắc, trước tiên phải chi ra linh thạch với con số trên trời. Điều này cũng là lý do vì sao một số tiểu gia tộc hay là tông
phái nhỏ, căn bản là không có năng lực sở hữu luyện đan sư cho riêng
mình.
Nhưng nếu chỉ cần thành công bồi dưỡng ra một người luyện
đan sư xuất sắc thì sẽ trở nên phát tài rồi. Lôi Động đã tính toán qua,
dựa theo tư chất tu luyện của mình, càng tu luyện lên cao thì càng phải
dùng đại lượng tài nguyên đi đổi lấy đan dược. Nếu như hắn có thể nắm
giữ được một người luyện đan sư xuất sắc thì tương lai có thể tiết kiệm
được giúp hắn đại lượng tài nguyên.
Hiện tại nếu như Âu Dương
Dung Nhi tiếp tục giữ vững được tốc độ tiến bộ của nàng thì cho dù chỉ
dựa vào nàng thôi thì kiếm tiền cũng được. Sau khi an bài cho Âu Dương
Dung Nhi nhiệm vụ học tập, Lôi Động điều động một Ám Ảnh quỷ vệ ở lại
trong tiểu Thanh Cốc tiếp tục đốc thúc nàng liều mạng tu luyện và luyện
đan, đương nhiên hắn cũng phải bảo hộ tâm tư trong lòng nàng.
Về
phần phá trận pháp trong tiểu thanh cốc kia, Lôi Động lúc này cũng không có biện pháp cải biến nó, dù sao thì hộ sơn đại trận cũng là một công
trình hạng nhất, sau khi nàng ở chỗ này hơn một năm sau, Lôi Động sẽ
mang theo nàng cùng nhau trở lại Âm Sát Tông, sự tồn tại của nơi đây
cũng không có ý nghĩa nhiều. Căn cơ của hắn tại Âm Sát Tông, tự nhiên
không thể phát triển ở nơi thâm sơn cùng cốc này.
Mấy ngày sau,
tốc độ phi hành của Lôi Động tăng lên nhiều, mỗi khi thừa dịp bóng đêm,
hắn dùng Ác quỷ chướng bay đi, đã đi ra ngoài xa mấy vạn dặm. Nơi đây
thuộc về phạm vi thế lực của Thiên Đạo Minh, nhưng cũng là nơi giáp giới với phạm vi thế lực của Thiên Âm Cung.
Đây là nơi rộng lớn vô
cùng hoang vắng, có chỗ là đầm lầy, chỗ hoang dã, có chỗ là thành trì
sứt mẻ, nơi nơi quỷ khí um tùm, ma khí trùng trùng. Một mảnh phương viên mấy nghìn dặm quanh đây trước kia là một tiểu quốc nhân khẩu rất nhiều, nhưng mà tại mấy trăm năm trước đây, một trận ôn dịch đã ập xuống trên
phiến thổ địa này.
Chỉ ngắn ngủi vài năm thời gian, toàn bộ nhân
loại và các loại động vật trong quốc gia này đều lâm vào hủy diệt, rất
nhiều dân tị nạn hướng đến các quốc gia xung quanh để tránh né ôn dịch,
nhưng lại không được các quốc gia khác thu lưu. Các quốc gia khác thậm
chí còn phái ra quân đội tinh nhuệ, dùng phương pháp giết chóc tàn nhẫn
để đẩy lui bọn họ trở về quốc gia của mình.
Việc này từng kinh
động đến tổng bộ Thiên Đạo Minh. Chỉ có điều sau khi Thiên Đạo Minh phái người đến thử cứu chữa cho ôn dịch nhưng đành phải buông tha tiểu quốc
nhân này, lại càng tiếp tục phong tỏa nghiêm ngặt hơn biên giới của tiểu quốc với các quốc gia xung quanh.
Mười năm sau, trong tiểu quốc
này đã không còn một ai sống sót, tuyến biên giới cũng được mở rộng càng ngày càng xa. Cho đến nay, rất nhiều chỗ hạp khẩu then chốt đều có quân đội trú đóng để ngăn ngừa người bình thường tùy tiện đi vào trong khu
vực này. Thế nhưng người tu tiên lại biết ôn dịch này bởi vì sự phong
tỏa nghiêm ngặt nên đã sớm bị tiêu diệt từ lâu.
Từ hơn một trăm
năm trước đã có một số tu sĩ đi vào trong khu vực này để tiến hành thăm
dò, làm cho rất nhiều người trở nên phát tài. Nguyên nhân rất đơn giản,
thời gian mấy trăm năm trường kỳ không có người qua lại trong quốc gia
này, một ít loại linh đan diệu dược với số lượng rất nhiều, đều có hỏa
hầu lên đến mấy trăm năm, thỉnh thoảng còn có thể tìm được linh dược hơn một nghìn năm tuổi.
Ngoài ra vào lúc hạo kiếp ôn dịch, nơi quốc
gia này xuất hiện vô số âm hồn tụ tập đủ các loại khác nhau, có người
còn bắt được cả linh quỷ thượng phẩm, còn có một chút các loại Tiên
Thiên yêu thú như kiểu Phệ Hồn Ảnh Hổ cũng từng xuất hiện hình bóng.
Bởi vậy trong vòng một trăm năm, nơi đây trở thành một trong những nơi tầm
bảo hàng đầu. Nhưng mà tu sĩ trong thiên hạ dù sao cũng rất nhiều, cho
dù là nơi này là một hung địa nổi tiếng, đã xuất hiện qua cả các loại
quỷ tướng, nhưng cũng không thể chống đỡ được tu sĩ điên cuồng tập kích.
Chỉ trong thời gian một trăm năm ngắn ngủi, tu sĩ nhân loại giống như châu
chấu, đem toàn bộ linh thảo, linh dược tại nơi này hái toàn bộ, đưa nơi
này trở về giống như những nơi bình thường khác, thỉnh thoảng lắm mới có người may mắn phát hiện ra được một vài gốc, tính ra thậm chí còn kém
hơn so với những nơi khác.
Mà rất nhiều sát khí, những nơi âm quỷ tụ tập cũng bị đánh tan, chỉ còn sót lại lẻ loi đơn độc một ít. Vì vậy
mà hiện nay tu sĩ hoạt động trong khu vực này ngược lại so với những nơi hoang sơn dã lĩnh khác còn muốn ít hơn.
Lôi Động tới nơi này
đương nhiên cũng không phải để đi tìm linh dược, mấy thứ đó đã bị hái
đến mức gần như không còn gì, bây giờ rất khó để có thể thấy được hình
bóng của nó.
Hắn đi một đoạn đường như vậy chủ yếu là để bắt một
ít âm hồn bình thường. Cái khác không dám cam đoan nhưng tại địa phương
này, nếu như tầm mắt chỉ đặt lên những âm quỷ yếu kém thì có thể thu
hoạch được rất lớn. Nguyên nhân rất đơn giản, rất nhiều người đối với âm quỷ yếu kém, nghĩ rằng bắt cũng không có tác dụng gì, vì vậy bọn họ đều trực tiếp bỏ qua chúng, trong lúc hái linh dược chỉ tiện thể dò tìm
những loại linh quỷ trở lên mà thôi.
Phạm vi mấy nghìn dặm này
tính ra cũng là một nơi rất rộng lớn. Lôi Động đi tới đây vào lúc không
có người, khung cảnh vô cùng hoang tàn, vắng vẻ, đột nhiên cảm giác được một cỗ âm khí um tùm. Nơi này trong một khoảng thời gian ngắn chết rất
niều người, đương nhiên là oán khí tận trời, sẽ tạo thành nơi rất nhiều
âm sát. Tuy rằng nơi này đã bị tu sĩ phá hủy rất nhiều chỗ âm sát nhưng
Lôi Động muốn đi tìm một vài nơi hoang tàn có âm sát thì cũng không phải là một vấn đề gì lớn.
Đi thêm một chút thời gian sau, Lôi Động
liền có thể cảm giác được một cỗ âm phong phất phơ thổi tới, tiếng gào
khóc thảm thiết quen thuộc vang lên, từ xa xa quanh quẩn lay động lòng
người. Lôi Động phóng xuất thần niệm khổng lồ của mình dàn trải ra xung
quanh, quả nhiên một chút sau đã phát hiện ra một chút ba động rơi vào
trong thần thức của hắn. Sắc mặt Lôi Động hơi vui vẻ, số lượng có vẻ
không ít chút nào.
Lúc này hắn đứng dậy, quanh thân tràn ngập
khởi động vong trận u minh quỷ khí, ba con quỷ vệ cấp bảy, một con hàn
băng quỷ vệ cấp một, dưới mệnh lệnh của Lôi Động, tất cả đều biến mất
trong bóng tối.
***
Cùng lúc đó, Vạn Quỷ Phiên xuất hiện
trong tay Lôi Động. Hắn đánh ra một vài pháp quyết, mấy trăm lệ quỷ cuộn trào mãnh liệt ra ngoài. Lôi Động sử dụng thần niệm chỉ huy chúng bắt
đầu bay đi bốn phương tám hướng. Lôi Động sử dụng U Minh đại pháp vận
dụng tới mức tận cùng, hắc khí quanh thân khuếch tán ra bên ngài, chỉ
trong khoảnh khắc sau hình thành ra hai luồng hắc vụ ràng buộc lấy nhau, lan tràn ra đến hai dặm bên ngoài.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Lôi Động điều khiển ác quỷ chướng bay lên, tốc độ không
nhanh không chậm đi sâu vào trong tòa phế tích to lớn. Hai luồng hắc vụ
ràng buộc với nhau giống như cự võng, bao trùm toàn bộ ngóc ngách quanh
khu vực này.
Tất cả âm hồn tiềm tàng bên trong phế tích lúc này
phảng phất giống như trúng tà, từng con từng con một đều chui ra từ bên
trong những gốc cây khô, chỗ sâu trong phế tích đi ra ngoài. Sau đó
chúng hóa thành du hồn, như say như mê đuổi theo hành tung của U Minh
Quỷ Khí.