Trong lòng có chút rung động cùng với kinh hãi, làm cho Lôi Động nhớ tới những tiểu thuyết lúc trước khi vượt qua..., mấy nhân vật chính trong kịch truyền hình. Chỉ nhớ rõ những nhân vật chính kia thiết cốt boong boong, đối mặt với người lợi hại hơn mình gấp trăm lần, tùy thời đều có thể đem mình bóp chết như con sâu con kiến còn biểu hiện vô cùng ngạo khí, không đem người để vào mắt. Lúc ấy còn lơ đễnh, nhưng mà lúc này nghĩ lại, lại cảm thấy có chút buồn cười, không biết là bằng vào tư cách gì. Ít nhất, Lôi Động là người đã sống hai kiếp, cũng không dám làm ra nửa điểm hành vi chọc giận Vạn Quỷ lão tổ.
Cấp độ chênh lệch của hai bên quá lớn, mặc dù chỉ mới nghe được tên của lão, cũng khiến cho Lôi Động cảm thấy như thái sơn áp đỉnh rồi.
Lão giả kia đối với bộ dạng cẩn cẩn thận thận, cung kính sợ sệt của ba người thì rất vừa lòng. Lão với tư cách là người lão thành, chán ghét nhất đúng là người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, ngang ngược càn rỡ không đem tiền bối để vào mắt. Thần sắc vốn lạnh lùng như băng, lúc này hơi hòa hoãn chút ít, thấp giọng nói rõ:
- Một hồi nữa thấy lão tổ, phải thành thành thật thật đem sự tình nói cho rõ, không được giấu diếm nửa điểm. Nếu không, một khi bị lão tổ biết được các ngươi đang nói dối. Cho dù là ai cũng không dấu được các ngươi.
- Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm, không biết cao tính đại danh của tiền bối là gì?
Trần Mâu cung kính đáp lời, cầm ra mấy khối linh thạch nhét vào tay lão.
- Các ngươi xem như cũng có tâm ý, có điều vẫn giữ lại cho mình dùng đi.
Sắc mặt căng thẳng của lão giả lại thả lỏng vài phần, khoát tay nói:
- Chút linh thạch ấy ta còn không để vào mắt, tu vi các ngươi còn thấp, còn cần mấy thứ này hơn cả ta. Về phần tính danh thì thôi, ta chẳng qua chỉ là một gã người hầu của lão tổ mà thôi.
- Vâng! Tiền bối.
Trần Mâu thành thật thu linh thạch lại.
Tuy lão giả xưng là người hầu, nhưng không ai dám đưa lão giả đối đãi như một người hầu cả.
Nói xong những lời này, lão giả không cần phải phí nhiều lời nói nữa. Một đường dẫn bọn họ theo sau, sau một hồi mới tới một đại sảnh u hỏa trùng trùng điệp điệp, nhưng lại tràn đầy khí thế. Chỉ thấy Vạn Quỷ lão tổ nhắm mặt lại, ngồi ngay ngắn trên một cái ghế dựa tạo hình quỷ dị do phần lớn khô lâu tạo thành. Mà Đinh Uyển Ngôn, cũng đang cẩn thận đứng ở bên cạnh lão.
Ba người nhìn thấy Vạn Quỷ lão tổ, nào dám chậm trễ. Vội vàng quỳ xuống, cung kính nói:
- Đệ tử Lôi Động, Trần Mâu, Vệ Hoa, tham kiến lão tổ, lão tổ vạn an, mong ước lão tổ sớm ngày Nguyên Anh đại thành.
Bộ dạng kia, thần sắc kia, chỉ sợ cho dù là đối mặt với hoàng đế chí tôn ở trong thế tục cũng sẽ không như thế. Trên thực tế cũng đúng là như thế, Vạn Quỷ lão tổ có thể còn lợi hại hơn so với hoàng đế. Nhất là ở phương diện tuổi thọ, coi như là hoàng đế có thể hiểu được thuật dưỡng sinh bảo vệ tánh mạng, cũng khó sống quá trăm tuổi. Có thể Vạn Quỷ lão tổ không phải vĩnh sinh bất tử, nhưng vẫn có thể sống ba bốn trăm năm là chuyện bình thường.
- Tất cả đứng lên đi.
Sắc mặt Vạn Quỷ lão tổ bình tĩnh, không chút nào nhìn ra tâm tình hắn là vui hay là phẫn nộ.
Mặc dù lão tổ không có thi triển uy áp gì với bọn hắn, nhưng sau khi ba người tạ ơn đứng dậy, phía sau lưng cũng mơ hồ có chút ẩm ướt. Trước mặt người này, chẳng những nắm vận mệnh tiền đồ của bọn họ trong tay, càng là cầm giữ sinh tử tồn vong của bọn hắn. Không, xác thực mà nói, vạn nhất chọc giận hắn, chỉ sợ cho dù là muốn chết, cũng không đơn giản như vậy.
- Lôi Động, ngươi đem chuyện đã trải qua nói lại một lần nữa với bổn tọa.
Vạn Quỷ lão tổ bỗng mở to mắt, nhìn chăm chú vào Lôi Động.
Lôi Động lập tức như bị sét đánh, bị ép tới không thở nổi. Nhưng mà lúc này, hắn vẫn cứng rắn cắn răng lên tiếng. Bắt đầu đem tiền căn hậu quả sự tình nói ra, một câu thêu dệt cũng không dám. Ngay cả chuyện sau khi giết người đoạt được bao nhiêu vật phẩm, sử dụng Quỷ tốt cắn nuốt huyết thực của bọn họ cũng không dám giấu diếm.
Vạn Quỷ lão tổ chẳng qua là lẳng lặng nghe, nhưng đôi mắt thủy chung vẫn dừng lại trên người Lôi Động. Đợi đến khi Lôi Động nói xong, hắn mới thu ánh mắt lại, phảng phất như sự tình gì cũng chưa xảy ra. Mà Lôi Động, thì mồ hôi chảy đầm đìa, nếu không phải ý chí hắn coi như cũng cứng rắn, nói không chừng hai chân sớm đã mềm nhũn ngã ra đất rồi.
- Trần Mâu!
Vạn Quỷ lão tổ lại hô tên của hắn, thanh âm có chút lạnh lùng nói:
- Hòa Âm phù này, là ngươi đã sớm chuẩn bị tốt sao? Chẳng lẽ là ngươi đã sớm biết sẽ có người đối phó với ngươi? Đã sớm tính toán tốt rồi, sau khi xảy ra chuyện phiền toái, châm ngòi người khác dùng ngôn ngữ bất kính, sau đó dùng Hòa Âm phù này như bằng chứng khóc lóc kể lể?
- Đệ tử không....
Trần Mâu cũng bị hù cho sợ, sắc mặt trắng như tờ giấy, lúc vừa định phủ nhận, lại nghĩ tới lời nói của lão giả vừa nãy. Đành phải cắn răng đồng ý:
- Bẩm báo lão tổ, đúng vậy. Đệ tử nhập môn không bao lâu, thì đã biết đệ tử giữa các động các phủ của Âm Sát tông chúng ta thỉnh thoảng sẽ xảy ra xung đột. Nhất là vào thời điểm chấp hành nhiệm vụ ở nơi dã ngoại, khó tránh khỏi việc xung đột với người khác.
Đệ tử cũng là vì dùng phòng ngừa vạn nhất, mới chuẩn bị mấy miếng Hòa Âm phù.
Ngoài ra, trong lời nói của đệ tử xác thật là khiêu dụ bọn hắn. Nhưng mà tên đệ tử luyện khí tầng hai kia của Cực Âm Động xác thực rất kiêu ngạo, vốn cũng không đem lão tổ để vào trong mắt, kính xin lão tổ minh giám.
Thanh âm của Trần Mâu cũng là càng nói càng rung động. Bởi vì thấy được sinh tử của mình, ngay tại lúc này cũng không nằm trong tay mình, là chết hay là sống, tất cả đều phụ thuộc vào một ý niệm của lão tổ.
Vệ Hoa ở một bên chưa bị hỏi điều gì, cũng đã run như cầy sấy. Biết rõ cho dù giờ phút này hắn không nói lời nào, thì vận mệnh của ba người cũng đã bị cột chặt vào một chỗ.
Vạn Quỷ lão tổ trầm ngâm, làm ba người cảm thấy một giây trôi qua như một năm vậy, mỗi một giây trôi qua lại làm cho tâm tình ba người càng thêm khẩn trương.
Sau một hồi khá lâu, trên khuôn mặt vốn nghiêm nghị của Vạn Quỷ lão tổ khó được hiện lên vẻ tươi cười, khen:
- Tốt, tốt. Bổn tọa nghe nói ba người các ngươi tu thành Luyện Khí tầng một đều đứng đầu trong danh sách, tư chất tuy không tính là thật tốt nhưng cũng tạm được rồi. Không nghĩ tới, ba người các ngươi chẳng những có dũng, còn có mưu. Dưới sự cưỡng bức của bổn tọa, cũng có thể miễn cưỡng cầm giữ được, không có ăn nói bậy bạ, nói chuyện coi như đâu vào đấy. Quỷ nô, con mắt nhìn người của ngươi cũng rất có nghề đấy, giúp bổn tọa bình luận một chút, ba tên tiểu tử này có thể sao?
Nghe được lời khen ngợi của Vạn Quỷ lão tổ, tâm tình dâng lên cổ họng của bọn họ, cuối cùng cũng được thả xuống. Sâu trong nội tâm, không thể ức chế được cuồng hỷ. Bọn họ nghe ra được, lão tổ chẳng những không có phản cảm đối với chuyện này, ngược lại còn có chút thưởng thức cách làm của bọn hắn.