Sử dụng minh hỏa đạn thành thạo tựa hồ cũng tương đối đơn giản, Lôi Động chỉ mất thời gian mấy tháng mà đã có thể làm được. Kế tiếp, Lôi Động
lại bắt đầu luyện tập sang môn pháp thuật khác, ngưng tụ u minh quỷ
trảo. Quỷ trảo kia lúc này giống như một chiếc mũi khoan, lành lạnh hung hăng cắm vào trong vách đá nham thạch. Lôi Động cố sức tung một trảo,
thình lình bóc ra một tảng nham thạch có trọng lượng ước chừng mấy trăm
cân, sau đó quỷ trảo vừa bị khống chế kia bỗng nhiên tiêu thất trong
không trung.
Cùng lúc đó, Lôi Động rất nhanh đã vung tay tạo ra
một hỏa cầu minh hỏa đạn, bích lục hỏa cầu mang theo một cái đuôi lửa
thật dài bắn thẳng vào vách đá nham thạch, nổ mạnh bắn ra một đống đá
vụn và hoa lửa ra xung quanh. Lôi Động cảm thấy hơi kinh ngạc một chút,
lần sử dụng minh hỏa đạn này, xét về độ tinh chuẩn và uy lực đều kém hơn minh hỏa đạn lúc hắn thi triển ra bình thường nhiều lắm.
Nghĩ sơ qua sự khác biệt trong đó, Lôi Động lại tung lên một tảng nham thạch
lên trên không trung, sau đó nhanh chóng tạo ra một viên minh hỏa đạn,
bắn thẳng vào tảng nham thạch. Viên hỏa cầu bắn không trúng, chỉ xẹt qua bên cạnh tảng nham thạch. Lôi Động lại tiếp tục làm lại một lần khác
vẫn không trúng, lại tiếp tục nhưng vẫn không thể trúng được tảng nham
thạch...
Tuy vậy nhưng Lôi Động không hề nổi giận chút nào, ngược lại hắn càng luyện càng hăng say. Khoảng một tháng sau, Lôi Động không
chỉ có thể bắn minh hỏa đạn vô cùng chính xác vào tảng nham thạch, ngay
cả uy lực lúc tiếp xúc tảng nham thạch phóng ra cũng tinh chuẩn hơn
nhiều. Lúc này không chỉ ném tảng nham thạch lên trên cao, ngay cả sang
trái, sang phải, Lôi Động cũng đều có thể xuất ra minh hỏa đạn truy kích bằng được mục tiêu.
Ngay sau đó, Lôi Động lại bắt đầu nghĩ đến
tập luyện bằng các cách khác. Hắn triệu hồi ra ba con quỷ vệ cấp bảy, để chúng hóa thành trạng thái u hồn, phi hành với tốc độ rất nhanh. Trong
các sủng vật đồng cấp khác, khôi lỗi cũng tốt, thú hồn cũng tốt, sức
chiến đấu của quỷ phó cũng tốt nhưng mà lại không phải là đứng đầu. Tuy
vậy nhưng tốc độ của chúng không hề kém chút nào, có thể nói chúng rất
linh mẫn, mau lẹ, tốc độ phi hành và né tránh cao nhất trong các loại
sủng vật.
Lôi Động cứ như vậy phát ra minh hỏa đạn bắn ba con quỷ vệ cấp bảy, nhưng mà cho đến tận mười ngày sau mà hắn không thể bắn
trúng được một lần nào, những con quỷ vệ cấp bảy đều có tốc độ phi hành
rất nhanh, lại không có chút quy luật nào cả. Mười ngày không được, vậy
thì hai mươi ngày, ba mươi ngày.
Từ ba mươi ngày sau, Lôi Động
bắt đầu có lần đầu tiên bắn trúng được một con quỷ vệ, uy lực của minh
hỏa đạn cường đại đánh tan hồn thuẫn của con quỷ vệ, đánh nó bay ngược
ra phía sau. Trong lòng Lôi Động cảm giác mừng như điên, thu hồi lại con quỷ vệ cho nó vào trong Dưỡng Hồn Tháp nghỉ ngơi, tẩm bổ, tiếp tục
"truy sát" những con quỷ vệ khác.
Ba tháng sau, ba con quỷ vệ cấp bảy đã không còn cách nào tiếp tục làm bia ngắm di động cho Lôi Động
được nữa, bởi vì tập luyện không được bao lâu thì chúng đã bị thương
tích đầy mình rồi, không thể tiếp tục phi hành được. Đương nhiên đây chỉ là do chúng nó chỉ một mực chạy trốn, không hoàn thủ, nếu không thì với thực lực của Lôi Động cũng không thể nào làm gì được chúng nếu chúng
liên thủ lại với nhau.
Đến mức này rồi, có thể nói là Lôi Động đã vận dụng minh hỏa đạn đến mức lô hỏa thuần thanh, cũng được gọi là một
chút thành công. Hắn đã có thể sử dụng minh hỏa đạn như một pháp thuật
chủ chiến được rồi. Có người sẽ nói, trong tay có nhiều phù lục như vậy, còn phải đi luyện tập pháp thuật làm gì nữa?
Nhưng mà những
người trở nên chí cường có ai là người suốt ngày đi sử dụng đạo cụ tiêu
hao khi chiến đấu đâu. Còn cực phẩm linh khí thì sao? Chúng nó có thể
trong chiến đấu kịch liệt mà trở nên hư hao, không thể tiếp tục sử dụng
tốt được, hoặc có khi còn bị trực tiếp tiêu hủy.
Phù lục, lôi sát đạn... sớm muộn gì sẽ tiêu hao hết. Lôi Động mua những thứ này chẳng
qua là vì sinh tử chiến ước hẹn mười năm mà thôi, vì vậy nên mới chuẩn
bị nhiều thêm một chút, chung quy là đề phòng những chuyện xấu có thể
xảy ra.
Hiển nhiên là thực lực tồn tại với mình lâu dài chính là pháp thuật của bản thân mình mà thôi.
Cường giả càng mạnh thì càng chú ý tới sự thành thạo và độ cường đại của pháp thuật của mình. Bởi vì đó mới là thực lực chân chính của mỗi người, sẽ
không bao giờ tiêu hao hết hay là hư hỏng chút nào. Vài thứ khác đối với Lôi Động mà nói thì chỉ là vật bảo mệnh. Nhưng vật bảo mệnh đối phó với cuộc chiến sắp tới cũng thập phần hữu hiệu. Chí ít nó có thể giải nguy
cho lúc khẩn cấp.
Hiện nay trên người Lôi Động có ba kiện bảo bối tốt nhất. Một là phi kiếm Xích Luyện, kiếm này cả thân đỏ sậm, mặc dù
đặt ở nơi nào thì trên thân kiếm cũng bao phủ một tầng hồng sắc hỏa diễm nhàn nhạt. Sau khi rót chân khí vào kiếm, hỏa diễm sẽ bùng cháy mạnh
lên, lực công kích cực tốt, uy lực thập phần kinh người, hơn xa pháp
luân mà Lôi Động đang có.
Cũng bởi vì điều này, Tịch Diệt Pháp
Luân đã bị hắn cho làm vũ khí dự bị chứ không phải là chủ chiến như
trước. Xích Luyện phi kiếm hiện nay đã trở thành binh khí chủ chiến của
Lôi Động. Thứ hai là cực phẩm linh thuẫn Bất Diệt, đây là một kiện linh
khí phòng ngự phi thường chắc chắn, tạo hình cũng vô cùng kiêu ngạo.
Mặt thuẫn màu ngân bạch, trên mặt còn điêu khắc phù điêu thời kỳ viễn cổ,
một ít yêu thú ngang dọc trong thiên địa, phải nói là thần thú thì chính xác hơn. Lưu quang ngân bạch lưu chuyển trên mặt thuẫn không ngừng,
nhìn vô cùng đẹp mắt.
Kiện linh khí thứ ba là Huyết Sắc phi
phong. Ba kiện cực phẩm linh khí có thể nói là cực kỳ hiếm thấy ai là tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể sử dụng. Mà một trận chiến này, ba kiện cực phẩm
linh khí sẽ có tác dụng rất lớn. Vì vậy trong thời gian kế tiếp, Lôi
Động bắt đầu làm quen với cách dùng ba kiện cực phẩm linh khí này.
***
Tổng bộ Âm Sát Tông, trên quảng trường lớn nhất lúc này đã tập trung rất
nhiều người. Từ lúc mười năm trước, sau khi Lôi Động dám vượt cấp khiêu
chiến với Hoàng Phủ Sách, rất nhanh trong Âm Sát Tông đã tạo thành một
làn gió xoáy phản ứng dây chuyền.