Quả nhiên là có trí mạng khuyết điểm, Lôi Động trong nội tâm cảm thán một tiếng.
Linh thạch, là tài nguyên trân quý của mỗi một tu sĩ, như một ít đệ tử Luyện Khí kỳ bình thường, hao phí một viên linh thạch cũng đã tiếc hận rồi, làm sao mà dùng một thanh phi kiếm tiêu hao linh thạch rất lớn này được...Bất quá cũng nhờ vậy, nó mới có cơ hội đến tay Lôi Động, nếu không đoán chừng là đã sớm có người mua rồi.
Nhưng mà coi như là Lôi Động cầm trong tay Phệ Hồn tháp, suy nghĩ đến việc tiêu hao linh thạch cực lớn cho việc này cũng không khỏi có chút đau lòng. Từ nơi này bay đến phiên chợ, ước chừng cũng có hơn tám ngàn dặm đường, nếu dùng thanh Mị Ảnh phi kiếm này cho việc đi và về mà nói đã tiêu hao đến 32 miếng linh thạch, nhưng Lôi Động lại không muốn bỏ qua thanh kiếm khó được tốc độ cộng thêm công dụng ẩn nấp này. Nếu là tiêu hao bình thường, lại có thể đạt được phi hành pháp khí có tốc độ gấp hai lần chỉ tiêu này, chỉ sợ là với số tiền ít ỏi trên người mình xa không thể có được, coi như mình có nhiều linh thạch, thì Triệu Bách Vạn cái loại tiểu thương cũng không thể có được phi hành pháp khí bậc này.
Lôi Động nặng nề hít một hơi lạnh nói:
- Lúc phi hành hao tổn linh thạch đến gấp đôi! Triệu sư huynh ngươi cho ta là dê béo hả?
Nhưng trong lòng thì lại nghĩ nhất định phải mua được thanh phi kiếm này. Bay nhanh, chứng minh lúc trốn chạy thoát chết có nhiều thêm cơ hội an toàn thoát hiểm. Mà ẩn nấp ban đêm, thì với cơ sở tốc độ này lại thêm một tầng bảo hiểm, về phần hao tổn nhiều gấp đôi linh thạch, vậy cứ hao tổn đi! Dù nói thế nào, mình còn có Phệ Hồn tháp nơi tay, an toàn mới là trọng yếu nhất.
Triệu Bách Vạn cũng biết rõ, tật xấu của thanh phi kiếm này không thể nói theo thói thường, trên thực tế hắn cũng đã đề cập đến thanh phi kiếm Mị Ảnh này đối với nhiều người, nhưng không có ai nguyện ý tiếp nhận khuyết điểm này. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu có người không thèm so đo vấn đề tiêu hao gấp đôi linh thạch thì đã tiêu nhiều linh thạch mua luôn trung phẩm pháp khí phi hành. Mà nếu ít tiền nhưng muốn được lợi thì cũng không thể chịu được thanh phi kiếm đốt linh thạch này. Bởi vậy tuy chuôi phi hành pháp khí này hiệu quả xác thực không tệ nhưng đến bây giờ Triệu Bách Vạn vẫn như trước không có bán được ra ngoài, trước mắt có người ra giá cao nhất chỉ có 120 linh thạch, thế nhưng với cái giá này Triệu Bách Vạn không chịu.
- Sư đệ, đúng là vì có khuyết điểm này nên phi kiếm chỉ có giá 300 linh thạch. Nếu không với nhãn hiệu của sư huynh ta thì ít ra cũng phải tới hơn ngàn linh thạch.
Triệu Bách Vạn tỏ vẻ hào khí ngất trời nói:
- Như vậy đi sư đệ, hôm này ta cho ngươi mặt mũi, chỉ cần 250 linh thạch thì nó là của ngươi.
- Ngươi mới là tên gà mờ đây này?
Lôi Động tức giận suy nghĩ chửi thầm một câu, liếc mắt nói:
- Lời ấy sư huynh sai rồi, mỗi lần phi hành một nghìn dặm thì hao tổn một linh thạch. Chỉ cần phi hành đạt tới khoảng cách hơn trăm vạn dặm, phi hành nhiều hơn một nghìn dặm chính là nhờ có một linh thạch đó.
- Sư đệ nói đùa, nếu đợi sư đệ ngươi phi hành được một trăm vạn dặm, thì ngươi đã là tiền bối Trúc Cơ kỳ rồi. Ở đâu mà còn thèm dùng tới loại hạ phẩm phi hành pháp khí này?
Triệu Bách Vạn cũng thuận miệng tâng bốc một câu, rồi lại không chịu bị trả giá.
- Một trăm linh thạch, nhiều hơn một linh thạch thì ta cũng không cần.
Lôi Động cầm chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, bất động thanh sắc mà bắt đầu trả giá.
Triệu Bách Vạn gương mặt run rẩy một hồi, có chút dở khóc dở cười nói:
- Lôi sư đệ ngươi đừng có nói giỡn, kiện phi kiếm này ta cũng phải trả đến hai trăm mới có được. Như vậy đi, sư huynh đã làm người tốt thì làm đến cùng. Hai trăm linh thạch, sư đệ ngươi thấy được thì giao dịch, không được thì để người khác buôn bán.
- Trên người tiểu đệ chỉ có 120 linh thạch, sư huynh nếu đồng ý thì bán cho tiểu đệ. Nếu không, sư huynh ở đây về sau ta cũng không thèm trở lại, nếu muốn mua thứ gì thì ta tình nguyện tới phường thị của tổng bộ tông phái, cũng chỉ chạy nhiều hơn vài bước mà thôi.
Lôi Động một bộ dạng thiếu kiên nhẫn, tựa hồ muốn đứng dậy rời đi.
- Đừng nóng giận, đừng nóng giận, có gì ngồi xuống từ từ nói.
Triệu Bách Vạn cũng là cười khổ một tiếng nói:
- Không phải là ngu huynh không muốn bán, chẳng qua là sư đệ ngươi ép giá quá độc ác. Mà thôi, 180 linh thạch, coi như sư huynh lỗ một chút cũng được, kết giao với sư đệ ngươi.
Sau đó hai người ngươi một câu ta một câu tiến hành cuộc giằng co khó khăn. Suốt một lúc lâu về sau, cuối cùng giá cả đã dừng tại 150 linh thạch. Về phần ai có lợi, thì là riêng mỗi người tự hiểu.
Cầm lấy Mị Ảnh về nhà vốn là tế luyện đến mấy ngày cũng không đạt được tâm thần tương thông, Nhân kiếm hợp nhất tình trạng. Nhưng cũng để lại được ấn ký tâm niệm, miễn cưỡng cũng có thể phi hành trên trời cao.
Trên một mặt núi trên đỉnh của Vạn Quỷ quật, Lôi Động thần tình nghiêm túc, có chút khẩn trương, miệng lẩm bẩm, một bộ phận tâm niệm đang dần dần bám vào Mị Ảnh.
Cùng lúc đó, cái miệng khô lâu trên Mị Ảnh phi kiếm bắt đầu hấp thu năng lượng được khảm nạm của linh thạch bên trong. Trời xanh biếc đã có chút ít màu sắc đen như mực, phảng phất đem chung quanh tất cả ánh sáng đều cắn nuốt, tạo thành một cái hố đen sâu thẳm.
Năng lượng du động, có chút hướng ra bên ngoài tạo ra những gợn sóng rung động, như ngọn lửa không ngừng nhảy múa, biến hóa thất thường, vừa thần bí mà mỹ lệ, một màu đen kịt nhưng mang theo sự cao quý thanh nhã.
Kế tiếp chính là muốn ngự kiếm phi hành, dù là Lôi Động trải qua hai đời cũng không khỏi có chút tâm thần nhộn nhạo. Cũng phải nói, đời này, hoặc là đời trước đều chưa từng bay qua. Trên thực tế, bất kể là ngồi phi cơ cũng tốt, hay là tàu cao tốc bằng xương khô của Âm Sát tông dùng để đưa đón đệ tử mới cũng thế, đều không có được cảm giác vui thú của phi hành trên trời, càng đừng nói đến việc có thể tự do bay lượn theo ý muốn.
Hít vào một hơi thật sâu, tận lực làm cho tâm bình tĩnh trở lại, tâm niệm hướng xuống phía dưới, lập tức Mị Ảnh trong tay thoát ly mà đi. Trên không trung tạo thành một đường vòng cung hoàn mỹ, bay xuống dưới chân Lôi Động, sau đó cứ như vậy mà yên lặng lơ lửng. Nhẹ nhàng nhảy lên, hai chân đặt lên Mị Ảnh, nhất thời không giữ được trọng tâm, thân thể lắc lư hai cái. Cũng may Lôi Động lúc này đã là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng hai, các hạng năng lực đều vượt xa người bình thường có thể so sánh, rất nhanh đã tìm được lại thăng bằng, vững vàng đứng.
Lúc này mới thông qua tâm niệm, điều khiển Mị Ảnh phi hành về trước. Mị Ảnh lúc này hóa thành một đạo cầu vồng màu đen, dùng tốc độ cực nhanh hướng về phía trước mà đi, đáng thương cho Lôi Động, trực tiếp dùng một phương thức ngã lộn nhào mà té trên mặt đất vang lên một tiếng, bò người lên, vuốt vuốt chỗ đau, sắc mặt có chút ít dở khóc dở cười. Thầm mắng chính mình quả thật là quá chủ quan, thúc dục bay quá nhanh rồi.