Đám Thổ Cự Nhân vừa mới dựa vào thiên phú Thổ Độn Thuật chạy tới chiến trường, nhất tề thi triển thiên phú Trọng Lực Thuật, mạnh mẽ lôi kéo lấy Lý Diệu. Lý Diệu đã mất đi tốc độ, dưới sự liên thủ công kích của ba tu sĩ Nguyên Anh, đâu còn nửa điểm sức lực để phản kháng. Thời gian chưa tới mười hơi thở, liền bị đánh tan ngọc thuẫn, trọng thương rơi trên mặt đất.
Lúc này Lý Diệu vừa muốn Nguyên Anh ly thể mà bỏ chạy, lại vừa không cam lòng, bởi vì cho dù tìm được thân thể thích hợp, không có vài chục năm tới hơn trăm năm khổ tu, cũng đừng mơ khôi phục thực lực tới đỉnh phong. Dường như trong lòng vẫn như cũ ôm một chút hi vọng, hắn liền hét lớn:
- Dừng tay lại, lẽ nào các ngươi không sợ Thái Thượng tông trả thù sao?
- Khặc khặc, bên trong mảnh đất hoang vu này, đánh cho ngươi hình thần câu diệt, cho dù Thái Thượng tông cường đại tới mức nào cũng không thể trả thù lên đầu chúng ta được.
Khuôn mặt Huyết Ma nở nụ cười hung ác âm hiểm.
- Ta có thể đưa ra chỗ tốt, chỗ tốt rất lớn!
Lý Diệu bắt đầu chật vật cầu xin tha thứ:
- Chư vị chỉ cần đồng ý tha cho tiểu đệ một mạng, tiểu đệ nguyện ý lấy toàn bộ tài sản đến để chuộc thân, hơn nữa, tiểu đệ còn có thể phát thệ, chuyện này coi như chưa bao giờ xảy ra!
Huyết Ma nghe vậy, cũng liếc mắt về phía Lôi Động.
Lôi Động đương nhiên biết ý tứ của Huyết Ma, có phải là trước tiên giả vờ bỏ ra chút chỗ tốt, sau khi nhục nhã hắn một phen mới tiêu diệt hắn. Chẳng qua, Lôi Động nào có nông cạn như vậy, cũng biết việc này vô cùng trọng đại, không được xuất hiện chút sai lầm nào. Trực tiếp lạnh lùng nói:
- Huyết lão, vẫn là câu nói kia, đêm dài lắm mộng. Tốc chiến tốc thắng.
Huyết Ma nghe vậy rùng mình, lại tiếp tục ra tay, đồng thời liên tục cười quái dị:
- Lý tiểu tử, muốn trách thì trách ngươi có mắt không tròng, trêu chọc vào người không nên trêu chọc.
Lý Diệu nghe vậy cũng thấy ảo não không thôi, hắn có thể tu luyện tới trình độ này, tự nhiên không phải là một kẻ ngu ngốc. Vừa trong lời đối thoại vừa rồi có thể mơ hồ nhận ra được, dường như Huyết Ma này còn có phần tuân theo mệnh lệnh của tiểu tử kia. Trong lòng không khỏi dâng lên một cơn kinh đào hải lãng, tiểu tử này đến tộc cùng là ai?
Nhưng mà chuyện cho tới nước này, có hối hận thì cũng vô dụng. Thấy không còn cơ hội giữ mạng nữa, đành phải dùng tới hậu chiêu cuối cùng, Nguyên Anh xuất khiếu, bởi vì không có thân thể ràng buộc, tốc độ Nguyên Anh so với độn thuận bình thường sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Bởi vậy, rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh khi rơi vào tình huống không còn biện pháp nào khác, thông thường sẽ lựa chọn Nguyên Anh xuất khiếu bỏ chạy, dù cho làm như vậy sẽ khiến cho bản thân tổn thương rất lớn, nhưng mà chung quy vẫn có thể giữ được tính mạng.
Đáng tiếc chính là, Nguyên Anh của Lý Diệu vừa ly thể, ba tu sĩ Nguyên Anh đều dừng tay, không thèm xuất thủ nữa. Tu La Dực của Lôi Động thực sự có thể coi là bảo vật nghịch thiên, trong phạm vi mấy ngàn dặm, tốc độ phi hành là vô địch. Nếu như còn là Trúc Cơ Kỳ, sợ rằng cũng không thể đuổi kịp Nguyên Anh.
Nhưng mà hiện hắn đã là Kim Đan kỳ, chân nguyên trong cơ thể hùng hậu gấp mấy lần so với Trúc Cơ Kỳ, thừa sức để vận dụng Tu La Dực. Đương nhiên Tu La Dực cũng không phải là không có nhược điểm, truy đuổi trong cự ly dài, Tu La Dực không thể nào phát huy được hiệu quả lớn nhất.