- Ầm !!!!
Uy lực của Minh Hỏa đạn làm sao mà tiểu kiếm và Quỷ tốt có thể so được? Làm cho người nó nổ tung thành một cái động lớn, Minh hỏa bắn tung tóe ra nhiễm lên trên vảy nó, tiếp tục thiêu đốt. Yêu thú đáng thương, đến lúc này mới biết được đã đá trúng thiết bản, đau đớn lăn lộn trên đất muốn phủi tắt lửa cháy trên người. Nhưng Minh hỏa này, là thứ chuyên nhằm vào linh hồn mà cháy, dù có nhảy vào trong nước cũng khó mà tiêu diệt, sao có thể lăn qua lăn lại vài vòng là có thể dập tắt được?
Lôi Động và ba người, há lại có thể để nó tiêu dao tự tại?
Nguyên một đám ngự sử tiểu kiếm hung hăng công giết cự xà, một kiếm lại một kiếm, súc thế mà đi. Quỷ tốt mở ra trạng thái khát máu cũng không kẻ yếu, bắt được cơ hội liền chém được một đao, đao đao thấy xương.
Dây dưa một phen, cự xà biết không hay liền bắt đầu tìm cơ hội chạy trốn, nhưng mọi người sao có thể để nó được như ý. Dù sao giết chết một con yêu thú Luyện Khí kỳ tầng hai, đối với bọn họ trước mặt mà nói cũng là một số tiểu tài phú. Con kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi, huống chi ba người cộng thêm Quỷ tốt đều chỉ kém một bậc so với cự xà mà thôi. Mới đuổi giết được hai dặm, cự xà liền nằm co quắp trên mặt đất. Trên người đầy vết thương đao kiếm, nhất là cái động do Minh Hỏa đạn tạo thành là vết thương trí mạng nhất. Minh hỏa kịch liệt thiêu đốt, theo cự xà tử vong, thời gian dần trôi qua cũng bắt đầu tiêu tán, tắt đi.
Kể cả Lôi Động ở trong đó, ba người đều là hưng phấn không thôi. Đây là lần đầu tiêu diệt yêu thú trong đời, đó còn là một yêu thú Luyện Khí tầng hai. Chẳng qua là không biết cự xà này, có phải là con yêu thú trong nhiệm vụ hay không. Bất quá, cho dù không phải, cũng không sợ, ba người đều cảm thấy một trận chiến này vô cùng dễ dàng, lại đến một con yêu thú, cũng chỉ có kết cục bị tiêu diệt mà thôi.
Uy lực của Quỷ tốt, cũng làm cho Trần Mâu và Vệ Hoa tán thưởng không thôi. Tuy Vệ Hoa mở ra Huyền Âm thuẫn cũng có thể quần nhau một lúc với cự xà, nhưng vẫn có chút nguy hiểm tới tính mạng. Mà Quỷ tốt lại hung hãn không sợ chết, linh động dị thường, quả thật là lựa chọn tốt nhất khi làm khiên thịt.
Không nói hai lời, ba người bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm. Cái gọi là yêu thú, đáng giá nhất đương nhiên là nội đan rồi. Đương nhiên, đan này cũng không giống với Kim Đan đại đạo trong Kim Đan. Giống như đan điền của nhân loại, nội đan này chính là nơi mà yêu thú thổ nạp thiên địa linh khí ngưng tụ thành, là tài liệu thượng đẳng để luyện chế đan dược. Tuy nội đan này chỉ là của một con yêu thú Luyện khí tầng hai, cấp bậc tuy có chút thấp, nhưng ít nhất cũng có giá trị hai khối linh thạch.
Ngoài ra da cùng với xương, túi mật rắn... cũng có thể làm tài liệu luyện khí, có điều chỉ không đáng giá mà thôi. Thu thu thập thập, tổng giá trị có lẽ cũng trên dưới ba khối linh thạch.
Mọi người chuẩn bị đem những vật này bán đi, sau đó sẽ chia đều. Tuy nói mỗi người nhiều nhất chỉ được một khối linh thạch, nhưng đối với tu sĩ ở đẳng cấp như họ, một khối linh thạch cũng đã rất đáng giá rồi. Trần Mâu và Vệ Hoa tuy đều mang theo chút đồ từ trong nhà, nhưng cũng không dám tiêu xài hoang phí.
Về phần thịt rắn và máu rắn, trừ ra số thịt rắn đủ để làm đồ ăn cho mọi người, còn lại tất cả đều cho Quỷ tốt hưởng dụng. Khác với nhân loại có công pháp tu luyện nên tiến bộ cực nhanh. Những con âm hồn như quỷ tốt này muốn tấn chức, ngoại trừ bị động dựa vào Dưỡng Hồn tháp tẩm bổ, còn phải được không ngừng hấp thụ huyết thực mới được. Huyết nhục của một con yêu thú Luyện khí tầng hai, đối với nó mà nói là một vật đại bổ. Rất nhanh, con cự xà kia sau khi được mọi người phân cách, đã biến mất vô tung vô ảnh.
Quỷ tốt sau khi thôn phệ huyết thực, tinh thần vốn uể oải do thi triển Thị Huyết thuật không những hoàn toàn biến mất, mà thân thể trong suốt còn ngưng kết thêm vài phần, uy phong hơn một chút.
Mọi người nghỉ ngơi và hồi phục, nếm qua một chầu thịt rắn đầy mỹ vị, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí tìm tòi dọc theo hạp cốc này. Không đến nửa ngày, đã tìm được tín vật tông phái giao trong nhiệm vụ, nhưng không thấy con yêu thú mà nhiệm vụ nhắc nhở. Rất rõ ràng, đầu cự xà kia chính là thủ hộ giả của nhiệm vụ. Chỉ là có chút kỳ quái, con cự xà kia sao lại ly khai địa điểm làm nhiệm vụ? Chạy tới chỗ cách đó hơn bảy tám dặm?
Sau khi đã xác định hoàn thành nhiệm vụ, ba người bắt đầu suy nghĩ, hẳn là có gì đó hấp dẫn con cự xà kia?
Phàm là yêu thú, cảm giác đối với thiên địa linh vật mạnh hơn rất nhiều so với nhân loại. Có phỏng đoán này, dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian, liền đi lại khu vực giao chiến hồi nãy tìm tòi.
Hao tốn gần nửa canh giờ, Lôi Động may mắn tìm được một cây Linh Chi ở trong một khe rãnh sâu ẩm ướt. Bởi vì ngày thường Lôi Động thường xuyên đọc chút ít ghi chép thượng vàng hạ cám, cẩn thận phân biệt căn Linh Chi này hẳn là có hỏa hầu gần trăm năm. Đương nhiên, cái gọi là trăm năm hỏa hầu cũng không có nghĩa là linh chi này đã phát triển gần trăm năm, đây chỉ là dùng để phân cấp hỏa hầu của linh thảo linh vật mà thôi. Nếu như trưởng thành ở một nơi có linh khí tương đối dồi dào, thì sẽ lớn lên mau hơn một chút, có lẽ chỉ cần vài thập niên đã đạt tới loại hỏa hầu này. Nếu như ở địa phương chênh lệch đi một tí thì sau hai trăm năm khẳng định vẫn không đạt tới loại hỏa hầu này.