Lôi Động hơi nhíu mày nói:
- Vậy ngoài phường thị kia ra, phụ cận còn phường thị nào nữa không?
- Cái này, ta cũng không rõ ràng lắm.
Thanh âm của cô bé kia lại truyền tới, có chút áy náy nói:
- Gia gia chỉ mang ta đi phường thị đó, thực xin lỗi, Đinh công tử.
Lôi Động thấy nàng khách khí, tâm tình cũng không tệ, liền cười nói:
- Không sao không sao, có thể biết được mình ở chỗ nào đã rất tốt rồi.
Nếu thật sự không được, ta sẽ đi Thiên Âm cung xem thử có phường thị
không.
Hơi dừng một chút, lấy ra một miếng trung phẩm linh thạch, đặt ở trước cửa cốc:
- Đa tạ cô nương chỉ điểm, ta có chút lễ vật nho nhỏ để cảm tạ.
Dứt lời, quay người liền chuẩn bị vận kình rời đi.
- Đinh công đợi một tý.
Trong thanh âm thoáng cái đã trở nên lo lắng, trong cốc bắt đầu có một hồi
sương trắng khởi động, chỉ thấy một nữ hài tử mang váy dài vàng nhạt,
phiêu nhiên mà ra.
Nàng cầm trung phẩm linh thạch kia lên, đôi má ửng đỏ nói:
- Đinh công tử, vô công bất thụ lộc. Ta không thể thu lễ vật trân quý của ngươi được.
Lôi Động nhìn nàng một cái, kiều kiều ôn nhu, bộ dáng ước chừng mười sáu
mười bảy tuổi tu vị không cao, chỉ có Luyện Khí kỳ tầng ba. Lớn lên
không phải thiên hương quốc sắc như sư tỷ, chỉ có thể xem là một nử hài
tử có chút dễ thương thôi. Bất quá cách ăn mặc lịch sự, lại có giáo
dưỡng, nhìn cũng rất thoải mái. Thấy nàng tựa hồ rất đơn thuần, ngay cả
trung phẩm linh thạch tặng không cũng không muốn, không khỏi phất tay
cười nói:
- Mà thôi, hôm nay nhìn thấy, cũng coi như hữu duyên. Ngươi đã chỉ điểm cho ta, cái này xem là thù lao.
- Không được, ông nội của ta đã từng nói qua. Không thể tùy tiện nhận lễ vật của người khác, nhất là vật trân quý.
Nữ hài tử váy dài vàng nhạt rất nghiêm túc nói xong, liền đưa miếng trung phẩm linh thạch kia tới nói:
- Đây là trung phẩm linh thạch, ta từng thấy một miếng ở chỗ gia gia, người coi nó như bảo bối vậy.
- Ha ha, ngươi không muốn thì thôi vậy.
Lôi Động tiện tay thu nó lại, cho vào trong trữ vật thủ trạc. Lại là lấy một lọ đan dược Luyện Khí kỳ còn lại ném qua:
- Cái này không đáng tiền. Lúc tu luyện dùng một hạt, sẽ có chút lợi ích
cho việc tu luyện. Cô nương cầm đi, Đinh mỗ không thích nợ nhân tình
người khác.
Nữ hài nghe thấy giá trị không cao, lại không đành lòng khiền người ta mất mặt, liền đỏ mặt nói:
- Vậy thì xin cảm ơn Đinh công tử rồi.
Lôi Động thấy nàng xấu hổ, liền cười trêu ghẹo nói:
- Cô nương không phải mới nói sợ ta là người xấu, không chịu cho ta vào
sao? Như thế nào giờ lại lớn gan tự chạy ra thế? Chẳng lẻ không sợ ta là kẻ xấu sao?
- Đinh công tử nói đùa. Hành vi cử chỉ của công tử nho nhã lễ độ, khí độ bất phàm, sao có thể là ngươi xấu được?
Nữ hài tử cúi đầu, đỏ mặt thấp giọng nói:
- Đinh công tử, để ngươi ở ngoài cửa, thật sự có lỗi. Ở xa tới là khách, không bằng đi vào uống chén trà, nghỉ chân một chút đi.
Lôi Động sờ sờ mũi, cảm thấy thú vị, nhịn cười không được nói:
- Nhìn có thể nhìn ra người xấu người tốt? Vậy ngươi nói ta nghe xem, người xấu sẽ như thế nào đây?
- Người xấu ah, khẳng định là quỷ khí um tùm, đằng đằng sát khí. Mặt mũi
tràn đầy dữ tợn, hung mày ác mục. Nghĩ một cái liền nổi lên gió lạnh
khói đen, lộng một cái liền triệu ra một đôi yêu ma quỷ quái.
Lôi Động cười có chút vui vẻ, thật lâu sau, mới dừng lại:
- Rồi, tiểu muội muội, Đinh mỗ không nói với ngươi nữa. Về sau nhớ rõ,
mặt mũi tràn đầy dữ tợn không nhất định là người xấu, hào hoa phong nhã
cũng không nhất định là người tốt. Bất quá, thế đạo này cũng không phải
là thế đạo gì tốt, mạnh được yếu thua thôi. Nhớ rõ, về sau mặc kệ là
người nào, mặc kệ hắn làm chuyện gì, cũng không thể đơn giản mở cửa cho
người ta. Nếu Đinh mỗ muốn làm chuyện xấu gì đó với ngươi, đã thực hiện
được rồi. Phải nhớ kỹ bốn chữ "nhân tâm khó lường", Đinh mỗ cáo từ.
- Đợi một chút.
Nữ hài nghe thế như có điều suy nghĩ, chỉ là nghe thấy hai chữ chuyện xấu, đôi má đỏ lên. Còn chưa kịp tức giận đã nghe thấy Lôi Động phải đi rồi, liền vội vàng gọi hắn lại. Cúi đầu, đỏ mặt chân thành nói:
- Lời công tử nói..., Dung nhi nhớ rõ rồi. Bất quá, kính xin công tử dừng
chân một chút, vào uống một chén linh trà do Dung nhi tự mình trồng và
điều chế đi, cho dù là Liên gia gia, cũng khoe Dung nhi là thiên tài
gieo trồng linh trà đấy.
- Linh trà?
Trên mặt Lôi Động lộ ra dáng cười thú vị:
- Vậy được rồi, để Đinh mỗ nếm thử linh trà của ngươi đi.
Nói thật, Lôi Động trước giờ đối với thứ như linh trà không cảm thấy chút
hứng thú nào cả. Trong Âm Sát Tông có đủ loại linh trà. Vật ấy hoặc
nhiều hoặc ít, sẽ có chút tác dụng ngưng thần tĩnh khí, tăng lên độ tinh thuần linh khí, nhưng hiệu quả bình thường cực kỳ có hạn. Chỉ là nàng
liên tục có lời, cũng không đành lòng phụ hảo ý nên đành phải đi, hắn
cũng không gấp gáp gì.
Nữ hài gọi là Dung nhi kia nhịn không được có chút vui vẻ, kháp động pháp quyết, nói lẩm bẩm vài câu liền mở cấm
chế ra, dẫn Lôi Động tiến vào trong cốc. Lôi Động không nhanh không chậm đi sau lưng này, đặt hai tay sau lưng nhìn đông nhìn tay. Linh mạch
trong cốc này tuy rằng không lớn, nhưng trong cốc cũng được chế tạo rất
có chút tư vị, kỳ hoa dị thảo, chim quý thú hiếm, còn có một đình viện
vẹn hồ lượn lờ tiên khí, thỉnh thoảng có một đuôi phi ngư nhi nhảy ra
nữa! ! !
Ở sâu trong đình viện có vài đình nghỉ mát trên mặt hồ,
hành lang bằng gỗ uốn lượn lối liền với nhau. Hoa sen trong hồ cũng đang vào lúc nở rộ nhất, từng đóa hoa kiều diễm ướt át, nhìn bề ngoài có
chút tư vị thế ngoại đào nguyên. Ngay cả Lôi Động cũng cảm thấy vui vẻ
thoải mái, khoan khoái dễ chịu. Tuy rằng linh mạch nơi này nhỏ, đại trận cũng yếu nhưng lại có đình viện như này thì quả thật đã tốn không ít
tâm tư. Gia tộc nhỏ cũng có tiêu chuẩn riêng của mình.