Đại Ma Đầu

Chương 43: Chương 43: Trận tỷ thí ba năm (hạ)




Vòng đầu tiên gặp được hắn, so với việc phải giao đấu với các đệ tử thân truyền của lão tổ thì tốt hơn nhiều.

Lôi Động cũng đảo mắt nhìn bốn phía một chút, hắn cũng biết được, sau ba năm kể từ khi nhập môn, đa số các đệ tử đều có tu vi tầng thứ ba, rất ít người có tu vi tầng thứ ta.

Tả Siêu Hòa và Chu Minh Hoa là bởi vì có tư chất tốt và có tài nguyên phong phú mới có thể tiến vào tầng thứ năm.

Về phần Đinh đại sư tỷ, Lôi Động căn bản là không nhìn thấu được tu vi của nàng. Nhưng mà nghe nói mấy tháng trước nàng cũng đã đột phá tầng thứ sáu. Nàng chắc chắn sẽ là ứng cử viên lớn nhất cho chức quán quân của kỳ tỷ thí này.

Năm nghìn điểm cống hiến của môn phái. Mặc Dù Lôi Động có nghịch bảo như Phệ Hồn Tháp ở trong tay cũng không nhịn được mà động tâm một trận.

Nếu là đơn thuần dùng linh thạch để đổi lấy nhiều điểm cống hiến như vậy thì cũng phải hơn một ngàn linh thạch. Hiện giờ Lôi Động nhiều ít cũng đã hiểu được tác dụng của điểm cống hiến.

Dùng điểm cống hiến để đổi lấy những thứ như là dùng để đổi lấy pháp khí thông thường, đan dược thì không tính là gì, còn không bằng đến phường thị để đổi. Lý tưởng nhất chính là dùng để đổi công pháp, pháp thuật hoặc là những vật phẩm trân quý.

Nhất là những công pháp đặc hữu của Âm Sát Tông. Ở những phường thị bên ngoài căn bản là không thể nào đạt được, chỉ có thể dựa vào điểm cống hiến mới có được.

Nhưng mà đối với năm nghìn điểm cống hiến kia, Lôi Động cũng chỉ là động tâm mà thôi, nếu muốn đoạt mồi từ trong miệng hổ của Đinh sư tỷ, chỉ sợ là không thể dễ dàng làm được như vậy.

Chẳng những tu vi của Đinh sư tỷ đã lên tới tầng thứ sáu, trên người còn có một đám trung phẩm pháp khí, chưa nói đến thượng phẩm pháp khí nữa. Dù cho chính mình toàn lực thi triển, chỉ sợ cũng là một người một chữ thua.

Lôi Động vốn tự nhận nếu đoạt vị trí thứ nhì hay thứ ba thì còn có thể được, nhưng mà hắn không muốn quá mức nổi trội ở phương diện này, có thể không bại lộ tự nhiên là không còn gì tốt hơn.

Rất nhanh, rút thăm cũng xong xuôi. Trần Mâu và Vệ Hoa chen đến bên cạnh hắn, một trái một phải kẹp chặt lấy hắn, hung thần ác sát hỏi.

- Thành thật khai báo, đệ đã cho Đinh sư tỷ trúng phải tà thuật gì? Chẳng những nàng ôn hòa nói chuyện cùng đệ mà còn nhận cả lễ vật của đệ?

- Hắc hắc, đây chính là bí thuật độc nhất vô nhị của ta.

Lôi Động híp mắt nở nụ cười.

- Nếu hai người các huynh muốn học, vậy mỗi người đưa cho ta một trăm linh thạch.

- Đi chết đi.

Hai người Trần Mâu và Vệ Hoa đều phá lên cười, hung hăng nện cho hắn một phát.

Cười đùa một lát, lúc này sắc mặt của Trần Mâu mới trở nên nghiêm túc.

- Nhưng mà nói thật, hiện tại đệ chỉ có tu vi Luyện khí kỳ tầng thứ ba. Sau này nếu trong thời gian thi đấu gặp phải Chu Minh Hoa thì cứ trực tiếp đầu hàng là được rồi. Đỡ cho hắn sẽ nhân lúc không để ý mà hạ độc thủ. Nhưng mà ta sợ nhất chính là hắn khiêu khích đệ, ngàn vạn lần đừng có mất lý trí.

- Yên tâm đi, mặc kệ hắn.

Bộ dạng của Lôi Động uể oải, vươn người một cái nói.

- Hai người các huynh rút thăm gặp được đối thủ thế nào?

Sắc mặt của Trần Mâu lập tức phấn khích, cười đến mức hai mắt đều híp thành một đường nhỏ.

- Đối thủ của ta chỉ là Luyện khí kỳ tầng thứ hai.

Còn sắc mặt của Vệ Hoa thì cực kỳ buồn khổ, nhấc tay nói.

- Đối thủ của ta là Đinh sư tỷ.

- Ha ha.

Ngay cả Lôi Động cũng ngây người một lúc rồi không nhịn được mà phá lên cười.

Không thể không thừa nhận, vận khí của người này cũng thật sự là quá tốt rồi. Cười đến mức có chút đau bụng, sau đó vẻ mặt đồng tình ôm bả vai hắn.

- Bạn thân à, việc duy nhất đệ có thể làm chính là đứng một bên cổ vũ cho huynh.

Vệ Hoa tức giận, gạt tay hắn ra.

- Ta thấy là đệ muốn xem ta thất bại mới đúng? Không cần quá kiêu ngạo, sớm hay muộn đệ cũng sẽ gặp được Đinh sư tỷ, đến lúc đó cẩn thận ta trả thù.

- Trả thù thì trả thù thôi, hôm nay chúng ta phải xem cho thỏa thích.

Trần Mâu cũng không phải là thứ gì tốt, vui vẻ đề nghị.

Trận so đấu đầu tiên, vừa vặn chính là của bọn họ. Hai người liền túm Vệ Hoa thần tình nhăn nhó đi lên.

Tổng cộng có năm lôi đài, mỗi một lôi đài đều có một gã đại đệ tử Trúc cơ kỳ của Vạn Quỷ Quật, cũng chính là sư thúc của mọi người đảm đương việc trọng tài.

Rất nhanh vị trọng tài mặt đen đã kêu tên của Vệ Hoa và Đinh Uyển Ngôn.

Đinh Uyển Ngôn xuất tràng, tự nhiên là thu hút rất nhiều người xem. Nhưng mà Vệ Hoa, chưa chiến mà tinh thần đã mất, nhõng nhẽo không chịu lên.

Lôi Động và Trần Mâu trao đổi ánh mắt, sau đó liền trực tiếp nhấc hắn lên võ đài.

Vệ Hoa dầu gì cũng là nhân vật Luyện khí kỳ tầng thứ ba, đã trải qua tẩy tủy, tính chất của thân thể so với tự nhiên vốn không tầm thường. Sau khi lộn vào vòng ở trên không thì nghiêng ngả lảo đảo hạ cánh xuống đất, có chút chật vật quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Lôi Động và Trần Mâu.

Vừa đảo mắt nhìn lên hắn đã thấy Đinh Uyển Ngôn đứng ở cách đó không xa, vẫn bình tĩnh giống như thanh phong nhàn vân. Sắc mặt hung ác của hắn liền biến đâu mất, hít sâu một hơi, khom người nói.

- Vệ Hoa ra mắt sư tỷ.

Đinh Uyển Ngôn cũng khách khí hơi gật đầu.

Vị trọng tài mặt đen liếc mắt nhìn Vệ Hoa một cái, âm thanh lạnh lùng nói.

- Quy củ cũng không cần nói nhiều, bắt đầu đi.

Chữ cuối cùng kia vừa mới thốt ra, Vệ Hoa liền trực tiếp giơ hai tay lên, hét lên một tiếng.

- Ta nhận thua, ta đầu hàng.

Ngay cả Đinh Uyển Ngôn cũng ngây ngẩn cả người, tốc độ đầu hàng của người này nhanh như vậy, cũng coi như ngoài dự đoán của mọi người.

Đám người vây quanh đứng xem nhất thời oán thán một trận. Nhưng mà cái tên Vệ Hoa kia cũng dương dương tự đắc hướng về xung quanh chắp tay, không hề xấu hổ bước xuống đài.

Hai người Lôi Động và Trần Mâu đưa mắt nhìn nhau, da mặt của tên Vệ Hoa này cũng thật là dầy.

Như vậy, Đinh Uyển Ngôn còn chưa kịp dùng đến pháp khí cũng đã thắng được một trận.

Kế tiếp chính là Lôi Động thi đấu.

Ba người đến bên cạnh lôi đài của Lôi Động. Trận đấu ở đó vẫn chưa kết thúc, song phương thi đấu đều là nhân vật Luyện khí kỳ tầng thứ ba, lại đều là học những pháp thuật bình thường, một thân trang bị nhập môn anh không ra anh em không ra em. Đều sử dụng tiểu kiếm màu xanh lục, binh binh bang bang giáp chiến với nhau.

Thường thường ngươi thi triển ra một quả cầu lửa thì ta phóng ra một mũi tên băng, đều là những pháp thuật sơ đẳng. Loại trình độ so đấu này, ngay cả trọng tài cũng cảm thấy buồn ngủ.

Trận đấu kéo dài cho đến một khắc động hồ sau, ngay tại lúc hai người đang giằng co nghĩ kế để hạ đối thủ, rốt cuộc thì một người cũng đã có cơ hội, một cái băng thuật nguyền rủa đông kết một tầng băng ở trên mặt đất, tên còn lại không cẩn thận đã bị mất thăng bằng, cánh tay liền bị trúng một kiếm. Hắn đành phải hô to nhận thua.

Người thắng thì hưng phấn mười phần, người thua thì ủ rũ không thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.