Sư tỷ cũng không phải là người ngoài, nàng phân phát tài bảo lớn như vậy, phân một chút cho ta và sư huynh cũng là nên đấy.
- Lôi Động, ngươi đừng có mơ.
Đinh Uyển Ngôn tức giận, sẵng giọng:
- Vì ngươi mà ta đã trúng hai phát Đồ Linh Chỉ, ngươi còn nói nữa...
Vì việc này mà Lôi Động cũng có chút hổ thẹn, cười khan hai tiếng, nhân tiện nói ra:
- Sư tỷ đại nhân sao lại nói như vậy a. Ngươi vì tiểu đệ mà trúng Đồ Linh Chỉ, so với chính bản thân bị trọng thương thì tiểu đệ còn thấy khó
chịu hơn. Tiểu đệ bồi tội cho sư
tỷ.
- Hừ.
Lúc này
sắc mặt Đinh Uyển Ngôn mới dễ nhìn đi một chút, nàng cũng không phải là
tức giận gì, nhưng chỉ vì hắn mà mình bị thương. Sau khi hắn trở về từ
Khô Cốt Phong thì cũng tới thăm qua một lần rồi lại vội vàng bế quan,
hai năm nay cơ hồ không bước chân ra khỏi nhà.
Bất quá nói đi
cũng phải nói lại, kỳ thật Đinh Uyển Ngôn cũng biết rõ áp lực của hắn
rất lớn, bởi vì tư chất tương đối chênh lệch, mà lão tổ lại yêu cầu hắn
phải tham gia quyết đấu với Bách Lý Vân. Nếu không hảo hảo tu luyện mà
nói thì làm sao có thể là đối thủ của Bách Lý Vân?
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng kỳ thật nội tâm nàng đã sớm không tức giận hắn rồi.
Trong lúc nói chuyện, một giàn giáo bình đài lớn trên lưng ngọn núi cách đó
không xa hiện ra trước mắt. Ba người không khỏi hạ độn quang xuống, tạo
thành ba đường vòng cung màu sắc bất đồng với nhau, bay thẳng xuống.
Khi tới gần liền phát hiện trên sân thượng rộng vài dặm này đã tấp nập
người ta. Có độn quang đặc biệt, hoặc bay đi hoặc hạ xuống. Sau khi xoay vong quanh trong giây lát, sau đó liền hạ xuống một vị trí hơi trống
trải. Dù là Lôi Động cũng bị khí thế kia chấn trụ.
Lúc ba ngươi
vừa mới đứng lại, thu hồi Phi hành pháp khí thì liền có một đoàn người
làm ăn bay xuống một loạt, bảy mồm tám lưỡi thảo luận với nhau, phi
thường nhiệt tình chào bán thương phẩm của bọn hắn. Những người làm ăn
đã quen mua bán kia, tự nhiên nhìn ra được người nào có tiền, người nào
là nghèo kiết xác. Mà hai nam một nữ ở dưới, một người dùng Phi hành
pháp khí Ác Quỷ Chướng nổi tiếng, người kia thì cũng rất rõ ràng dùng
Thượng phẩm Phi hành Pháp khí.
Mà bên trong thượng phẩm pháp khí, phi hành pháp khí là đắt giá nhất, đừng nhìn Lôi Động và Đinh Uyển Ngôn chỉ có một kiện. Trên thực tế, coi như là tất cả đệ tử thân truyền của
lão tổ trong động phủ, tuyệt đại đa số cũng không có khả năng có thượng
phẩm phi hành pháp khí, mà người có thì nhân số cũng không quá mười
người. Nhưng dù là vậy thì loại tỉ lệ này cũng đã cao đến mức khủng bố
rồi.
Đó là bởi vì Âm Sát Tông vốn là một trong Tám đại tông môn
trong thiên hạ, là quái vật khổng lồ trong thế giới tu tiên, cho nên
nguyên một đám đệ tử thân truyền lăn lộn mười năm, không phải là thượng
phẩm thì cũng là trung phẩm pháp khí.
Nếu thả những người này ở
bên ngoài, đừng nói những người kia không có chỗ nương tựa, không có cửa không có phái tán tu rồi. Mà ngay cả trong tông phái nhỏ một chút,
những đệ tử trọng yếu nhất thì một áo liền quần có thể sánh vai với Tả
Siêu đã là rất xa xỉ rồi.
Mà những tu sĩ Luyện Khí kỳ thượng phẩm pháp khí đầy người như Lôi Động, Đinh Uyển Ngôn đối với những tán tu và những đệ tử các môn phái nhỏ mà nói thì ngay cả tưởng tượng cũng không
thể. Mà ngay cả bậc đệ tử bình thường như TrầnThương Vệ Hoa, sau mười
năm lăn lộn lại đi ra hành tẩu, pháp thuật sở học, pháp khí trên người
cũng đều rất viễn siêu. Cái này chính là khác biệt cực lớn giữa đệ tử
tông phái lớn và đệ tử môn phái nhỏ, tán tu.
Tu vi cả hai như
nhau, nhưng đệ tử môn phái nhỏ và tán tu thường xa xa không phải là đối
thủ đệ tử các môn phái lớn. Đối với tuyệt đại đa số tu sĩ Luyện khí kỳ
dưới gầm trời này mà nói, một kiện Hạ phẩm pháp khí cũng đã có thể coi
là rất ghê gớm rồi, mà có một kiện Trung phẩm pháp khí thì đã xem như là rất ngưu.
Bọn người Lôi Động được tông phái lớn thu nhận, so với những tán tu kia thì khởi điểm đã cao hơn rất nhiều. Dù sao thì Âm Sát
Tông cũng là tông phái lớn, một trong Tám đại tông môn trong thiên hạ,
nội tình thâm hậu thế nào, tài phú khủng bố ra sao đều là chuyện rất khó tưởng tượng. Ngàn vạn tiểu môn tiểu phái, gia tộc tu tiên dưới trướng
Âm Sát Tông, mỗi mười năm đều bày đồ cúng, số lượng cộng lại thì không
thể nào đếm được. Càng không cần phải nói đến sản nghiệp của Âm Sát Tông trải rộng khắp thiên hạ.
Cũng bởi vì vậy mà người có được Thượng phẩm phi hành pháp khí đi tới chỗ nào cũng đều bị một đám người làm ăn
vây quanh. Bởi vì trong mắt bọn hắn, những người này đều là dê béo tươi
sống ngay trước mắt, tùy tiện làm thịt một dao thì tiền lời cũng bằng
mười năm.
- Vị tiểu ca này, đây là bùa Ngũ Hành pháp thuật phù
lục tốt nhất của Linh Phù Tông, hỏa đạn băng trùy cái gì cần có đều có,
một linh ba trương, mua ba mươi trương tặng ba trương.
- Tiên tử, cái nghê thường vũ y này chính là thiên bảo mới nhất, nhìn loại này
xem, ngài có thể mặc thử, nếu không hài lòng sẽ không lấy tiền đâu.
- Mấy vị sư huynh sư tỷ, tiểu đệ cũng là đệ tử Âm Sát Tông, buôn bán nên chiếu cố nhiều hơn a...
Dù là Lôi Động, bị vây một hồi cũng nhức đầu. Tả Siêu kia thì chân tay
luống cuống, đều vì tên gia hỏa nào đó bán "Cổ bảo" hèn mọn bỉ ổi túm
đến nơi hẻo lánh, vậy cũng bị mấy nữ chủ quán ở đâu vây lấy, do dự, chào hàng đủ loại đồ vật, bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận. Chưa bao giờ thấy
Đinh Uyển Ngôn như vậy, chân tay luống cuống, mặt đỏ tới mang tai, nhìn
Lôi Động xin giúp đỡ.
- Trong cái Vạn Quỷ Phiên này của tiểu đệ còn thiếu vài cái chủ hồn.
Ngón tay Lôi Động bắn ra, lập tức trong tay liền cầm một kiện hắc khí lượn lờ, Vạn Quỷ Phiên quỷ khí um tùm. Cười lạnh hừ nói:
- Chư vị nào nguyện ý bán sinh hồn cho tiểu đệ, liền khai giá, tuyệt đối không mặc cả.
- Thượng phẩm pháp khí Vạn Quỷ Phiên?
Ở đây đều là người làm ăn, đại đa số liếc thấy Vạn Quỷ Phiên này thật
đúng là không giống bình thường. Nhưng khi ánh mắt lạnh lùng của Lôi
Động vừa quét qua, nguyên một đám liền câm như hến, không dám vây kín,
tản ra mà đi. Bọn họ đều là người cơ trí, quan sát nét mặt liền nhìn ra
được tiểu tử cầm Vạn Quỷ Phiên này tuyệt đối không phải là người lương
thiện gì. Cho dù tu vi cao hơn Lôi Động cũng không dám lắm miệng, một
người trẻ tuổi lại có Ác Quỷ Chướng, thượng phẩm Vạn Quỷ Phiên? Còn ở
trên địa bàn Âm Sát Tông, có thể không có thế lực ở sau sao?
Sau khi những người biết dùng tản ra sau, Tả Siêu vẫn còn quét mắt mờ mịt, nói:
- Tên bán cổ bảo vừa rồi đâu? Lôi sư huynh, ngươi như thế nào lại cưỡng chế hắn rời đi thế?
Lôi Động buồn bực một hồi, uể oải nói:
- Tả Siêu, ngươi nên ra ngoài nhiều một chút, đừng cả ngày cứ buồn bực ở
trong hang tu luyện như vậy. Bằng không thì tu vi cao cũng sẽ bị lừa hết tiền a.
- Người bán nghê thường vũ y vừa rồi đâu?
Đinh
Uyển Ngôn dù có tu vi cao cũng không khác gì một nữ hài tử. Vừa rồi tuy
rằng tình huống hỗn loạn, nhưng nàng đối với kiện nghê thường vũ y kia
vẫn thấy có hứng thú.
Lôi Động vỗ đầu một cái, cảm giác có chút sụp đổ, nghiệp chướng a, mình lại cùng một đám với sư tỷ đệ này a.