Đây là điển hình của việc truy cầu lực lượng, lại mất đi chính mình, có lợi hay không, cũng chỉ có Thanh Long Hoàng tự biết.
- Ngao ngao...
Thanh Long Hoàng phát ra tiếng rống, hóa thành một đạo lưu tình bàng
bạc, đánh về phía Lôi Động, rút gân lột da, tế luyện thần hồn, cũng khó
giải mối hận trong lòng của hắn.
Đối với hắn, Lôi Động
không cần quan tâm nhiều như thế. Thân hình nhoáng một cái, liền xuyên
thẳng tiến vào trong Hỗn Độn Hải. Vừa rồi hắn đã quan sát qua, Hỗn Độn
Hải tuy là tuyệt cảnh, nhưng thực sự không phải không có quỷ tích.
Vào lúc thủy triều lên, cuồng phong trong vòng xoáy, chắc chắn sẽ xuất
hiện phập phồng, hoặc là phong nhãn, hoặc khe hở an toàn. Bởi vì cái gọi trời không tuyệt đường người, cũng chính là như thế.
Tỷ như lúc hai cổ khí tức cuồng bạo chạm nhau, nhìn thì nguy hiểm, nhưng chỉ cần tìm đúng nhược điểm, thì có thể được an toàn. Đương nhiên, Hỗn
Độn Hải không ngừng biến hóa, quỷ dị khó lường. Những cái gọi là địa
phương an toàn, cũng không ngừng biến hóa.
Chỉ trong
chớp mắt, lúc nãy là sóng êm biển lặng, trong nháy mắt tiếp theo, chính
là triều tịch cuống hết mọi thứ. Lôi Động tiến vào Hỗn Độn Hải, trong Hư không triều tịch, giống như một chiếc thuyền độc mộc, rong ruổi trong
biến rộng sóng to gió lớn. Tùy thời có thể bị sóng gió làm phân thân
toái cốt.
Lôi Động mỗi một bước, tốc độ giống như ánh
sáng, dựa vào thần niệm cường đại cảm ứng vòng xoáy trong Hỗn Độn Hải,
cuối cùng nhất tính ra thời gian và điểm an toàn để đặt chân, không thể
bước nhầm nửa điểm. Cũng bởi vì Lôi Động tu luyện biến hóa cho tới nay,
đã sớm không giống phàm nhân, thần niệm bàng bạc mà tinh thuần, linh
giác cũng vô cùng nhạy cảm. Cộng thêm hắn lý giải không gian vô cùng sâu đậm, mới có thể miễn cưỡng làm được trình độ này.
Khách quan tại Lôi Động, tuy thực lực Thanh Long Hoàng cường đại, nhưng
từ cảm ngộ không gian pháp tắc, vẫn kém hơn Lôi Động một bậc. Huống chi, hắn bị oán khí và lệ khí ảnh hưởng. Thanh Long Hoàng cũng sa vào trạng
thái điên cuồng.
Thời điểm bình thường cũng không có
gì, nhưng ở cái địa phương cần tỉnh táo cao độ và tính toán siêu cấp,
lại xảy ra vấn đề. Ba phen mấy bận, đi sai bước nhầm. Bị hư không
triều tịch, cuốn vào trong vòng xoáy Hỗn Độn Hải.
Đều
nói tu vi của Thanh Long Hoàng đã đạt tới Chí Tôn, trên lý luận mà nói
đã đạt tới cảnh giới trường sinh bất hử, cũng có tư cách vượt qua Thiên
Địa Luân Hồi Đại Kiếp, tiến vào thời kỳ tiếp theo.
Cho
dù có bị dòng xoáy không gian triều tịch của Hỗn Độn Hải cuốn vào, muốn
giết chết hắn, cũng là chuyện không dễ càng. Tuy chật vật, nhưng nhiều
lần dựa vào phòng ngự và thể chất cường đại, một lần nữa tìm được điểm
yếu.
Sau ba phen mấy bận, càng kích thích cuồng tính
của Thanh Long Hoàng, tính cách trở nên cực kỳ thô bạo, bắt đầu không
chú ý tới an toàn hay không an toàn. Trực tiếp dùng tư thái cuồng bạo
nhất, chọi cứng với Hư không triều tịch, điên cuồng đuổi theo Lôi Động.
Hư không triều tịch chính là lực lượng do oán niệm và lệ khí sau các
lần đại kiếp hình thành, không biết bao nhiêu thời kỳ thiên địa sinh
diệt. Uy lực vô cùng đáng sợ.
Mặc dù là cường giả cấp
Chí Tôn, chọi cứng tuyệt đối không phải chuyện sáng suốt. Những lực
lượng kia, rất nhanh mài nhỏ hộ thuẫn của Thanh Long Hoàng, lại bắt đầu
không ngừng xâm nhập thân thể của hắn. Kịch liệt hao phí hỗn độn chân
nguyên hỗn tạp của hắn.
Hỗn Độn Quyết, sáng chế từ Minh Thần, hoàn thành trong tay Minh Vương, cuối cùng nhất vào tay Ma Đế đại thành. Hỗn Độn Quyết mà Thanh Long Hoàng có được, đến từ một đám tàn
hồn của Minh Vương, tuy nói đã hoàn thành, nhưng vẫn có đủ loại thiếu
hụt. Nếu như nói, Minh Vương Hỗn Độn Quyết. An phận tu luyện, sẽ không
xảy ra sai lầm lớn. Nhưng mà, Thanh Long Hoàng lén lút lợi dụng Hỗn Độn
Phệ Hồn Tháp phỏng chế, thôn phệ tánh mạng. Tinh luyện bổn nguyên, tuy
cũng làm thực lực Thanh Long Hoàng bạo tăng, thực sự do hỗn độn bổn
nguyên tràn ngập lệ khí nên đã xuất hiện tình trạng cuồng bạo.
Hỗn độn chân nguyên như vậy, đã thuộc về biến dị, không chỉ làm cuồng
bạo của Thanh Long Hoàng tăng lên, trí tuệ giảm xuống. Ngược lại cũng
không phải không có điểm tốt. Ít nhất, trong hỗn độn chân nguyên cũng ấn chứa oán niệm và lệ khí, một khi đánh vào cơ thể địch nhân, hậu quả sẽ
làm cho địch nhân sinh ra tâm tình mặt trái.
Thanh Long Hoàng không ngừng bị Lôi Động kích thích. Lý trí cùng tỉnh táo, đã sớm
mất đi. Hiện tại ý niệm duy nhất trong đầu, chính là nghiền Lôi Động
thành tro xương, cho hắn vào Hỗn Độ Tháp.
Chân nguyên
trong cơ thể tiêu hao nhanh chóng. Đối mặt với hỗn độn linh khí vô cùng
vô tận bên ngoài, thậm chí còn kém theo một ít hỗn độn bổn nguyên.
Chuyện này giống như quỷ đói gặp được một cái đùi gà thơm ngon, thèm
chảy nước miếng, đương nhiên sẽ liều lĩnh nuốt luôn. Về phần có độc hay
không, bị cái gì làm ô nhiễm, không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn.
Huống chi hắn hiện giờ chẳng khác gì trạng thái tẩu hỏa nhập ma.
Một chiêu Thanh Long Hấp Thủy, Thanh Long Hoàng điên cuồng hấp thu hỗn
độn linh khí tại đây, cùng với hỗn độn bổn nguyên không nhiều lắm, nuốt
vào bụng. Vận chuyển Hỗn Độn Quyết, bắt đầu luyện hóa hỗn độn linh khí
thành chân nguyên cho mình dùng. Mà một dám hỗn độn bổn nguyên kia, cũng dần dần cải thiện tư chất và tiềm lực của hắn.
Nhưng
nương theo đó, chính là đại lượng oán niệm và lệ khí của vô số thời đại, xâm nhập vào trong thần hồn của hắn, ăn mòn ý thức của hắn, làm cho hắn càng thêm điên cuồng, thô bạo.
Nhưng đáng sợ là, bản
thân Thanh Long Hoàng đã tẩu hỏa nhập ma, không để ý tới lý trí. Cho dù
trở nên không có lý trí, cũng không khiến hắn lập tức chế đi. Cái này
gọi là sắt nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo. Hắn tạm thời nhận được
chỗ tốt, rất là nhiều. Có thể tùy thời thôn phệ những hỗn độn linh khí ô nhiễm này, không ngừng bổ sung hao tổn, còn có một tia tăng cường bản
thân. Mà trong Hỗn Độn Hải, trên lý luận với hắn mà nói, đã không có
nguy hiểm gì.
- Tiểu tử họ Lôi, ha ha ha, ngươi nhất định phải chết.
Sau khi ý thức của Thanh Long Hoàng lâm vào điên cuồng, cuồng bạo đắc ý cười ha hả:
- Bản Chí Tôn mới thật sự là chân mạng thiên tử, Chí Tôn vĩ đại nhất.
Tiểu tử, ngươi ngoan ngoãn giao khí linh ra, Cơ Tử Yên con kỹ nữ kia, ta sẽ lưu cho ngươi toàn thây.
Sau khi phát hiện tình
huống không đúng, Lôi Động thầm kêu không tốt. Thôn phệ những hỗn độn
linh khí ô nhiễm này, tuy sẽ tạo thành hậu quả ác liệt. Nhưng hậu quả
lại nghiêm trọng, cũng không có gì hơn lúc này.
Thì ra
Lôi Động còn có thể dựa vào lý giải với không gian pháp tắc, tuy có nguy hiểm, nhưng miễn cưỡng giống như lúc ở bên ngoài Hỗn Độn Hải, miễn
cưỡng giữ khoảng cách với Thanh Long Hoàng.
Nhưng sau
đó, chẳng phải cũng lâm vào tuyệt cảnh? Dù sau đó bởi vì Thanh Long
Hoàng thu nạp quá nhiều oán niệm và lệ khí, tẩu hỏa nhập ma đến mức tận
cùng, tự bạo mà vong, cũng không thể nào vãn hồi kết cục phải chết của
Lôi Động.
Đối mặt Thanh Long Hoàng hùng hổ, Lôi Động
cũng là thế hệ quyết tuyệt. Trực tiếp đem hỗn độn bất diệt thuẫn vận
lên, hộ thuẫn màu vàng nhạt bao quanh thân thể, hắn bắt đầu xuyên thẳng
qua Hư không triều tịch, dùng tránh né Thanh Long Hoàng đuổi giết.
Hư không triều tịch dữ dội, lập tức cho Lôi Động biết rõ cái gì gọi là
lực lượng. Nó tàn sát bừa bãi, đủ khả năng cắn nuốt mọi lực lượng, cho
dù Chí Tôn sử dụng hỗn độn bất diệt thuẫn, giống như một tờ giấy mỏng,
không qua bao lâu sẽ bị nghiền nát và tan vỡ.
Một khi
bất diệt thuẫn nghiền nát, dựa vào Hắc Hoàng Giáp và tiến hóa thân thể
của Lôi Động, dưới loại hoàn cảnh này, hắn còn sống tuyệt đối không quá
mười hô hấp.
Cắn nát đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu
tươi, trong cơ thể ẩn chứa hỗn độn chân nguyên, dùng tốc độ kinh người,
quán thâu vào trong hỗn độn bất diệt thuẫn. Miễn cưỡng khó khăn lắm ngăn cản Hư không triều tịch tàn sát bừa bãi kia.
Nhưng như thế, cũng chỉ miễn cưỡng duy trì mà thôi. Còn muốn dùng Quỷ Ảnh Độn
chạy đi, tốc độ tiêu hao chân nguyên vô cùng nhanh chóng. Nếu không đi
ra được, thì không có khả năng trụ được hơn nửa nén hương.
Lại nuốt mấy miếng hỗn độn kết tinh, sau khi vận chuyển Hỗn Độn Quyết
chuyển hóa chính thành hỗn độn chân nguyên, bổ sung tốc độ, cũng muốn
tiêu hao thấp xuống. Nhưng kết quả làm tâm của Lôi Động cả kinh, không
dám dừng lại, một khi dừng lại sẽ bị Thanh Long Hoàng đuổi kịp, sau đó
tiêu diệt.
Nhưng nếu không dừng lại, chân nguyên nhập
không đủ xuất, không đạt được cân đối. Sớm muộn gì Lôi Động cũng bởi vì
chân nguyên không đủ, bất diệt thuẫn bị nghiền nát, do đó một người hai
Chu Tước, đều bị hư không triều tịch xé thành mảnh nhỏ. Hơn nữa thời
điểm này, cũng duy trì không được bao lâu, nhiều lắm chỉ hai ngày mà
thôi.
Tình huống cực độ không ổn, giống như bày ra ở
trước mặt Lôi Động hai lựa chọn, một là chết trong tay Thanh Long Hoàng, hai là chết trong triều tịch. Nhưng Lôi Động, nếu không đủ chí khí, thì hắn không có khả năng đi được tới bước này.