Đại Ma Đầu

Chương 477: Chương 477: Linh dược vạn năm (hạ)




Với thực lực quân lớn như thế, Lôi Động nhanh chóng quét sạch những con dị thú không giống nhau nhưng thực lực đều rất mạnh. Thuận tiện vơ vét ít Linh dược mà dù bên ngoài có dùng mấy trăm vạn linh thạch cũng khó mà đổi được.

Mà Linh Dược tự nhiên cũng có tốt xấu, nhưng cấp bậc thấp nhất cũng mấy ngàn năm hỏa hầu, cao thì thậm chí đạt đến hai ba vạn năm. Thu hoạch số lượng lớn như thế, Lôi Động liền phát tài to. Không biết đã bao nhiêu năm không có người tới Thần Miếu này, quả nhiên là thiên tài địa bảo vô số a.

Thậm chí Lôi Động có thể tưởng tượng, lúc trước người Khang Châu phát hiện được Tâm Ma điện thì đạt được nhiều thứ tốt như thế nào.

Phạm vi mảnh hoang mạc này khoảng chừng mấy ngàn dặm. Lôi Động giết tới giết lui, cũng không biết giết bao lâu, lúc này trong Trữ vật Thủ trạc của hắn đã tràn đầy kỳ trân dị thảo. Nếu bán tất cả những vật này đi thì gia tài Lôi Động bạo tăng đến mức ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng cảm thấy mặc cảm.

Khiến Lôi Động sảng khoái nhất chính là thôn phệ được rất nhiều huyết nhục dị thú đỉnh phong. Sức chiến đấu ba trong năm con Lệ Quỷ kia đã đột phá đến cấp Kim Đan.

Tuy rằng thần niệm hiện tại của Lôi Động thì nhiều nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng điều khiển hai con. Nhưng dù vậy, uy lực Vạn Quỷ Phiên cũng đã bạo tăng đến trình độ nhất định. Đây chính là sức chiến đấu Kim Đan của hai con Lệ Quỷ a. Nếu dùng thần hồn tu sĩ để luyện chế thì không nhất định phải dùng sinh hồn tu sĩ Nguyên Anh để tế luyện. Nhưng tối thiểu cũng cần sinh hồn cường giả Kim Đan đỉnh phong mới có thể đạt được hiệu quả này.

Tại cấp bậc này, hiện tại Lôi Động cũng chỉ có nhìn lên mà thôi.

Hao tốn thời gian khá lâu, dị thú tại vùng hoang mạc này đều bị tiêu diệt. Sau khi tích lũy được một nhóm lớn dược liệu đỉnh cấp. Tâm tình hưng phấn không thôi vừa rồi của Lôi Động cũng đã bắt đầu lắng đọng lại. Không hề nghi ngờ gì, tuy rằng những dược liệu này đáng giá, nhưng so với Hồn thụ trong truyền thuyết kia thì lại kém hơn rất nhiều.

Dù sao thì tuy rằng những dược liệu này thập phần hỏa hầu, nhưng phần lớn cũng chỉ là vật tầm thường.

Mà loại Hồn thụ này, tuy rằng có nhiều tại thời kỳ Thượng Cổ, nhưng cũng không phải có thể nhìn thấy khắp nơi. Lôi Động đều đã dò xét phạm vi mấy ngàn dặm này một lần rồi, những lại không có bất kỳ dấu hiệu hồn quả nào.

Khiến Lôi Động có chút thoáng phiền muộn chính là tiến vào đây một tháng rồi mà vẫn không phát hiện ra con đường nào. Nơi này cũng không phải là Tâm Ma điện, không có Hắc tháp có thể cho hắn qua cửa. Mà khu vực biên giới hoang mạc thì lại là một mảnh hư không đen kịt vô cùng vô tận. Đừng nói là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ như Lôi Động, coi như là tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh, chỉ sợ cũng không dám đơn giản tiến vào mảnh hư không kia. Huống chi, coi như là Lôi Động muốn ra ngoài thì cũng khó khăn. Mà trong lòng đất và trên hư không vùng hoang mạc này như có một đạo hộ thuẫn năng lượng vô hình, hoàn toàn có thể ngăn được đòn oanh kích mạnh nhất của Lôi Động. Ngay cả Hồn đao của Quỷ Tướng chém lên cũng chỉ lưu lại một đạo rung động mà thôi.

Từ biên giới hoang mạc, Lôi Động quanh đi quẩn lại một vòng, nhưng vẫn như cũ không phát hiện ra cái gì bất thường. Đến lúc này, hắn cũng chỉ biết nhẫn nhịn, bắt đầu dùng thần niệm tìm tòi phía dưới hoang mạc. May mắn là phạm vi thần niệm của Lôi Động đạt đến mấy ngàn dặm. Mấy ngày sau, rốt cục hắn cũng đã phát hiện được một nơi không thích hợp dưới vùng cát sỏi.

Sau khi dùng U minh quỷ trảo xúc chỗ cát sỏi quanh đó lên, hắn liền phát hiện một tế đàn tràn ngập khí tức thời Thái Cổ, tản ra khí tức thần bí thời kỳ Man Hoang.

- Hô!

Hắn thở ra một hơi. Dù sao thì phát hiện ra còn hơn không phát hiện được gì. Hắn bắt đầu cẩn thận nghiên cứu tế đàn này. Chỉ là từ trước đến nay hắn không có nghiên cứu nhiều về trận pháp tế đàn các loại, đừng nói là vật không biết đã tồn tại từ bao nhiêu năm này. Hắn chỉ biết thử một ít phương thức loạn thất bát tao, muốn khởi động tế đàn này.

Thẳng đến khi Lôi Động nhỏ một giọt máu lên, tế đàn vốn không có chút phản ứng kia liền bộc phát ra một đạo hắc quang quỷ dị. Cơ hồ cùng lúc đó, ở một chỗ bên ngoài mấy ngàn dặm, không gian vặn vẹo một hồi, một truyền tống pháp trận trống rỗng xuất hiện.

Nhưng dị tượng lại xảy ra tại tế đàn bên này. Gợn sóng điên cuồng rung động, ám quang ngập tràn thình lình ngưng tụ lại thành một đạo nhân ảnh quỷ dị. Mà sau lưng nhân ảnh kia lại mọc ra một đôi cánh khổng lồ, cực kỳ giống với đôi cánh sau lưng Đạm Đài Băng Vân.

- Dực Thần tộc?

Lôi Động cau mày kinh hô lên, hắn cũng không phải loại trẻ con hỉ mũi chưa sạch tiến vào Tu Chân giới. Mặc dù chưa chính thức tiếp xúc qua nhưng đại danh của cánh Thần tộc lại như sét đánh bên tai. Đây chính là một chủng tộc cực kỳ cường đại, chỉ cần đến tuổi thành niên thì liền có được sức chiến đấu Kim Đan. Đương nhiên, vì số lượng cực kỳ ít ỏi, vì thế mà bọn hắn không cách nào xưng bá thế giới.

Trừ cái đó ra, trong ảo giác lúc ở Tâm Ma điện, Lôi Động mơ hồ đã nhìn thấy qua Dực Thần Vương. Lại hao hao giống với nhân ảnh này. Chỗ khác nhau chính là màu sắc đôi cánh này lại đen kịt, hơn nữa so với Dực Thần Vương thì thể trạng lại nhỏ hơn.

Nếu không thì Lôi Động đã sớm quay đầu bỏ chạy rồi. Lúc này Hắc Dực Dực tộc kia không ngừng bành trướng khí thế, trong chớp mắt đã từ Trúc Cơ Kỳ tăng lên đến Kim Đan sơ kỳ, nhưng vẫn tiếp tục tăng lên, thẳng đến lúc tăng đến Kim Đan hậu kỳ mới dừng lại.

Lúc này hắn phảng phất như là đã có được huyết nhục, đôi mắt đỏ tươi nháy nháy nhìn Lôi Động. Chợt, hắn lại nói ra một câu khiến Lôi Động đang đề phòng thiếu chút nữa là rơi xuống. Chỉ thấy hắn hoảng sợ vạn phần, cả kinh kêu lên:

- Ma Đế!

Hắn kêu lên sợ hãi, nhưng Lôi Động lại càng hoảng sợ hơn. Kế thừa Đế Ma Chủng của Thượng Cổ Ma Đế chính là một trong những bí mật lớn nhất của hắn, ngay cả thê tử của hắn là Đinh Uyển Ngôn cũng không biết. Mà gã Dực Thần Tộc này như thế nào lại biết?

Hắn còn chưa kịp phản ứng, thần sắc gã Dực Thần Tộc có đôi cánh màu đen kia lại biến hóa cực lớn, hô lên:

- Không đúng không đúng, ngươi không phải là Ma Đế, ngươi chỉ là một tiểu tử Trúc Cơ Kỳ.

Bộ dạng hắn như buông lỏng hơn rất nhiều, phảng phất như đã qua một kiếp. Nhưng lúc này sắc mặt hắn lại trở nên dữ tợn, nhìn chằm chằm vào Lôi Động, cười khặc khặc quái dị.

- Tiểu tử, ngoan ngoãn giao sinh hồn của ngươi ra đây, đã lâu bản tôn không được hút sinh hồn rồi.

- Bản tôn?

Lôi Động có chút co rút lại trong nội tâm, híp mắt liếc nhìn hắn. Liên tục cười lạnh, nói:

- Chỉ bằng thực lực của ngươi mà cũng tự xưng là bản tôn?

Trong Tu Chân giới, nô bộc thần tộc xưng hô đều có quy củ. Thường thì chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới có thể tự xưng là bản tôn, nếu xưng hô loạn lên thì sẽ rất dễ dàng bị người chế nhạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.