Nhưng mà có lẽ do người này quá mức theo đuổi cảnh giới tu vi, ngày thường quá mức xem nhẹ tu luyện pháp thuật cùng chiến đấu thực tế. Thi triển hai công pháp này còn chưa thành thạo, rất khó coi. Cũng chỉ có thể dựa vào tu vi cao cường và một thân hạ phẩm pháp khí mà áp đảo được đệ tử bình thường mà thôi. Gặp được cao thủ thì chỉ có thể xác định nghỉ cơm.
Bất động xem xong trận đấu của Trần Mâu và Vệ Hoa, ba người cùng nhau tụ tập về hướng lôi đài thứ hai.
Chu Minh Hoa có lẽ là đang sốt ruột báo thù, đã sớm canh giữ nơi này cùng với mấy người hầu. Vừa thấy Lôi Động tiến lại, liền không nhịn được mà trào phúng lên.
- Lôi sư huynh, không phải là hôm nay sẽ lại lấy môn quy ra dọa ta đấy chứ?
- Chỉ bằng vào cái tu vi Luyện khí kỳ tầng thứ ba của hắn mà cũng muốn làm sư huynh của Chu sư huynh sao? Nằm mơ đi.
- Ta nói, đây là hắn không biết trời cao đất dày, Chu sư huynh là đệ tử thân truyền của lão tổ, hắn xứng sao?
Mấy người hầu, ngươi một lời ta một câu châm chọc. Lôi Động nghe xong không khỏi bật cười, loại thủ pháp khiêu khích này cũng quá yếu đi? Không phải là sợ chính mình không chịu chiến sao? Thật là một đám trẻ con.
- Lôi Động, cẩn thận một chút, đừng mắc mưu của hắn.
Tuy nói sớm biết rằng Lôi Động chín chắn trưởng thành hơn nhiều so với những đệ tử thiếu niên bình thường nhưng Trần Mâu vẫn cẩn thận nhắc nhớ. Chợt lại hướng ánh mắt về phía Vệ Hoa ở phía sau, dẫn đầu cười lạnh phản kích.
- Vệ sư đệ, thế nào mà dây quần cũng không cài chặt, để nó bay ra ngoài như vậy không thấy xẩu hổ sao?
Chu Minh Hoa sửng sốt một lúc, sau đó mới nghĩ là hắn đang chửi mình, lúc này khuôn mặt trở nên đỏ bừng, phẫn nộ nhìn Trần Mâu. Không đợi hắn kịp phản kích, Vệ Hoa liền nở nụ cười bại hoại.
- Chu sư huynh, lần trước ta ở Phiền thành có nghe nói về nhà ngươi, những hàng xóm xung quanh đều nói cha hắn chính là ông nội?
Lời này, ngay cả Lôi Động cũng ngây người ra một chút, sau đó suy nghĩ cẩn thận, không khỏi buồn cười vỗ vai Vệ Hoa một cái.
- Chớ nói nhảm, nếu không hắn lại nói huynh bất kính với sư huynh.
- Lôi sư huynh, ta nói là đúng sự thật, hàng xóm láng giềng của hắn đều nói như vậy.
Vẻ mặt của Vệ Hoa nghiêm nhị nói.
- Nếu như ta hồ ngôn loạn ngữ, sẽ bị thiên lôi đánh chết, sẽ bị chế thành hồn đăng thiêu đến chết. Nếu không tin lời ta nói thì có thể đến Phiền thành hỏi thăm.
Người xem xung quanh cũng là những người hiểu chuyện, đều hít sâu vào một hơi khí lạnh, Vệ Hoa đã nói ra lời thề ác độc loại này, sự tình chỉ sợ có tám chín phần là sự thật.
Sau đó ánh mắt mọi người lại chuyển sang Chu Minh Hoa, da mặt hết hồng lại xanh, cả người run rẩy không thôi. Tựa hồ là muốn xét nát Vệ Hoa mới cam tâm.
Được, việc lần này có lẽ không cần hoài nghi nữa, có lẽ là chắc chắn mười phần rồi.
Ánh mắt của những người hiểu chuyện nhìn về phía Chu Minh Hoa cũng rất khác thường.
Những người nghe không hiểu thì vẻ mặt mờ mịt.
Lôi Động cũng hiểu ra rồi, phỏng chừng hai người này là bởi vì đối địch với Chu Minh Hoa mà đã sớm liên hệ với người nhà, phái người đi điều tra một chút sự tình của Chu Minh Hoa.
Dưới loại tình huống mấu chốt này, tiết lộ những chuyện riêng tư không muốn người khác biết ra, chỉ sợ sẽ khiến cho Chu Minh Hoa mất đi lý trí. Lôi Động âm thầm lưu ý, rất sợ người này xuất kỳ bất ý hạ độc thủ.
Nhưng mà hiển nhiên, Trần Mâu cũng không muốn buông tha cho hắn dễ dàng như vậy, làm một vẻ mặt vô tội thuần khiến hỏi.
- Vệ sư đệ, đệ nói vậy là có ý gì? Ta nghe không hiểu lắm. Nhà của Chu sư đệ làm sao vậy, tại sao cha đẻ lại là ông nội.
- Im miệng.
Chu Minh Hoa gắt gao phát ra một thanh âm từ trong kẽ răng, tay phải đột nhiên động một chút, một cột sáng màu u lam từ ngón tay hắn bắn nhanh về hướng Vệ Hoa. Rõ ràng là Đồ Linh Chỉ có lực sát thương cực lớn.
Vệ Hoa hừ lạnh một tiếng, cơ hồ là cùng lúc đó liền khởi động pháp quyết, một cái lá chắn do Huyền Âm Thuẫn trong suốt tạo thành lập tức che kín toàn thân, lực lượng phòng ngự cũng được thần thức hắn thúc giục mà tập trung ở phía trước người, lập tức hình thành một cái tấm chắn trong suốt.
Ba!
Đồ Linh Chỉ và Huyền Âm Thuẫn giao kích với nhau. Có lẽ là do Chu Minh Hoa không chịu luyện tập thường xuyên, nên dù tu vi có cao hơn Vệ Hoa thì Đồ Linh chỉ cũng không có xuyên được qua tấm chắn của Vệ Hoa, ngược lại đồng quy vu tận với hộ thuẫn.
- Giỏi cho Chu Minh Hoa ngươi, ban ngày ban mặt, dưới sự chứng kiến của mọi người, ngươi dám mưu sát sư đệ đồng môn?
Hiển nhiên là Vệ Hoa không khách khí nữa, bi phẫn hét lên.
- Ngươi chính là một tên tiện chủng. Ai không tin thì có thể đến Phiền thành hỏi thăm, nếu Vệ Hoa ta ăn nói bừa bãi thì sẽ trở thành hồn đăng mà chết. Tên tiện chủng Chu Minh Hoa ngươi dám cùng ta phát thệ không?
Tuy rằng hai người này đều có xuất thân bất phàm, nhưng mà chính bởi vì như thế, mới có kiến thức rộng rãi. Mắng người thì cũng đều có căn cứ, so với mấy tên tiểu hài tử thuẫn miệng châm chọc kia thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Đại đa số những người nghe hiểu lại nhìn về phía Chu Minh Hoa, ánh mắt giống như đang nhìn quái vật vậy.
Chuyện này vốn là cơn ác mộng không thể xua tan được ở trong lòng Chu Minh Hoa.
Vốn cho là sau khi đến Âm Sát Tông này hắn hoàn toàn có thể quên đi quá khứ của mình. Lại thật không ngờ bí mật lớn nhất của mình lại bị ba tên gia hỏa đáng giận này phanh phui ở trước mặt bao nhiêu người. Gương mặt sưng lên rồi chuyển thành màu đỏ tím, nhưng lại không dám phát ra lời thề độc cùng Vệ Hoa. Khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ hung lệ.
- Ta muốn giết hết tất cả các ngươi, Đồ Linh chỉ.
Chu Minh Hoa bi phẫn gầm lên một chút, lại có một đạo quang hoa màu u lam bắn ra.
Trần Mâu cười lạnh một tiếng, dùng thần thức để điều khiển lá chắn, một tấm chắn tràn đầy hắc khí ở bên trên đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
Ba một tiếng, tấm thuẫn hung hăng tiếp một kích của Chu Minh Hoa. Lực xuyên thấu của Đồ Linh Chỉ rất mạnh, nếu là pháp khí phòng ngự bình thường, nói không chừng ở dưới một chỉ này nếu không bị đánh nứt toác ra thì cũng bị hư hại nặng.
Nhưng mà tấm chắn này của Trần Mâu chỉ hơi nhúc nhích một chút, hắc khí ở xung quanh ở giảm một chút. Dù sao thì đó cũng là trung phẩm pháp khí phòng ngự, làm sao có thể dễ dàng bị hủy như vậy.
Năm đó lão tổ ban thưởng cho ba người cực kỳ công bằng, mỗi một người đều có một món trung phẩm pháp khí, cộng thêm một trăm viên linh thạch, đều là căn cứ theo công pháp mà ba người Lôi Động tu luyện mà ban cho.
Lôi Động đạt được chính là Đăng Vân Ngoa để tăng tốc độc, Trần Mâu lấy được tấm Ác Quỷ Thuẫn này, về phần Vệ Hoa am hiểu phòng ngự thì lấy được Hỏa Vân Kiếm. Bởi vậy có thể thấy được khi lão tổ phong thưởng ít nhiều cũng đã có tâm tư.