Lôi Động nghe lời này lại có chút dở khóc dở cười. Ngày bình thường hắn
đều thường xuyên quan hệ với những người tuyệt đỉnh trong đám đồng trang lứa với mình, đều là người của các Đại tông phái, hiện giờ cũng đã là
người có chút thành tựu. Cái gì lão tổ Kim Đan, cao thủ Trúc Cơ các loại thì hắn đều thấy nhiều lắm. Thế nên hắn vô thức cho rằng thế giới này
đều là một vài nhân vật trâu bò.
Vòng tròn lẩn quản bất đồng cho
nên kiến thức tự nhiên bất đồng. Trong lúc nhất thời, hắn lại có chút
không quá thích ứng được với những tán tu hay những người xuất thân từ
các tiểu gia tộc. Trong khái niệm của hắn thì Luyện Khí hậu kỳ cũng đã
không phải là cường giả rồi.
- Ân, đã là Luyện khí tầng tám rồi.
Lôi Động cũng thật sự không đành lòng đả kích lòng sùng bái gia gia mình của nàng.
- Tầng thứ tám rồi hả? Thật sự lợi hại a.
Ánh mắt Dung Nhi nhìn Lôi Động có chút kính nể cùng hâm mộ, nói:
- Nhìn tuổi Đinh công tử cũng không lớn, có cơ hội tấn chức Trúc Cơ Kỳ rồi.
- Ách, có lẽ cơ hội cũng lớn a.
Lôi Động cười khan hai tiếng, nhìn nàng nói:
- Tuổi của cô nương cũng không lớn, đã là Luyện khí kỳ tầng ba rồi. Nếu
có đan dược và tài nguyên dồi dào, lại cố gắng thêm một chút thì cũng có cơ hội tấn chức Trúc Cơ Kỳ đấy.
Lời này của Lôi Động cũng không
phải là giả, nàng chỉ mười sáu mười bảy tuổi mà chỉ tấn thăng đến tầng
thứ ba rồi. Đây cũng là kết quả của việc thiếu khuyết các loại tài
nguyên trong các tiểu gia tộc. Ân, tư chất của nàng không tệ, dù so với
tư chất bậc trung thượng như mình thì còn có chút kém hơn nhiều nhưng
nếu như đưa vào trong các loại đỉnh cấp tông phái như Âm Sát Tông thì tỉ lệ thành tựu Trúc Cơ Kỳ cũng phi thường lớn.
- Đa tạ Đinh công
tử tán dương, gia gia cũng nói như vậy. Ông rất hi vọng ta có thể tu
luyện đến Trúc Cơ Kỳ, cho nên ông mới mang linh trà đi đổi một ít đan
dược về.
Lúc Dung Nhi nói đến Trúc Cơ Kỳ, hai má nàng có chút đỏ bừng lên, tựa hồ nhi phi thường mơ ước.
Khó trách nàng không muốn linh thạch nhưng cho nàng một lọ đan dược thì
nàng liền thu lấy. Bất quá nàng cũng không lỗ, bình dan dược kia chính
là Bồi Nguyên Đan còn lại lúc mình còn là Luyện Khí Kỳ. Tuy rằng dược
tính không cường đại bằng Tạo Hóa Đan các loại. Nhưng với tu vi của nàng thì sử dụng đan dược bậc này cũng đã là phi thường xa hoa rồi. Bình đan dược này đủ cho nàng sử dụng tốt hai năm.
Lôi Động vừa muốn nói thêm gì đó, bỗng nhiên lông mày nhíu một cái, ngẩng đầu nhìn lên xa xa trên bầu trời.
- Tựa hồ có người đến. Chẳng lẽ là gia gia trở về sao?
Dung Nhi mừng rỡ nói ra.
- Không phải.
Lôi Động triển khai thần niệm hướng ra ngoài thăm dò, nhưng chỉ sâu mấy hơi thở thì sắc mặt hắn liền trở nên âm trầm, nói:
- Một Trúc Cơ kỳ tầng ba, một Luyện Khí kỳ tầng chín. A, còn có một Luyện khí kỳ tầng sáu. Nhưng không có người nào là gia gia của ngươi.
Đang lúc Lôi Động nói chuyện thì ba người kia đã bay đến tầng không bên
ngoài sơn cốc. Lôi Động cũng biết, ở bên ngoài nhìn vào trong cốc thì
chỉ thấy một mảnh mông lung. Nhưng ở chỗ này thì lại có thể nhìn rõ ràng ba người kia. Không đợi Dung Nhi nói chuyện, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tầng ba
kia đã kêu lên:
- Dung nhi, nhanh mở cửa cho bọn ta vào. Ta là Triệu Thúc Công, gia gia của ngươi đã xảy ra chuyện.
- Cái gì?
Sắc mặt Dung Nhi thoáng cái trở nên trắng bệch, triển khai thân pháp, phiêu dật về phía miệng hang.
Dung Nhi không cảm giác được, nhưng Lôi Động lại có thể cảm nhận được một cỗ địch ý nhàn nhạt trên người tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng ba này. Bất quá hắn
cũng không ngăn Dung Nhi mở cửa. Tuy rằng gã Trúc Cơ kỳ tầng ba trong ba người này có thực lực không kém, nhưng Lôi Động lại không để trong lòng chút nào. Ngược lại thân hình hắn có chút run lên, hóa thành một bóng
dáng quỷ mị mờ nhạt, tìm một nơi bí mật ẩn mình.
Rất nhanh, Dung Nhi liền mời ba người bọn hắn tiến vào, thần sắc nàng có chút lo lắng cuống quít, liên tục truy vấn:
- Triệu thúc công, Đế gia gia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi ba người này tiến vào trong cốc, gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia liền triển khai thần niệm, nhanh chóng quét một vòng trong cốc. Nhưng trừ một ít
hạ nhân không có tu vi ra thì không tìm được bất kỳ cường giả nào. Hắn
cũng dứt khoát không hề che dấu, liền qua nam tử trung niên kia, nam tử
trung niên Luyện khí kỳ tầng chín kia liền lộ ra sắc mặt dữ tợn, hung ác nói:
- Gã Quỷ gia gia của ngươi vì không thức thời nên trước
tiên tiễn hắn đi gặp Diêm Vương. Tiểu nha đầu, nếu như ngươi thức thời
thì mang vài cây linh trà ra. Nếu như không thức thời thì chúng ta liền
đưa ngươi đi gặp tên quỷ gia gia của ngươi. Sau đó chúng ta lại chậm rãi tìm, dù sao thì đã nắm được nơi này, cũng không sợ không tìm ra.
- Không...
Sắc mặt Dung Nhi trắng bệch không có chút máu, dưới tình thế cấp bách, nàng phun một ngụm máu tươi ra. Trong ánh mắt lộ ra vẻ bi thương mà phẫn nộ, gắt gao nhìn thẳng bọn hắn:
- Các ngươi... Các ngươi không phải là bằng hữu gia gia sao? Như thế nào lại làm chuyện như vậy?
- Hắc hắc, tiểu nha đầu. Lại nói nhảm với ngươi một câu, cái này gọi là
thất phu vô tội hoài bích kỳ tội. Muốn trách thì cũng chỉ trách tên quỷ
gia gia đã chết của ngươi không biết giá trị của linh trà này. Cây trà
này tên là Bồ đề thanh tâm trà, nếu uống lâu dài thì có thể khiến thần
hồn không ngừng lớn mạnh, rèn luyện thần niệm. Hiện giờ rất hiếm thấy
trong thiên hạ. Chỉ có một ít đỉnh cấp tông phái lớn mới có thể gieo
trồng được mấy cây. Gia gia của ngươi ngược lại thì tốt rồi, mang lấy
đổi Bồi Nguyên Đan của ta. Khặc khặc, quả thật là không đối đãi tốt với
bảo vật a. Nhưng như vậy cũng tốt, trời quả thật đã giúp ta có được gốc
Bồ đề thanh tâm trà này, tương đương với có được một hi vọng lớn chấn
hưng gia tộc.
Gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ họ Triệu kia không khống chế được tinh thần của mình, cười lên điên cuồng, nói:
- Tiểu nha đầu, thật sự rất cảm tạ ngươi. Nghe gia gia của ngươi nói là
ngươi tìm được trên núi. Vận khí không tệ, ha ha, vận khí thật sự rất
không tệ.
Lúc này, trong ánh mắt Dung Nhi ngoại trừ phẫn nộ ra
thì còn có ảo não cùng bi thương. Vốn cho rằng mình đã tìm được một kiện bảo vật, nhưng không ngờ lại hại chết gia gia. Không chỉ như thế mà còn hại đến bản thân mình. Đinh công tử nói đúng, nhân tâm khó lường. Ai
biết được cường giả Trúc Cơ kỳ mà gia gia cực kỳ tôn sùng này, ngày bình thường thì tao nhã, ra vẻ đạo mạo của trưởng bối. Vậy mà lại làm chuyện bất nhân này.
Dung Nhi chỉ cảm thấy một hồi vô lực trong nội
tâm. Để bọn họ tiến vào thì chẳng khác gì để một đám sói vào nhà. Nhưng
nàng dựa vào cái gì để ngăn cản được bọn hắn? Nàng cắn răng, nhớ kỹ chú
ngữ, đưa tay xuất ra một Hỏa đạn thuật. Nhưng đáng tiếc, pháp thuật và
thịnh lực cỡ nào như thế nào khiến gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tầng ba để vào
mắt. Chỉ thấy hắn cười khinh miệt, dùng thần niệm cũng chặn được một
kích này.