Đồ tôn a, ngươi yên tâm, bản thần sẽ kế thừa hết thảy của ngươi, sẽ chăm sóc tốt người nhà và bằng hữu của ngươi.
Minh Thần bỗng nhiên gặp được thân thể cực tốt để đoạt xá, quả thật vô cùng vui vẻ. Khiến hắn từ trước đến nay vốn cẩn thận cũng không khỏi có chút lâng lâng, thuận miệng nói dông dài vài câu. Sắc mặt đột nhiên có chút dữ tợn, nói:
- Tiên Tôn, Ma Tôn và ả kỹ nữ Vạn Linh kia. Lúc trước bổn thần đã từng nói qua, nhất định sẽ trở lại tìm các ngươi báo thù, các ngươi cứ hảo hảo chờ đi, chờ ta tăng tu vi thân hình này lên, lúc đó cũng chính là ngày tận cùng của các ngươi. Cho các ngươi nếm thử Hỗn độn chân nguyên tinh thuần cùng y lực của pháp tắc chôn vùi.
Dứt lời, Minh Thần khoanh hai tay, há mồm khẽ hút. Lập tức, ý thức tính mạng của Lôi Động từ trong nguyên thần dần dần bị hút ra.
Ý thức chính là căn bản của tính mạng con người. Mà hồn phách là vật dẫn ý thức, có tác dụng cung cấp năng lượng.
Nếu như để Minh Thần tùy ý hút ý thức của Lôi Động ra, sau đó thôn phệ sạch sẽ, lại để ý thức của hắn chiếm đoạt thần hồn Lôi Động thì hắn tự nhiên thay thế thân thể và nguyên thần của Loi Động.
Nếu từ góc độ nguyên thần để phán đoán một người thì ai cũng không thể đoán được Lôi Động đã bị đoạt xá. Phương thức đoạt xá như thế này không sai biệt lắm với phương thức Mạc gia đoạt xá thần hồn cự nhân chiến tranh lúc trước.
Chỉ có điều, vì Minh Thần tinh tu U minh pháp tắc nên đã nghiên cứu linh hồn và ý thức đến trình độ cực hạn. Nên khi làm chuyện này thì rất dễ dàng và quen thuộc, hoàn toàn không có chút nào không lưu loát.
Hiển nhiên, hắn đã diễn luyện chuyện đoạt xá ý thức không biết bao nhiêu lần. Mà sở dĩ kéo dài tới bây giờ chỉ là vì hắn không tìm được một thân thể khiến hắn thỏa mãn đến tận cùng mà thôi.
Bởi vì cực kỳ thỏa mãn với thân thể và nguyên thần của Lôi Động. Minh Thần cực kỳ phấn khởi nên cũng buông lỏng cảnh giác một chút. Từ sau khi hắn tiến nhập vào ý thức Lôi Động thì trong đầu hắn đều là một mảnh hưng phấn, trước tiên hút ý thức của Lôi Động ra mà quên mất thuận tay kiểm tra một phen có phải bên trong thần hồn của Lôi Động còn sự hiện hữu của hắn hay không.
Lúc độ Luyện Hư thiên kiếp, sau khi vượt qua một hồi tàn sát bừa bãi của Minh Cơ thì không còn nhiều trong thần hồn Lôi Động. Từ biểu tượng nhìn lại thì gần như có Minh Vương Phiên tồn tại.
Minh Thần cũng thuận thế cảm nhận được sự tồn tại của Minh Vương Phiên, nhưng Minh Vương Phiên kia hẳn là do đại đệ tử Minh Vương của hắn tế luyện ra. Hắn cũng không biết vật ấy đến tột cùng là gì, nhưng cũng chủ quan mà không kiểm tra thoáng một phát có phải bên trong Minh Vương Phiên có ý thức tính mạng tồn tại hay không.
Ngay tại lúc ý thức của Lôi Động bị hút lâng lâng, như lạc bước trong mây, dần dần thoát ly khỏi nguyên thần thì Minh Cơ ẩn mình trong Minh Vương Phiên đã vô cùng tức giận, lão gia hỏa bất tử Minh Thần này lại dám có mưu đồ với thân thể và nguyên thần của chủ nhân.
Một khi bị lão bất tử này chiếm đi thì chẳng phải mình đã đổi chủ nhân hay sao? Tuy nói lão bất tử này hình như là sư tôn của chủ nhân tiền nhiệm, thực lực rất không kém. Nhưng nếu như khiến nàng chọn một trong hai người làm chủ nhân thì Minh Cơ tình nguyện lựa chọn Lôi Động. Tuy rằng bình thường đều hung hăng nghiến răng trợn mắt, nhưng kỳ thực đều vô cùng bao che khuyết điểm của mình, cũng rất có trách nhiệm, nói một là một hai là hai. Không giống như lão yêu quái này, miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, quả thật là khẩu xà tâm phật.
Sau khi nghĩ thông suốt, Minh Cơ liền hành động, bắt đầu truyền đi một hồi chấn động khiến Lôi Động tỉnh lại.
- Chủ nhân, mau tỉnh lại, lão bất tử Minh Thần đang chiếm đoạt nguyên thần của ngươi.
Ý thức của Lôi Động khẽ chấn động, tựa hồ ẩn ẩn có chút dấu hiệu tỉnh lại. Biến cố như thế này, Minh Thần như thế nào không cảm ứng được? Lúc này, khuôn mặt hung ác nham hiểm của hắn biến sắc:
- Ai? Dám cả gan phá hỏng chuyện tốt bổn thần?
Hắn lăng không xuất ra một trảo, lôi Minh Cơ từ trong Minh Vương Phiên ra, sắc mặt vô cùng không tốt, bất nhẫn nói:
- Nguyên lai là một khí linh nho nhỏ có được linh khí. Hừ, ngươi cho rằng làm như vậy là có thể cứu được chủ nhân ngươi? Ngươi cho rằng đại đầu độc thuật của ta có thể dễ dàng phá giải như vậy hay sao? Trước tiên tiêu diệt ngươi rồi nói sau.
- Chủ nhân, cứu mạng... Minh Cơ đáng yêu dễ thương của ngươi sắp bị giết chết rồi.
Minh Cơ điên cuồng giãy giụa, hét lên.
Thế nhưng tất cả chấn động của nàng đều bị ý thức cường đại của Minh Thần phong bế, không chút nào truyền tới Lôi Động.
- Kêu gào đi, cho dù ngươi kêu gào đến rách họng thì chủ nhân của ngươi cũng không tỉnh lại đâu.
Minh Thần nhịn không được, nở nụ cười hắc hắc xấu xa.
- Trước tiên ta nuốt ngươi, xem như món ăn khai vị.
Lúc này Minh Thần cho rằng bên trong thần hồn Lôi Động chỉ có một Minh Vương Phiên, tự nhiên chỉ có một khí linh rồi.
Trên thực tế, sâu trong thần hồn Lôi Đọng còn có khí linh Mai Hương khổ bức đang sống nhờ. Bản thể nàng là Hỗn độn phệ hồn tháp, trực tiếp ngăn ản Thiên lôi hủy diệt bên trong.
Gần đây nàng một mực ở trong thần hồn Lôi Động, thời gian dần qua đã dần dần được tẩm bổ mà khôi phục lại. Hiện giờ lâm vào cảnh sinh tử trước mắt, Mai Hương một mực buồn bực không lên tiếng cũng đã ra tay, ngưng tụ chấn động lại thành một cây châm, hung hăng đâm về phía ý thức thể của Lôi Động.
Ý thức thể của Lôi Động, cơ bản đần độn, lại lâng lâng, bên trong cực kỳ thoải mái dễ chịu. Phảng phất như cái này là một giấc ngủ, muốn ngủ tới khi thiên hoang địa lão, vĩnh viễn không tỉnh mới hài lòng.
Nhưng ý thức thể của Mai Hương kia lại hình thành châm đâm chấn động, rồi đột nhiên đưa hắn từ đau đớn bừng tỉnh. Ý thức thể của Lôi Động tỉnh lại, thình lình "Gặp" phải thần hồn của mình trong thức hải, dư ra một trung niên đại thúc sắc mặt âm bạch. Qua một hồi ký ức, đương nhiên nhớ ra đây là ý thức thể của Minh Thần a. Nhưng khiến Lôi Động mơ mơ màng màng có chút kỳ quái chính là, vì sao cái trung niên đại thúc này, tựa hồ đang dâm ô Minh Cơ? Chẳng lẽ lại là Minh Cơ trông thấy người thân phận cao quý, không có gì làm lại chủ động tiến đến thông đồng rồi hả?
Nhưng hình như cũng không đúng, Minh Thần tựa hồ đang cười, cười đến mức hèn mọn bỉ ổi, bộ dáng muốn một ngụm nuốt lấy Minh Cơ. Mà Minh Cơ, lại là một bộ thất kinh, thấp thỏm lo âu, đau khổ mà tuyệt vọng.
Lôi Động hơi kinh hãi, trong nội tâm dường như đã có cảm giác xấu. Cùng lúc đó, ý thức thể của Mai Hương tuôn ra một cổ tin tức mãnh liệt:
- Chủ nhân, lão bất tử này không những muốn nuốt ý thức của ngươi, bây giờ còn đang khi dễ Minh Cơ Cơ tỷ tỷ, nhanh chóng giúp đõ a.
Mai Hương lay động lớn như thế, không những triệt để đánh thức Lôi Động, đồng thời cũng đã hấp dẫn chú ý của Minh Thần, thực lực của hắn, thâm bất khả trắc hạng gì?