Những lời này nói ra khiến Đồ trưởng lão đối với Vạn Quỷ cũng có chút áy náy, nếu đổi lại đối phương không phải Bách Lý Vân, mà là đệ tử kém một chút, Đồ trưởng lão đã sớm lệnh cho Khô Cốt giao người rồi. Tùy ý để
Vạn Quỷ tạc dầu cũng tốt, lột da cũng thế, chỉ cần hắn nguôi được cơn
giận.
Nhưng Bách Lý Vân lại không được, lão gia hỏa Khô Cốt kia sống chết gì cũng không chịu.
Lại nói, nếu xử trí hắn thì chẳng phải sẽ khiến cho tông phái tương lai
thiếu đi một tân tú sao? Càng nghĩ, Đồ trưởng lão đành phải áy náy nói:
- Vạn Quỷ lão đệ ah, nha đầu Uyển Ngôn kia không có chuyện gì mà? Bị
thương cũng là chuyện tốt, ăn giáo huấn, sau này có thể cẩn thận hơn một chút. Tu Chân giả chúng ta, chính là nghịch thiên hành sự, trên đường
đi chắc chắn sẽ có va va chạm chạm, sao có thể một mực xuôi gió xuôi
nước được? Huống chi, lão đệ ngươi cũng không thể quá che chở đứa bé này được, tuy nói là một hạt giống tốt, nhưng vấp ngã lại càng dễ thành
tài.
Mắt thấy sắc mặt Vạn Quỷ Lão Tổ tựa hồ không dễ nhìn lắm, Đồ trưởng lão chỉ có thể an ủi:
- Đương nhiên, cũng không thể để đứa bé Uyển Ngôn này thiệt thòi thế
được. Như vậy đi, dù sao hai người cũng không thực sự bị gì, chỉ bị
thương thôi. Việc này Đồ mỗ làm chủ, Khô Cốt, ngươi thân là lão tổ, quản giáo đệ tử không nghiêm, trách nhiệm này do ngươi gánh vác. Từ trong
khố phòng của ngươi, tùy ý để Vạn Quỷ lựa chọn hai kiện cực phẩm pháp
khí, mười vạn linh thạch, coi như là Bách Lý Vân bồi tội cho Uyển Ngôn.
- Cái gì? Hai kiện cực phẩm pháp khí?
Khuôn mặt cương thi của Khô Cốt trở nên vặn vẹo, chợt quát lên:
- Không được, việc này vạn lần không thể, Linh thạch thì được, ta cho 30 vạn.
- Khô Cốt, ngươi không có thành ý rồi?
Đồ trưởng lão cũng tức giận, thầm mắng nếu không phải giờ đã là trưởng
lão, nói không ta đã đánh Khô Cốt ngươi rồi. Người gì thế này, ta đứng
ra hòa giải mà ngươi còn không chịu sao?
Thấy sắc mặt Đồ trưởng lão âm trầm xuống, Khô Cốt cũng chột dạ, nhưng vẫn nói:
- Hai kiện thì nhiều quá, ta cho một kiện cực phẩm pháp khí, hai mươi vạn linh thạch.
- Vạn Quỷ, ngươi nói đi?
Đồ trưởng lão lại trở mặt, cười ha hả nhìn Vạn Quỷ:
- Theo ta thấy, hả giận không có ý nghĩa gì, kiếm chút lợi ích vẫn tương đối thực tế hơn.
- Hai kiện, thiếu một kiện cũng không được.
Vạn Quỷ thoải mái trong lòng, thầm nghĩ Lôi Động nhà mình thật đúng là phúc tướng.
Cực phẩm pháp khí ah, hắn sống đến bây giờ, tựa hồ cũng chỉ vơ vét được hai ba kiện. Uyển Ngôn chịu ủy khuất cũng không sai, nằm dưỡng thương cũng
có thể phát tài.
. . .
- Vạn Quỷ, ngươi đừng quá đáng.
Khô Cốt nào chịu thế, nổi trận lôi đình nói:
- Chỉ có mạng đệ tự ngươi đáng giá, chịu một ít tổn thương đã muốn hai
kiện cực phẩm pháp khí? Đệ tử của bổn tọa chẳng lẽ không phải là đệ tử
sao? Bách Lý Vân cũng bị trọng thương, giờ vẫn còn đang hôn mê đấy.
- Khô Cốt, bổn tọa thấy ngươi là không muốn nói đạo lý rồi.