Đại Ma Đầu

Chương 288: Chương 288: Trước hôn nhân




- Tục tĩu chưa nói tới, nhưng nói đi cũng phải nói lại...

Trần Mâu nói ra lời này thì vẻ mặt cố ý làm ra bộ dáng nghiêm túc, nói:

- Vừa rồi nghe ngươi hướng sư tỷ cầu hôn, giống như nhìn thấy rất nhiều sư muội xinh đẹp đứng tại chỗ khóc đến chết đi sống lại đấy. Lão Lôi, ngươi nên thành thật khai báo, có phải ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài hay không? Đã phá thân đồng nam chưa?

Lôi Động đương nhiên biết rõ Trần Mâu nói lời này là đùa giỡn, hắn biết mình ở ngoài nhiều năm như thế, đều là dốc sức liều mạng tu luyện, chẳng quan tâm chuyện nữ nhân. Cố ý làm trò cười thôi. Nào có thể đoán được, Lôi Động cũng bị hắn nói tới điểm quan trọng. Đương nhiên, loại chuyện này tuyệt đối không thể thừa nhận. Đành phải đánh hắn một quyền, nói:

- Nói hưu nói vượn cái gì đó? Đi, các huynh đệ nhiều năm không thấy, chúng ta trở về thành Vạn Quỷ uống rượu.

Dứt lời, còn vụng trộm nhìn trộm, liếc nhìn Đinh Uyển Ngôn đang đứng ở bên cạnh.

Còn chưa kịp nhìn, chỉ thấy được Đinh sư tỷ nhà mình, giống cười mà không phải cười nhìn mình, trong tay vỗ nhè nhẹ kiện Cực phẩm linh khí roi mà sư tôn vừa cho nàng. Trong nội tâm Lôi Động chấn động thật mạnh, hồi tưởng lại hình như vừa rồi mình nhìn Thích Phỉ Phỉ bị sư tỷ nhận ra a? Nhưng dưới cảm xúc kích động, không có quá mức ý. Hôm nay nghĩ đến đây, sau lưng bắt đầu xuất hiện mồ hôi lạnh đầm đìa. Khóe miệng cười lên, cười nịnh nọt Đinh Uyển Ngôn:

- Sư tỷ, chúng ta cùng một chỗ quay về Vạn Quỷ Quật, tìm địa phương uống rượu nhé? Đều nhiều năm không có uống rượu ngắm trăng, miệng thèm muốn chết.

Đinh Uyển Ngôn nghe chuyện đó, cũng không đáp, nhưng nhìn về phía trước.

- Lôi sư huynh, nhiều năm không thấy, phong thái vẫn như trước a. Không thể ngờ là vừa nhìn thấy ngươi, là ngươi sắp kết hôn rồi. Thật sự là làm cho người ta thổn thức không thôi a.

Thích Phỉ Phỉ che mặt, phiêu nhiên đi tới. Một đôi mắt sáng đảo qua đảo lại, một lời nói không rõ, hai lời ai oán.

Đương nhiên, Lôi Động cũng biết hơn phân nửa nàng tới là giả, cố ý đến mới là thật. Nhịn không được tức giận trợn mắt nói:

- Đi đi đi, ngươi là tiểu yêu nữ biết cái gì thổn thức hay không thổn thức? Tránh ra chỗ khác cho đẹp trời, ít tới đây mò mẫn trộn lẫn.

- Lôi sư huynh, ngươi là cái đồ chết tiệt không có lương tâm. Thời điểm cần người ta phục vụ thì thân thân mật nhiệt gọi nhân gia Phỉ Phỉ.

Thích Phỉ Phỉ vẻ mặt u oán, hiển nhiên làm như mình đang bị phụ lòng nên ai oán,chu cái mỏ,điềm đạm đáng yêu mà nũng nịu nói:

- Hôm nay có sư tỷ như thiên tiên ở đây, lại bị gọi là tiểu yêu nữ... Đinh sư tỷ, ngài phải bình luận phán xét cho Phỉ Phỉ, nam nhân này, có phải là không có lương tâm hay không?

Thích Phỉ Phỉ xuất thân từ Âm Dương Hợp Hoan Tông, từ nhỏ tu tập mị thuật. Cho nên lời nói cử động, nhất cử nhất động, một cái nhăn mày hoặc nở nụ cười, đương nhiên mang theo phong tình vạn chủng, vô cùng động lòng người, phong thái vũ mị làm cho người ta thèm thuồng, mềm mại khả nhân, làm cho người ta rủ lòng thương.

Lôi Động đối với chuyện này, ngược lại là sức miễn dịch không tệ. Đáng tiếc bên cạnh có ba gia hỏa, vừa nhìn thấy Thích Phỉ Phỉ thi triển mị thuật, trừng to mắt, si ngốc ngơ ngác. Nghe nàng nói, đương nhiên là nhìn về phía của Lôi Động mà hưng sư vấn tội. Không khỏi làm cho chúng huynh đệ xem thường mình, nữ nhân của mình đồng tình, thấy bộ dáng đáng yêu buồn bả tiếc hận của nàng, ngược lại hận không thể ôm lấy nàng mà che chở yêu thương một phen. Nhất là câu cần người ta phụ vụ, thoáng cái đã làm cho những người này đều mơ mơ màng màng.

- Thích sư muội mị thuật thật đúng là không tệ, ngươi xem ngươi đã mê loạn bọn họ rồi kìa.

Đinh Uyển Ngôn cười một tiếng, đương nhiên hào phóng, hỏi:

- Không biết Lôi sư đệ, có chỗ nào muốn Phỉ Phỉ sư muội phục vụ không?

- Chính là...

Trong đôi mắt Thích Phỉ Phỉ tràn ngập nước, trong đôi mắt như thu thủy ngận nước, đôi gò mắt đỏ bừng lên vì xấu hổ, thẹn thùng, sau đó lắc lắc thân thể, thấp giọng nói:

- Ta làm sao không biết xấu hổ mà nói ra? Các ngươi đều hiểu được a, bản thân của hắn không tiện, đều muốn ta, ta giúp hắn... Nhưng mà, ta giúp hắn làm những chuyện kia, là ta cam tâm tình nguyện, không oán không hối.

Tả Siêu Trần Mâu ba người, nhao nhao xem thường, trong lòng có một hồi lửa nóng. Mẹ kiếp, đây gọi là chuyện gì! Tiểu tử này, ăn trong chén, còn bới trong nồi. Còn cho người ta sống không?

- Đi đi.

Lôi Động tròng mắt trừng lớn, tức giận trách mắng:

- Từ nơi nào tới, liền quay về nơi đó đi, ta không rảnh ở đây nói mò với ngươi. Không phải là lão tử sợ bại lộ thực lực, bỏ tiền ra cho ngươi đi mua Cực phẩm linh khí, bảo ngươi hỗ trợ sao.

Dứt lời, lại gượng cười hai tiếng nhìn sư tỷ, nói:

- Chuyện kia, sư tỷ, hắc, chuyện này là như thế đấy.

Đương nhiên, Lôi Động cũng không dám nói ra, đối với Thích Phỉ Phỉ truyền âm cái gì đó. Với thực lực của sư tỷ nhà mình, nhất định sẽ phát hiện mình truyền âm, đến lúc đó càng tô càng đen.

- Nghe một chút, tất cả mọi người nghe một chút.

Thích Phỉ Phỉ vẻ mặt u oán mười phần, nói:

- Ngươi lúc ấy bảo ta đi hỗ trợ mua Cực phẩm linh khí, nói thì êm tai, Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ... Hiện đâu rồi, đem người ta sử dụng hết, lại một cước đá đi? Ngươi không muốn, ta giúp ngươi mua những kiện Cực phẩm linh khí kia, bốc lên bao nhiêu phong hiểm à?

Đinh Uyển Ngôn cười nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.