Vốn nàng cùng Thích Phỉ Phỉ chuẩn bị chờ Lôi Động, nhưng không ngờ lại
gặp phải chuyện này. Nếu lúc này mà Lôi Động đuổi tới, mà với thực lực
của hắn bây giờ thì tất nhiên khó có thể may mắn thoát khỏi.
Ba
phen mấy bận, lúc này ý đồ của Thiên Ma chính là vừa đánh vừa lui, dẫn
dụ Phục Ma Tôn Giả đi. Nhưng Phục Ma Tôn Giả tựa hồ rất quyết tâm, không cho nàng một đường lui nào.
- Bành!
Thiên Ma dùng một
quyền uy mãnh chọi cứng với Phục Ma Tôn Giả, yết hầu cảm thấy ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng đồng dạng nàng cũng thúc dục Thiên Ma
Kiếm, giết chết được một tên La Hán. Đừng nhìn những thực lực những La
Hán kia chỉ là Kim Đan mà coi thường, đối cùng nhau phối hợp đối phó với một Nguyên Anh thì cũng thập phần khó chơi.
Hành động như thế,
tự nhiên lại khiến Phục Ma Tôn Giả càng thêm tức giận, hắn lớn tiếng kêu gào tiêu diệt Thiên Ma. Chỉ là, mặc dù hắn chiếm ưu thế nhưng muốn giết được nàng cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Bỗng nhiên, một tia chấn động quen thuộc mà khiến tim Thiên Ma đập nhanh hơn xuất hiện trong thần niệm của nàng.
Lôi Động.
Đây rõ ràng là khí tức Lôi Động. Ở ngoài ba mươi dặm đang tụ hợp với Thích Phỉ Phỉ.
Thiên Ma cả kinh trong nội tâm, tên hỗn trướng kia cũng quá điên rồ rồi.
Trước đó không lâu, nàng đã phát hiện khí tức Lôi Động, tựa hồ là Trúc
Cơ Kỳ đỉnh phong. Nếu như hắn mang ý nghĩ cứu mình mà đến đây tham chiến thì chỉ có con đường chết mà thôi.
- Ngàn vạn lần đừng tới đây, mang theo Thích Phỉ Phỉ mà chạy đi.
Thiên Ma trực tiếp ngưng tụ thanh âm lại thành một đường, truyền ra hơn ba mươi dặm, vang lên bên tai Lôi Động và Thích Phỉ Phỉ:
- Để thiếp ở lại cản bọn hắn.
Thiên Ma biết rõ Lôi Động có đôi cánh Tu La, vẫn có thể mang theo người khác chạy trốn được.
- Phanh!
Phục Ma Tôn Giả thừa dịp này, sử Hàng Ma Xử quét trúng Thiên Ma một cái, ma
khí hộ thuẫn quanh thân nàng lập tức vỡ tan, mà kiện linh bảo phòng ngự
chắn trước người nàng cũng bị rạn nứt liên tục, lực trùng kích theo thần niệm chấn Nguyên Anh của nàng gợn sóng liên tục, hiển nhiên đã thụ
thương.
- Lúc này mà ngươi cũng dám phân tâm?
Phục Ma Tôn Giả với hình dáng một gã Kim Cương cực lớn kia lộ ra vẻ mặt dữ tợn mà hung ác, nói lên:
- Hôm nay bản tôn xem ngươi chạy như thế nào? Còn không mau nhanh chóng chịu trói?
Hắn thấy Thiên Ma liên tục bị thương, hôm nay nhất định phải táng mạng tại
đây rồi. Cứu binh? Đây chính là địa bàn của Kim Cương Tự. Về phần hai
tên oắt con Ma Đạo Trúc Cơ đỉnh phong ở ngoài ba mươi dặm kia, bất quá
chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
Trong lòng Thiên Ma lại cảm thấy lạnh như băng, thê lương một hồi. Nàng cũng không phải vì bản thân sắp
chết mà khó chịu, chỉ là tưởng niệm nhiều năm, đợi ái lang trở về, không nghĩ đến lúc này hắn ở bên ngoài chỉ vài dặm mà đã không còn cơ hội gặp lại hắn nữa.
- Ai, đã như vậy thì cũng chỉ có thể dùng chiêu kia rồi.
Trên trán Thiên Ma dần dần nổi lên một vòng ngoan lệ, đây chính là một pháp
thuật liều mạng cực kỳ cường đại của nàng, Thiên Ma giải thể. Dùng
phương thức thiêu đốt tính mạng, trong thời gian ngắn có thể khiến thực
lực tăng vọt lên mấy lần. Về phần Huyết Độn thuật thì nàng đều chưa từng suy nghĩ qua, dù nàng thật sự dùng Huyết độn thuật để đào tẩu thì Lôi
Động và Thích Phỉ Phỉ căn bản không có cơ hội trốn khỏi thần niệm cường
đại của Phục Ma Tôn Giả mà sống sót.
- Ngu ngốc!
Thiên Ma nhẹ thốt ra một từ, đáp lại Phục Ma Tôn Giả.
- Thiên Ma, ngươi đã chấp mê không tỉnh thì bản tôn chỉ có thể hàng yêu trừ ma, siêu độ ngươi về thế giới cực lạc rồi.
Phục Ma Tôn Giả thấy Thiên Ma không chịu đầu hàng, ngược lại nở nụ cười. La
Hán dưới trướng hắn chết nhiều như vậy, hắn như thế nào để Thiên Ma sống sót, quát mắng lên:
- Chúng La Hán, theo bản tôn tiến lên, tiêu diệt ma nữ kia.
Tay trái hắn cầm vòng Kim Cương, tay phải cầm Phục Ma Xử.
- Tạm biệt, tiểu tình lang của thiếp.
Thiên Ma nhẹ nhàng nỉ non một tiếng trong nội tâm, nhưng lúc nàng chuẩn bị
thi triển Thiên Ma giải thể thì một hồi chấn động không gian rất nhỏ
vang lên bên cạnh nàng.
- Hàng yêu trừ ma cái con mẹ ngươi.
Đó là âm thanh phẫn nộ hét to của Lôi Động.
Cùng lúc đó, Lôi Động đường hoàng thúc dục cánh Tu La xuất hiện bên cạnh
Thiên Ma, giơ hai tay ra ôm nàng vào trong ngực, thân hình vừa vội vàng
liên tục thối lui về phía sau vừa mở miệng mắng to:
- Một đám lừa trọc khốn kiếp, ỷ nhiều khi dễ ít phải không? Ngày khác Âm Sát Tông ta sẽ trả đủ món nợ này.
Vừa nói xong, hai cánh lại giương lên cao cao, Lôi Động ôm Thiên Ma đã xuất hiện ở bên ngoài hơn mười dặm.
- Không gian thánh khí?
Phục Ma Tôn Giả vốn cho rằng Thiên Ma đã là vật trong túi. Nhưng không ngờ
một tên oắt con Ma đạo Trúc Cơ kỳ xuất hiện lại cứu được Thiên Ma. Quan
trọng hơn chính là hắn còn có Không gian thánh khí, có thể xé rách không gian mà đào thoát, cứu được Thiên Ma. Nếu không như thế, hắn như thế
nào dám khẩu xuất cuồng ngôn, vũ nhục một cường giả cấp Nguyên Anh như
mình?
Không gian thánh khí thì như thế nào? Phục Ma Tôn Giả phẫn
nộ dị thường, trực tiếp hóa thành một đạo kim quang, đánh về hướng Lôi
Động. Chẳng lẽ lại để tiểu tử dựa vào một Không gian thánh khí nho nhỏ,
cứu được một người dưới tình huống bị mình truy sát sao? Mà mười La Hán
còn lại cũng nhao nhao đuổi theo sát.
Thần niệm Lôi Động không
tầm thường, nắm hết cử động của đối phương trong lòng bàn tay. Lúc này
hắn không chút hoang mang, ôm lấy Thiên Ma, ngồi trên Ác Quỷ Chướng phi
hành về phía trước. Vì thường xuyên không có việc gì, hắn sẽ cho Ác Quỷ
Chướng ăn sinh hồn. Hiện giờ phẩm chất của Ác Quỷ Chướng đã cực kỳ tốt,
tốc độ không chậm, gần đạt đến tốc độ của tàu cao tốc rồi.
- Ngươi tên ngu ngốc này, không phải bảo ngươi chạy đi sao?
Thiên Ma bị Lôi Động ôm trong ngực, tâm thần rung động một hồi, khó nói nên
lời, nhưng nàng cũng không giãy giụa. Chỉ là ngoài rung động ra thì nàng cũng lo lắng và phẫn nộ.
- Ngươi cho rằng dựa vào cánh Tu La và Ác Quỷ chướng là có thể thoát được Phục Ma Tôn Giả đuổi giết sao?
Bị nàng quở trách như vậy, Lôi Động chẳng những không tức giận chút nào mà còn thấy một hồi ấm áp trong nội tâm. Hắn quay đầu lại, nhìn khuôn mặt
tái nhợt có chút suy yếu của nàng thật sâu, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt
nàng, thấp giọng ôn nhu nói:
- Mi Mi, nàng là nữ nhân của Lôi
Động ta. Lôi Động ta coi như có vô liêm sỉ như thế nào đi nữa thì cũng
không thể trơ mắt ếch ra nhìn nữ nhân của mình chịu chết để mình chạy
trốn.
Thiên Ma trì trệ xuống, ánh mắt sắc bén cũng dần dần mềm trở lại, mắt nàng si mê nhìn hắn, nỉ non nói:
- Tốt, vậy thì cùng chết a.
Thiên Ma vốn định khuyên hắn rời đi một mình lần nữa còn bản thân thì thi
triển Thiên Ma giải thể ngăn cản truy binh. Nhưng khi nghe được lời Lôi
Động nói thì ngoài cảm động ra, nàng càng thêm kiên định. Trên mặt nàng
hiện lên thần sắc ôn nhu chưa từng có, nhẹ nhàng nói:
- Lôi Động, thiếp thường xuyên hối hận vì đã dùng Đại Thiên Ma Thủ bắt chàng từ trên Ác Quỷ Chướng xuống.