Đại Ma Đầu

Chương 347: Chương 347: Đại tông sư luyện khí (thượng)




- Làm nhanh một chút, ta còn phải đi tìm đại tông sư luyện khí nữa.

- Được.

Triệu chấp sự nhanh chóng khấu trừ điểm cống hiến của Lôi Động ở bên trên cái lệnh bài. Toàn bộ điểm cống hiến của Lôi Động ở trong tông phái được dùng để đổi lấy một đôi cánh của đỉnh cấp Đại Tu La. Tu La được người ta gọi là ác ma, nhất là đôi cánh, có khí phách cực kỳ hiên ngang ngạo nghễ.

Lôi Động đã từng nhìn qua hình dáng của đôi cánh này ở trên một ít đồ hình. Đó là khi hắn ở trong Tâm Ma Điện, bị tâm ma ảnh hưởng đã được nhìn thấy một con Tu La Vương. Đôi cánh của nó đích xác là cực kỳ uy phong. Đỉnh cấp Tu La tuy rằng kém Tu la Vương, nhưng cũng chỉ hơn kém một chút mà thôi.

Ít nhất thì kiểu dáng của đôi cánh hẳn là không khác biệt lắm. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất khiến cho Lôi Động đưa ra quyết định cuối cùng này. Huống chi dùng điểm cống hiến đổi lấy tài liệu từ trong Âm Sát Tông rất ít khiến cho người ta lỗ vốn.

Sau khi đã rảnh tay làm xong mọi việc, lúc này Triệu chấp sự mới phân phó cho thủ hạ đi đến cái kho lâm thời để lấy đôi cánh của đỉnh cấp Tu La đến đây. Lôi Động và Triệu chấp sự vừa uống trà vừa trò chuyện một hồi khá lâu mới thấy một gã tu sĩ Trúc cơ kỳ dưới trướng của Triệu chấp sự đi đến. Sau đó hắn liền lấy từ bên trong vòng tay trữ vật ra một đôi cánh của Đại Tu La.

Lôi Động lòng đầy kỳ vọng tiến đến xem xét đôi cánh mà chính mình đã tiêu phí đại lượng điểm cống hiến để đổi lấy. Nhưng mà khuôn mặt của hắn còn chưa vui vẻ được bao lâu thì đã cứng ngắc lại. Đôi cánh của Tu La này đúng là có hình thức giống như Lôi Động đã nhìn thấy. Không sai, đôi cánh này đích thực là cánh của Tu La, hơn nữa khung xương của đôi cánh khi gấp lại một chỗ cũng đã dài hơn một trượng, nếu hoàn toàn triển khai ra thì chiều dài của đôi cánh có thể đạt tới hơn hai trượng. So với cặp cánh của Tu La Vương mà Lôi Động đã nhìn thấy dường như là cũng không kém bao nhiêu. Không sai, đích xác hẳn là cánh của đỉnh cấp Tu La.

Nhưng vấn đề ở chỗ đôi cánh này hết sức rách nát. Ở phía bên trên tràn đầy đủ loại vết đao kiếm. Chỗ khung xương ở bên ngoài cũng đã bị gãy. Mặt khác màng da ở trên một bên cánh gần như đã bị thiêu hủy hết. So với nói đây là một đôi cánh, còn không bằng nói đây là một đôi tàn sí thì chính xác hơn. Hiện tại Lôi Động thực sự là không còn gì để nói. Bên trên đôi cánh tràn ngập bụi bẩn, hơn nữa ở bên trên còn có dấu vết được lau qua đi. Cũng không biết là đôi cánh này đã được để ở trong thương khố bao nhiêu năm? Một ngàn năm? Khẳng định là không hết, một vạn năm? Có lẽ…

Lôi Động nhìn thấy như vậy thì trong lòng nổi giận không thôi, máu dồn lên não mà tức giận nói.

- Họ Triệu kia, ngươi đang cố ý lấy ta ra làm trò cười có phải không? Chỉ là một đôi cánh nát mà ngươi cũng lấy hai ngàn một trăm vạn điểm cống hiến của ta sao?

Điểm cống hiến không chỉ đại biểu riêng cho linh thạch. Mà quan trọng hơn chính là ngươi nghĩ điểm cống hiến có thể dễ dàng kiếm được sao? Muốn có được thì cũng phải ẩu đả với người khác mới có thể kiếm được đó.

- Lôi sư huynh, xin hãy hạ hỏa, xin hãy hạ hỏa. Huynh xem đây có phải là cánh của đại Tu La hay không?

Triệu chấp sự vẫn giữ nguyên bộ mặt tươi cười chào đón như cũ, không có bất kỳ chút căm tức nào.

- Ừ đúng vậy.

Lôi Động bị lâm vào cảnh khó xử, nhưng rất nhanh trong lòng liền nổi lên một cỗ xúc động muốn giết người. Liền dùng một tay xách cổ của Triệu chấp sự lên, hung thần ác sát nói.

- Ông muốn chết phải không? Muốn bắt nạt Lôi mỗ ta là bắt nạt hay sao? Ngươi xem xem cái cánh nát này còn có tác dụng gì? Đặt ở trong nhà kho đã bao lâu rồi?

- Lôi sư huynh, không phải là tiểu đệ đang nói đùa.

Chòm râu trắng của Triệu chấp sức khẽ rung rinh, hắn cười ha ha nói.

- Là chính huynh đã tự mình muốn đổi đôi cánh, ta còn hỏi riêng xem là huynh có chắc chắn hay không? Kỳ thật đây cũng là tiểu đệ làm đúng. Nếu huynh công kích tiểu đệ, vậy ngươi cũng biết kết cục khi tập kích chấp sự quản lý điểm cống hiến như thế nào rồi đó? Nếu không thành công thì cũng sẽ bị phạt mười tám năm. Còn nếu như làm tổn thương ta hoặc giết ta. Hắc Hắc, ngươi cũng biết quy củ rồi đó. Nghe ta khuyên một câu đi, trước tiên cứ cầm nó đi tìm đại sư luyện khí nhìn thử xem. Tuy rằng nó có chút bị phá hủy, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu nó không bị phá hủy thì làm sao chỉ đáng giá có một chút điểm cống hiến như thế?

Hừ.

Lôi Động không có ý định ra tay với tên chấp sự này, chỉ cả giận hừ một tiếng, đẩy hắn ra rồi thu hồi đôi cánh kia, đùng đùng nổi giận xoay người đi ra ngoài. Một lúc thật lâu sau, Triệu chấp sự kia bỗng biên cảm giác được sau lưng có người. Vội vàng nghiêm mặt xoay người lại, cúi lạy xuống nói.

- Thuộc hạ Triệu Hướng, tham kiến đường chủ đại nhân.

- Ngươi bán thứ đồ vật nó cho hắn sao?

Từ bên trong đoàn sương mù truyền đến một thanh âm mơ hồ xen lẫn chút lạnh lùng.

- Vâng, sau khi thuộc hạ nhận được mệnh lệnh của ngài thì liền một mực chờ hắn. Nhưng mà không nghĩ tới nhanh như vậy hắn sẽ tới để đổi vật phẩm, lại vừa vặn cần linh khí loại để gia tốc.

Triệu chấp sự hết sức lo sợ, thần tình nghiêm túc hồi đáp.

- Cho nên thuộc hạ liền giới thiệu đôi cánh của Tu La Vương cho hắn.

Người ở trong lớp sương mù màu đen không hề hé răng. Triệu chấp sự vội vàng đem sự tình trước sau kể lại một lần từ đầu đến cuối.

- Tốt lắm, nhưng mà nếu sau này ngươi dám tiết lộ ra ngoài nửa câu, bản tôn sẽ hỏi tội ngươi.

Thanh âm của Thiên Ma có chút lạnh lùng, khiến cho đầu khớp xương của Triệu chấp sự không khỏi phán tán một trận hàn ý, vội vàng run rẩy không ngừng nói.

- Không dám, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không dám tiết lộ nửa câu. Nhưng mà…

- Nhưng mà cái gì?

Thiên Ma lạnh giọng hỏi.

- Trên người Lôi Động chỉ có hai ngàn vạn điểm cống hiến. Vì thuộc hạ không muốn hắn sinh nghi, nên đã lén tăng thêm một trăm vạn.

Triệu chấp sự bắt đầu lau đầy đầu mồ hôi ở trên trán, khuôn mặt lộ ra vẻ đau khổ không dứt nói.

- Nhưng mà trong đó còn thiếu một triệu hai ngàn chín trăm vạn điểm cống hiến. Không biết là đường chủ đại nhân có muốn dùng linh thạch trên người để đổi hay không?

- Ha ha.

Thiên Ma không giận, ngược lại còn cười lạnh một tiếng, không ngừng trách mắng nói.

- Chỉ mượn ngươi một cái cánh rách mà thôi, còn muốn đòi linh thạch của bản tôn sao? Ai dám có ý kiến thể cứ bảo hắn đến tìm bản tôn để lý luận, để xem là nắm đấm của ai cứng rắn hơn.

Vừa dứt lời, Thiên Ma liền hừ lạnh một tiếng, liền hóa thành một đám ma khí lay động không ngừng. Trong chớp mắt liền biến mất không còn thấy tung tích.

Triệu chấp sự đặt mông ngã ngồi xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch mà không ngừng cười khổ. Cũng chỉ có thể trách chính mình đầu óc choáng váng. Bà cô Thiên Ma đường chủ, ở trong tông phái từ trước đến nay nổi tiếng là thích lấy gì thì lấy cái đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.