Cơ Tử Yên kinh hãi nói:
- Tuy rằng ta không biết ngươi
vì cái gì mà tu luyện nhanh như vậy, thực lực trở nên mạnh như vậy.
Nhưng Hỗn Độn Hải là nơi ngay cả Chí Tôn xông vào cũng cực kỳ nguy hiểm
a. Lúc trước Xích Tinh đi vào, liền cửu tử nhất sinh, may nhờ vận khí
tốt mới bình yên tới Bỉ Ngạn.
- Chính vì nguy hiểm mới nên đi.
Lôi Động nghiêm mặt nói:
- Nếu không, ở nơi một tên cường giả Chí Tôn có thể dẫm thành bình địa, ta đi cũng không thể vùng thoát khỏi hắn. Ít nói nhảm, cách duy nhất
hiện giờ là đi Hỗn Độn Hải. Bằng không ta sẽ ném con gái của ngươi cho
hắn, dù sao nàng cũng rất vướng víu a.
- Hỗn Độn Hải
cách Tam Giới ước chừng mấy trăm năm đi thuyền, dùng tốc độ của ngươi
bây giờ, viễn siêu phi chu nhanh nhất không chỉ gấp mười lần, đại khái
vài thập niên tựu có thể tới.
Cơ Tử Yên nói xong, liền thông qua thần niệm chấn động, truyền vị trí cho Lôi Động.
Khoảng cách mấy chục năm? Lôi Động nao nao, đúng là đủ xa, hiện tại xưa đâu bằng nay, hắn đã là siêu cấp cường giả, tuy còn chưa có đạt tới
cảnh giới Chí Tôn, nhưng cũng chỉ còn cách một đường mà thôi.
Nhưng Lôi Động cũng biết rõ, muốn từ Á Thánh, tấn cấp đến Chí Tôn, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Có lẽ, cho mình mấy ngàn vạn năm, trên
triệu năm tích lũy, đúng là có khả năng thật lớn đạt tới cảnh giới này.
Mà bây giờ, khoảng cách thời điểm Vạn Linh Chi Mẫu đoạt xá, cũng chỉ còn ba ngàn năm. Đối với phàm nhân mà nói, ba ngàn năm đã đủ truyền thừa
trăm thế hệ rồi.
Nhưng đối với cấp độ này của Lôi Động, ba ngàn năm chỉ là một thoáng trôi qua mà thôi. Cho dù có thần khí Động thiên phúc địa, có thể kéo dài thời gian tu luyện lên thật lớn, cũng
tuyệt đối khó mà bế quan ba vạn năm, đột phá đến Chí Tôn.
Bởi vậy, kế hoạch hiện tại của Lôi Động, đó chính là thừa dịp thương
thế của Vạn Linh Chi Mẫu chưa lành, thời điểm còn đang bế quan. Lén lút
tiến vào Vạn Linh Cung, cứu Uyển Ngôn rời đi, sau đó mọi người ở mỗi góc trong thiên địa này, ngây ngốc mấy ngàn vạn năm, thành tựu Chí Tôn rồi
mới trở về.
Đáng tiếc, lần này đi Chu Tước Thần Điện dò xét tình báo, đã phát hiện ra một chuyện. Với tôn tính và yêu mến với
Ma Đế Yến Xích Tinh, đương nhiên không có khả năng trơ mắt nhìn thê tử
và con gái của sư tôn bị lăng nhục.
Nhưng lúc này đây,
đối với Lôi Động mà nói cũng là cơ duyên khó có được. Đến cấp độ này của hắn, hoặc nhiều hoặc ít có thể cảm ứng thiên địa vũ trụ, nếu có nguy
hiểm, hơn phân nửa sẽ có báo động.
Mà lần này đề cập
tới Hỗn Độn Hải, Lôi Động chẳng những không có báo động nguy hiểm, ngược lại còn loáng thoáng cảm thấy. Hỗn Độn Hải dường như có chút liên quan
với mình.
Hỗn Độn Hải, Hỗn Độn Quyết, Hỗn độn chân
nguyên. Cộng thêm sư tôn Yến Xích Tinh, dường như cũng thành công vượt
qua Hỗn Độn Hải. Đến cái địa phương tên là Hỗn độn chi tâm, cuối cùng
nhất thành tựu Chí Tôn.
Bởi vậy, Lôi Động liền quyết
định tiến vào trong Hỗn Độn Hải, vượt qua Hư không triều tịch. Thứ nhất
là lợi dụng chỗ đó ngay cả Chí Tôn cũng không thể dễ dàng tiến vào,
thoát khỏi Thanh Long Long Ngạo Thiên. Thứ hai, cũng muốn thử vận khí và cơ duyên của mình, phải chăng thực sự có cơ hội đi con đường xưa của
sư tôn Yến Xích Tinh hay không.
Nếu như mình thật sự
tìm được cơ duyên, thành tựu Chí Tôn. Như vậy, tỷ lệ cứu Uyển Ngôn thành công rất lớn. Lôi Động hiện tại đã xưa đâu bằng nay, cho dù thân thể
bay thẳng trong thế giới Man Hoang, cũng nhiều lắm cần trăm năm. Mà mấy
chục năm, nhìn nhìn rất dài. Nhưng trong mắt cấp độ như Lôi Động mà nói, mấy chục năm, chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Cảm thụ được tọa độ hư không do Cơ Tử Yên truyền lại, ý niệm của Lôi Động khẽ động,
giống như một con cá chui vào trong khe hở không gian. Dùng lý giải
không gian pháp tắc của hắn hiện giờ. Chạy trong khe hở không gian, quả
thực giống như đang đi dạo chơi trong hậu hoa viên nhà mình. Khoảng cách Hỗn Độn Hải cực xa, nếu như Lôi Động không thể lợi dụng khe hở không
gian mà xuyên thẳng qua không gian, dùng tốc độ của hắn hiện giờ.