Lý trưởng lão cũng trịnh trọng nói.
- Cũng bởi vì Lôi đạo hữu đã hứa hẹn trịnh trọng như thế, Lý mỗ sẽ tín nhiệm Lôi đạo hữu.
- Trước tiên tại hạ sẽ dẫn theo Sở Sở tiểu thư đi một đoạn, xin cáo từ.
Lôi Động thỏa mãn cười một tiếng.
- Xin Lý đạo hữu hãy tiếp tục an bài một con đường để xuất môn. Mấy ngày nay có nhiều chỗ đắc tội xin Lý đạo hữu chớ đểtrong lòng.
Sau một phen khách sáo, Lôi Động lại tiếp tục dùng Lý Sở Sở đểuy hiếp, thuận lợi ra khỏi Vạn Khôi Môn. Một đường ẩn ẩn núp núp, dùng thần niệm cẩn thận đảo qua xung quanh mấy lần, hắnđã có thể yên tâm vì không có ai theo dõi. Nói thật, tu sĩ nguyên anh kỳ chỉ sợ rất ít người có thể đi theo Lôi Động mà không bịhắn phát hiện. Dù sao thì độ cường đại của Lôi Động cũng đãvượt xa so với tu sĩ cùng giai. Không hơn kém nhiều lắm so với tu sĩ hóa thần sơ kỳ. Hắn làm như vậy chủ yếu cũng là vì cẩn thận mà thôi.
Cứ như thế, sau khi đã thoải mái đi ra ngoài hơn ngàn dặm, LôiĐộng mới đặt Lý Sở Sở luôn bị khống chế ở bên người xuống. Hơi chút áy náy chắp tay nói.
- Sở Sở tiểu thư, đã đắc tội rồi.
Lý Sở Sở trầm mặc không thôi, thần thái vẫn ảm đạm như trước.
Lôi Động khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu.
- Như vậy, Sở Sở tiểu thư xin hãy tự bảo trọng. Lôi mỗ còn cóviệc quan trọng cần phải làm, xin được cáo lui trước.
Nhưng mà hắn cũng chỉ có thể lựa chọn phương thức này. Nếu làlòng dạ giả dối thân mật với nàng, sau đó lại đi lừa hoặc trộm cái khôi lỗi thuật cấp hóa thần kia thì chỉ sợ sẽ trực tiếp hủy diệt cảđời của nàng. Hiện giờ coi như bị hắn đả kích nhưng chỉ có thểcoi là một cái giáo huấn nho nhỏ. Nàng muốn hận muốn oán hắn thì cũng tùy nàng. Dù sao bất kể nói thế nào thì cũng không thểphủ nhận việc hắn đã làm thương tổn một mảnh tâm lý của nàng, lợi dụng sự tin tưởng của nàng.
Lôi Động vừa định bay lên trời, rời đi. Thì Lôi Động cũng đã nói ra câu đầu tiên sau rất nhiều ngày.
- Kẻ lừa đảo.
Hàm răng trắng cắn chặt lại, bộ dạng oán hận nói.
Ha ha.
Thấy nàng chịu mở miệng nói chuyện, Lôi Động ngược lại liền nở nụ cười, tạm thời cũng không rời đi nữa. Nghĩ một chút liền móc ra một ít cực phẩm linh thạch đưa cho nàng.
- Kẻ lừa đảo thì liền là kẻ lừa đảo đi. Đây coi như là bồi thường cho việc cô bị lừa đảo.
- Ai cần linh thạch của ngươi.
Lý Sở Sở mạnh mẽ ném ra, cực phẩm linh thạch rơi vãi khắp nơi. Hung hăng nói tiếp.
- Kẻ lừa đảo.
Ách…
Lôi Động sờ sờ cái mũi, nở một nụ cười.
- Vậy thì ta đi trước, nếu cô không cần số linh thạch này vậy thìcứ để lại cho người có duyên đi.
- Đợi một chút, kẻ lừa đảo đáng chết kia.
Lý Sở Sở đột nhiên kinh ngạc kêu lên.
Thân mình của Lôi Động dừng lại, xoay người , cười hì hì nhìn LýSở Sở nói.
- Được, nếu như cô còn chưa có mắng đủ, vậy thì cô cứ tiếp tục mắng đi, mắng đến khi nào cô vui vẻ, mắng đến khi nào cô cảm thấy đủ thì thôi.
- Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo…
Lý Sở Sở không ngừng hô lên, mãi cho tới thời gian một nén nhang sau mới ngồi bệt trên mặt đất khóc lên, trong miệng vẫn nỉ non không dứt.
- Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo.
Nhưng mà Lôi Động cũng làm đúng theo lời của mình, chỉ đứng ở đó cười ha ha, tùy ý để cho nàng tiếp tục mắng. Lại sau một hồi khá lâu sau, Lý Sở Sở mới chậm rãi đứng dậy, xoa xoa nước mắt, ngơ ngác nhìn Lôi Động.
- Kẻ lừa đảo, ngươi thật sự muốn đi Quang Minh Thánh Vực?
- Đúng vậy, ta muốn đi.
Lôi Động trịnh trọng gật gật đầu.
- Nhưng mà ta nghe nói đám điểu nhân mọc cánh ở trong đóđều rất hung tàn, lại còn cực kỳ lợi hại, thích ăn thịt người.
Có lẽ là phải chịu áp lực quá lâu, từ trước tới nay ở trước mặt tộc nhân đều phải biểu hiện ra bộ dáng thành thục ổn trọng, các đối nhân xử thế cực kỳ chu đáo. Vì vậy ở trước mặt lão yêu quái như Lôi Đông thì nàng cũng lộ ra tính tình chân chính của mình. Kinh hoàng mà lại trẻ con giống như một tiểu cô nương vậy.
- Bậy bạ.