Đinh Uyển Ngôn cười khổ một tiếng.
- Uyển Ngôn, ta cũng không muốn a.
Đạm Đài Băng Vân bất đắc dĩ nói:
- Sư tôn truyền thừa lại rất nhiều vật, chỉ là các loại thủ đoạn nhằm
vào Vạn Linh thì rất mơ hồ, lại rất rối loạn. Nếu ta không thể cẩn thận
suy xét kỹ thì chỉ sợ không nghĩ ra.
- Đã xong đã xong, Lôi Động hắn bị nàng ta chiếm tiện nghi rồi.
Lúc này, Đạm Đài Băng Vân mắt thấy Lôi Động đã hôn lên đôi môi son của
Vạn Linh, lập tức đau lòng như cắt, nàng cũng không phải rộng rãi như
Uyển Ngôn.
- Còn không mau nghĩ cách, chờ hắn thật sự lên giường với nàng ta thì ngươi còn không phải đau lòng đến chết sao?
Đinh Uyển Ngôn cũng biết, nhìn bề ngoài của Băng Vân thì thanh đạm, cái gì cũng đều không sao cả nhưng kỳ thật lại là một bình dấm chua. Nếu
không phải là thật sự không có khả năng thì nàng hận không thể độc chiếm Lôi Động. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều năm qua nàng không thích ở cùng một chỗ với Lôi Động.
Đinh Uyển Ngôn nhịn không được kích thích nàng thoáng một phát.
Quả nhiên, Băng Vân bị một câu kia của Uyển Ngôn kích thích, một tia linh quang lập tức lóe lên trong đầu.
- Ta nhớ ra rồi, sư tôn tựa hồ đã từng có phương thức như thế nào để
đối phó với pháp thuật không gian của Vạn Linh, chính là phải dùng bí
quyết Chu Thiên Liễm Tức phối hợp với Bích Ba huyễn thuật. Bất quá sư
tôn cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi. Mặc kệ, ta cứ thử xem.
...
Sau khi Lôi Động hôn Vạn Linh, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cảm thấy có
chút không đúng. Lúc vuốt ve bụng Vạn Linh thì hắn cảm thụ được trong đó có hài tử. Vài ngàn năm trước thì cơ hồ không có bất kỳ biến hóa nào.
Lúc này, toàn thân hắn rung động một cái. Không có khả năng, lúc trước
mình khiến Uyển Ngôn thụ thai thì tu vi mọi người còn thấp. Cũng không
phải đến lúc tấn cấp Chí Tôn mới làm cho nàng mang thai. Mà cho dù thừa
số tính mạng của hài tử nghịch thiên đến mức nào đi nữa thì cũng không
có khả năng biến thái đến mức này. Mấy ngàn năm mà không lớn lên một
chút nào.
Kể từ đó...
Ngay tại lúc Lôi Động kinh hãi không hiểu, chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì sắc mặt thê
tử "Uyển Ngôn" của hắn đang ôn nhu đã thay đổi, trở nên âm trầm mà lạnh
lùng, lộ ra một tia điên cuồng. Bàn tay trắng như ngọc tung ra một
chưởng lên ngực hắn.
Một chưởng này, ngay cả cấp Chí
Tôn cường đại như Lôi Động cũng cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình lăn
mình quay cuồng như trời đất sụp đổ. Ngay sau đó thần hồn cũng bị chấn
động kịch liệt.
Ngay tại lúc hắn vô cùng kinh hãi, định nhảy ra ngoài ngưng tụ Hỗn độn chân nguyên định phản kích lại thì một
lực lượng trói buộc thần hồn thần diệu dị thường quấn quanh hồn phách
hắn, chăm chú khóa lại, khiến thần hồn của hắn không thể động đậy chút
nào.
Một khi thần hồn bị khóa thì cả người cũng trở nên cứng ngắc. Thủ đoạn Vạn Linh Chi Mẫu quả nhiên không thể khinh thường,
cuối cùng nàng vẫn không phải là một nhân vật đơn giản mà chính là một
cường giả siêu cấp đã vượt qua hai lần đại kiếp nạn luân hồi. Tuy không
phải là chúa tể nhưng thủ đoạn thì vô biên.
- Ngươi lừa ta!
Lôi Động nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Mà lúc này khuôn mặt của Uyển
Ngôn kia cũng lần lượt biến thành lạ lẫm, rồi lại quen thuộc.
- Ha ha, thật xin lỗi, Lôi Động.
Vạn Linh khôi phục lại chân thân và nhân cách của mình. Giống như oán,
giống như hận, giống như si mê một cách không thể ức chế, nhưng lại xen
lẫn một tia yêu thương, ôn nhu nhìn hắn.
Kinh nghiệm và trí nhớ sẽ ảnh hưởng đến phương thức tư duy và cảm tình của một người.
Nếu lúc trước Vạn Linh không trải qua cảm giác bi thống vì mất đi những
hài tử lúc đại kiếp nạn luân hồi thì cũng sẽ không hình thành tính cách
không từ thủ đoạn nào như thế này. Cái này chính là nhân cách bị kinh
nghiệm và trí nhớ tạo thành.
Nhưng cũng vì nàng gần như đã sát nhập làm một, dung hòa tính mạng với Đinh Uyển Ngôn nên khi nàng lừa gạt Lôi Động thì cảm giác như chính Uyển Ngôn đã lừa gạt hắn. Từng
hình ảnh trong trí nhớ của Uyển Ngôn hiện ra trong đầu nàng, từ lúc quen biết cho đến lúc hiểu và yêu nhau, những lần ân ái và tương cứu nhau
lúc hoạn nạn. Cái này chính là kinh nghiệm và trí nhớ cả đời Đinh Uyển
Ngôn ảnh hưởng nàng.
Tuy rằng nàng đã cực lực tách hai người ra, nhưng làm sao có thể tách ra hoàn toàn mà không ảnh hưởng lẫn nhau?
Trong kiếp Vạn Linh, nàng đã trải qua rất nhiều thống khổ và bi thương, cừu hận và ích kỷ. Mà khi là Đinh Uyển Ngôn thì đại đa số là yêu
thương, tha thứ và rộng lượng.
Hai cá tính hoàn toàn
bất đồng, mâu thuẫn trùng trùng điệp điệp, kiềm chế lẫn nhau, ảnh hưởng
lẫn nhau, giúp nhau dây dưa tranh đấu.
Cái này khiến cá tính bản tôn Vạn Linh cũng tùy theo mà sinh ra biến hóa rất lớn.
- Được rồi, ngươi thắng rồi.
Lôi Động lộ vẻ mặt chán nản, cười khổ.
- Vạn Linh, hi vọng ngươi có thể giúp ta thu hồi Hỗn độn chi tâm, thậm
chí là tiêu diệt ta. Chỉ mong nàng có thể thả vợ con ta ra.
- Lôi Động, đây là ngươi đang cầu ta?
Trên mặt Vạn Linh hiện ra một tia thống khổ và cừu hận, chậm rãi nhắm mắt lại.
- Đúng vậy, ta chính là đang cầu ngươi.
Sắc mặt Lôi Động dần dần bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói:
- Ta đã thua, đi một nước cờ không cẩn thận mà khiến cả bàn cờ thua cuộc.
- Lôi Động, ngươi cầu ta vì những nữ nhân khác?