Đại Ma Đầu

Chương 1322: Chương 1322: Đại kết cục (6)




Tu luyện trên Hỗn độn hải lâu như vậy, cuối cùng đã giết chết Thanh Long Hoàng. Tuy Lôi Động vẫn là Chí Tôn như cũ, nhưng thực lực sớm đã vượt xa lúc trước rồi. Cho dù là Vạn Linh hiện tại cũng không có chút thua kém.

Hai người đọ sức, vẫn phải xem vào ai chiếm được tiên cơ. Nhưng Vạn Linh lâm vào tình trạng bất lợi, hiển nhiên không thể đề phòng Lôi Động đột nhiên tập kích. Thần niệm hải bị trùng kích, thần hồn sắp bị nghiền nát, trọng thương không thôi, vô cùng hung mãnh nhưng cũng thống khổ kịch liệt.

Không đợi nàng kịp có phản gì, tay của Lôi Động liền biến thành ma trảo, đâm vào ngực bóp vỡ trái tim nàng.

Đối với nhân vật cường đại như Vạn Linh mà nói, nếu trái tim bị chấn nát thì dù không đến mức thần hồn ý thức lập tức bị tán loạn nhưng cũng phi thường trọng thương. Ít nhất cũng khiến lực lượng nàng đại giảm.

Lôi Động liên tiếp phản kích không chấm dứt, thần hồn xâm nhập vào, ngưng tụ thành vòng xoáy Luân hồi chi nhãn, hòng thôn phệ thần hồn nàng.

Trên mặt Vạn Linh lộ ra cảm giác thống khổ, khóe miệng lưu lại máu tươi và ánh mắt thất vọng không dám tin của nàng giống như một cây kim châm đâm thẳng vào trái tim Lôi Động.

Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác. Không giết Vạn Linh thì vợ con, thân nhân và kể cả hắn sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.

- Vạn Linh, lúc trước ngươi áp chế sư tôn ta, khiến nàng vô cùng thống khổ.

Trên gương mạnh lạnh như băng của Đạm Đài Băng Vân lộ ra chút ý tứ thoải mái.

- Ngươi có nghĩ tới ngày hôm nay không? Quả thật là ác giả ác báo mà. Ngươi cũng không nghĩ ra, cuối cùng lại thất bại. Trước khi sư tôn ta chết đã đau khổ suy tính ra chiêu số đối phó ngươi. Còn nữa, nếu không có bí quyết chu thiễn liễm tức của ngươi thì ta cũng không có biện pháp đánh lén ngươi. Thiên đạo, quả nhiên là thiên đạo có báo ứng. Vạn Linh, đây là nghiệp chướng do ngươi gây ra, ngươi phải gánh chịu lấy.

- Còn Minh Cơ ta nữa.

Minh Cơ thấy Vạn Linh đã bị Lôi Động chế trụ, thần hồn bị Luân hồi chi nhãn kéo vào từng chút một, nàng vừa sợ vừa hưng phấn kêu lên:

- Minh Vương sáng tạo ra ta, ta xem hắn như cha. Nhưng ngươi lại dùng âm mưu ác độc giết cha ta. Hôm nay, dựa vào cố gắng của ta thì rốt cục ta đã giúp hắn báo thù được rồi. Ha ha, chủ nhân, dụng lực thêm một chút, giết chết tiện nhân này đi.

Lúc này, tuy Vạn Linh vô cùng thống khổ, nhưng thời gian dần qua lại dần dần bình tĩnh lại. Đôi mắt nàng nhìn Lôi Động đang cố giết mình thật sâu. Lúc này nàng đã không còn chút oán nộ nào nữa. Ngược lại lại thoải mái như được giải thoát, thậm chí có chút lưu luyến và cảm kích đối với Lôi Động. Phảng phất như lưu luyến vì tình cảm của mình dành cho hắn, lại cảm kích vì đã chấm dứt sự thống khổ vô biên vô hạn kéo dài gần hai kiếp luân hồi của mình.

Thấy biểu lộ và ánh mắt bình tĩnh của nàng, chẳng biết vì sao mà Lôi Động ẩn ẩn cảm thấy đau đớn trong nội tâm.

Nhưng hắn không dám ngừng lại, hắn sợ, rất sợ. Sợ vợ con mình, thê thiếp mình gặp bất trắc. Lôi Động từng bước xé nát thần hồn của nàng, hóa thành Hỗn độn bổn nguyên và linh khí tinh thuần.

Ngay tại lúc thần hồn Vạn Linh đã phai mờ chỉ còn chưa tới ba thành, một thanh âm khiến tâm Lôi Động vô cùng rung động vang lên, chỉ nghe nàng nhẹ nhàng thở dài, nói:

- Ai, sư đệ phu quân, trả lại trí nhớ cho nàng, lưu lại cho nàng một mạng đi. Nói cho cùng thì nàng cũng là một nữ tử đáng thương. Vì không thể bảo hộ hài tử mình qua khỏi hai lần đại kiếp nạn luân hồi nên mới biến thành như vậy, vì truy cầu lực lượng quá độ mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí điên cuồng.

- Uyển Ngôn!

Lôi Động kích động, run run nói, nhưng tay hắn lại không dám buông lỏng chút nào. Vạn nhất để nàng thoát khỏi trói buộc, phản kích lại thì quả thực là công dã tràng rồi. Hắn quay người lại nhìn, lập tức vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy Uyển Ngôn hắn ngày nhớ đêm mong đã xuất hiện bên cạnh, mà bên cạnh nàng còn có một nữ hài nhi vô cùng đáng yêu như được tạc từ ngọc, có vài phần tương tự với Uyển Ngôn, lại có vài phần giống hắn.

- Uyển Ngôn, ngươi còn nói tốt cho nàng ta? Ngươi có phải là bị gì rồi không?

Đạm Đài Băng Vân dậm chân, nói:

- Vạn Linh này quá yêu nghiệt, cho dù có chết một vạn lần thì cũng không hết tội.

- Không, ta hiểu nàng.

Đinh Uyển Ngôn nắm bàn tay nhỏ bé của Ấm nhi, nhẹ nhàng đi tới, nhu tình như nước, nói:

- Sư đệ phu quân, nữ hài nhi này là con của chúng ta, thiếp chỉ cho nàng một nhũ danh là Ấm nhi. Chàng tha mạng cho Vạn Linh đi, nàng chỉ là một người sổ khổ không cam chịu thiên mệnh. Thiếp cũng là một người mẹ, thiếp hiểu được nàng. Nếu đổi lại là thiếp là nàng thì thiếp cũng trở nên điên cuồng không từ bất cứ thủ đoạn nào. Vì hài tử của mình thì một người mẹ có thể nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.

- Uyển Ngôn...

Lôi Động nhìn nhìn Uyển Ngôn, lại nhìn Ấm nhi, thanh âm run rẩy mà nhu hòa, nói:

- Ấm nhi thật sự là con gái của chúng ta?

- Tên ngu ngốc này.

Đinh Uyển ngôn dậm chân, mắng hắn:

- Lôi Động chàng nói gì vậy? Bất quá việc này chàng phải cảm kích Vạn Linh thoáng một phát, nếu như nàng thật sự tâm ngoan thủ lạt thì cũng không phái phân thân tới giúp thiếp an toàn sinh hạ đứa bé này.

Lôi Động cực kỳ lúng túng, cười khan hai tiếng, cuống quít nói:

- Đúng đúng, là ta sai, ta thật sự quá kích động. Tốt tốt, Uyển Ngôn lão bà tốt đừng nóng giận. Ta nghe lời nàng tha cho nàng ta một mạng. Bất quá ta giúp nàng ta diệt trừ lệ khí và oán niệm thoáng một phát, lát nữa ta sẽ đoàn tụ với các nàng, nhanh thôi nhanh thôi.

- Lôi Động, không cần chàng giúp thiếp xóa lệ khí.

Lúc này đột nhiên Vạn Linh bình tĩnh mở miệng nói:

- Đinh Uyển Ngôn, đa tạ ngươi cầu tình. Nhưng nếu không thể giúp bọn nhỏ thoát khỏi bể khổ thì ta có sống cũng không có ý nghĩa gì. Lôi Động, hiện giờ chàng đã đạt được Hỗn độn chi tâm nguyên vẹn, sớm muộn gì cũng tấn cấp Chúa tể. Nể tình ta cứu vợ con chàng một mạng, chàng có thể giúp ta hay không...

- Hết sức nỗ lực, nhưng ta không thể bảo chứng nhất định thành tựu chúa tể.

Lôi Động thở dài một hơi, từ bộ dạng bình tĩnh như được giải thoát trên mặt Vạn Linh, hắn có thể đoán được tâm tư nàng.

- Đa tạ.

Sắc mặt Vạn Linh chậm rãi trở nên ôn nhu đa tình.

- Lôi Động, kỳ thật, có thể chết trong tay chàng thì thiếp cũng mãn nguyện rồi. Vừa rồi thiếp cũng rất khoái hoạt vì chàng đã có thể khiến thiếp được làm một nữ nhân nhân loại chân chính. Nếu lần luân hồi kế tiếp thiếp có thể trọng sinh thì thiếp hi vọng có thể lại nhìn thấy chàng.

- Này này, đến tột cùng là ngươi muốn làm gì...

Lúc Minh Cơ nổi trận lôi đình lên tiếng, chỉ thấy Vạn Linh giãy giụa trong vòng xoáy Luân hồi chi nhãn trong giây lát rồi thuấn di đến giữa không trung, ầm ầm một tiếng, thần hồn cùng thân thể của nàng đã nổ tung.

Trên bầu trời, lực lượng sinh mệnh màu xanh lá long lanh óng ánh khuếch tán ra bốn phương tám hướng, lúc vừa đáp xuống mặt đất thì vô số thực vật liền sinh sôi nảy nở, hoa tươi nở rộ khắp núi đồi.

Lôi Động nhìn một màn này, chẳng biết vì sao nội tâm ẩn ẩn cảm thấy vô cùng đau đớn.

- Sư đệ phu quân, đừng suy nghĩ nhiều.

Đinh Uyển Ngôn nắm tay con gái tiến lên, cầm tay Lôi Động, ôn nhu nói:

- Vạn Linh làm như vậy cũng là muốn được giải thoát. Kỳ thật chính nàng cũng bị cừu hận vô hạn vô biên khống chế.

- Ta minh bạch, ta có tín niệm của ta, Vạn Linh có tín niệm của nàng, không thể nói ai thiện ai ác được.

Đôi mày Lôi Động giãn ra, quay đầu lại nắm chặt tay Đinh Uyển Ngôn, chân thành thâm tình nói:

- Sư tỷ thê tử, những ngày này đã vất vả cho nàng rồi. Là ta không tốt, đã khiến mẹ con nàng chịu nhiều đau khổ như vậy.

Đinh Uyển Ngôn nở nụ cười hạnh phúc, lại hơi có chút xấu hổ nói:

- Băng Vân và hài tử còn đang nhìn kia kìa.

- Ha ha.

Lôi Động cười lên ha ha, ôm lấy Ấm nhi, khẽ bóp cái mũi nhỏ xinh của nàng, nói:

- Bảo bối Ấm nhi, biết ta là ai không nào?

- Là phụ thân xấu.

Lôi Ấm Nhi chu miệng nhỏ xinh của mình, nói ra.

Lôi Động cực kỳ lúng túng, ngạc nhiên nhìn Uyển Ngôn.

- Uyển Ngôn...

- Không phải thiếp nói.

Đinh Uyển Ngôn che miệng nhỏ nhắn của mình, khẽ cười, lườm lườm về phía Đạm Đài Băng Vân.

- Uyển Ngôn, ngươi đừng nhìn ta như vậy chứ?

Gương mặt Đạm Đài Băng Vân đỏ bừng, khẩn trương kêu lên.

- Là Băng Vân di nương nói, nàng nói phụ thân rất xấu, chỉ thích khi dễ người khác.

Ấm Nhi nhanh mồm nhanh miệng, cái gì cũng đều nói ra.

- Băng Vân, tới đây.

Lôi Động cười dịu dạng, ngoắc ngoắc nàng lại.

- Nàng nói rõ ràng cho ta nghe, ta xấu ở chỗ nào?

- Thiếp không đến, chàng là tên xấu xa, là ĐẠI MA ĐẦU.

Đạm Đài Băng Vân cực kỳ lúng túng, hóa thành Bích ba định trốn đi.

- Trước mặt bổn Chí Tôn, còn muốn chạy trốn?

Lôi Động cười tà, huyễn hóa ra một ma trảo chộp với Đạm Đài Tiên Tử.

- Tiên nữ xuất trần thoát tục nàng ngoan ngoãn theo bổn Đại ma đầu ta đi, ha ha ha.

- Cứu mạng, cứu mạng a. Đại Ma Đầu xấu xa.

- Coi như nàng có kêu rách họng thì cũng không có ai đến cứu nàng đâu. Khặc khặc, ngoan ngoãn sinh cho ta một tiểu ma nữ a.

- Này này, chủ nhân ngươi chạy đi đâu vậy? Đừng quên Minh Cơ nhu thuận, nghe lời ngài nhất a.

...

Thời gian như thoi đưa, thấm thoắt đã ức năm trôi qua. Trong những năm tháng này, Tam Giới đã thống nhất, phủ phục dưới chân Ma Đế Lôi Động. Vô cùng ngay ngắn trật tự, không có tranh đấu nào.

Mà trong khoảng thời gian nhàn rỗi này, Lôi Động vô cùng tiêu diêu tự tại, ân ân ái ái với thê thiếp mình. Nhưng tiếc là thực lực cấp Chí Tôn, muốn thông qua phương thức bình thường để thai nghén đến hậu đại thì thật sự rất khó khăn.

Lúc này, Lôi Động dựa vào Hỗn độn chi tâm, kiên định từng bước một thành tựu Chúa tể cảnh giới.

Hắn đã chính thức trở thành Chúa tể Càn Khôn.

Sau khi đạt đến trình độ này, hắn mới chính thức cảm nhận được áo nghĩa thiên địa vũ trụ.

Tuy rằng hắn có thể khống chế tất cả thiên địa pháp tắc, nhưng tính mạng đã nở rộ thì cũng sẽ có lúc tàn lụi, thiên địa vũ trụ cũng sẽ chết và tân sinh đồng dạng. Hắn cũng không có cách nào khiến vũ trụ bất diệt, ngăn chặn đại kiếp nạn luân hồi không đến.

Lôi Động thở dài một hơi, có chút thương cảm Vạn Linh. Nàng vô cùng điên cuồng, kiên trì, nhưng kết quả vẫn không thể làm được gì nhiều.

Vũ trụ thiên địa cũng không có nghĩa là Thiên Đạo. Xét cho cùng cũng chỉ là một thứ dưới Thiên Đạo.

Điều duy nhất Lôi Động có thể làm chính là trước khi đại kiếp nạn luân hồi tiến đến thì dùng hết toàn lực khiến những người mình quan tâm, yêu thương siêu thoát thiên địa, tránh né đại kiếp nạn luân hồi.

...

Không biết đã bao nhiêu năm lại trôi qua, chỉ biết là rất lâu, ngay cả Lôi Động cũng quên rất nhiều chuyện. Hắn chỉ nhớ rõ, mấy lần trọng sinh thì vũ trụ thiên địa kia sớm đã hóa thành một mảnh Hỗn độn.

Cuối cùng, lại không biết đợi bao lâu.

Lúc Lôi Động trở lại vũ trụ đã khai thiên lập địa vô số lần này, dựa vào một ít cảm ngộ và trí nhớ, hắn đã tìm được vị trí địa cầu. Nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy một thân ảnh cô độc trên địa cầu. Nửa người trên là nữ hài, nửa người dưới là xà nữ. Nàng đang chấp nhất cảm ngộ tính mạng pháp tắc, học sáng tạo sinh mạnh, nhưng nàng đều lần lượt thất bại. Mà bề ngoài của nàng lại mơ hồ ẩn ẩn có bóng dáng Vạn Linh.

- Hài tử, tên ngươi là gì?

- Tên ta? Ta không có tên a.

- Tốt, vậy ta giúp ngươi đặt một cái tên, gọi là Nữ Oa, được không nào?

- Tốt, tên rất dễ nghe. Còn ngươi tên là gì?

- Ta? Ngươi có thể gọi ta là Hồng Quân. Nào, nói cho ta biết, ngươi đang làm cái gì?

- Ta đang sáng tạo ra nhân loại.

- Tại sao phải sáng tạo nhân loại?

- Không biết, ta chính là muốn như vậy, bản năng ta nói với ta. Mà trong đầu ta cũng có trí nhớ có quan hệ với nhân loại.

- Vậy được rồi, ta sẽ dạy ngươi. Sáng tạo nhân loại, đầu tiên phải lĩnh ngộ pháp tắc tính mạng đến mức sâu sắc nhất. Bất quá, nhân loại quá phức tạp, chúng ta phải giản lược đi, ví dụ như là thừa số tính mạng đơn giản nhất. Ngươi xem, cái này chính là tính mạng do thừa số tính mạng tạo thành. Chúng đại biểu cho thứ nguyên thủy nhất, cũng là tính mạng cơ bản nhất.

- Oa, vật màu xanh lục này là gì? Xấu quá.

Lôi Động cứng họng, chả biết phải nói như thế nào HẾT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.