Rời khỏi gian phòng của thái tử, Thần Y Mặc Vũ nhếch môi cười đắc ý.
Nước cờ này, đã đánh ra rồi, y nhất định phải chờ xem kết quả.
- Là ai?
Tiếng sột soạt phát ra từ phía sau hòn non bộ trong vườn hoa, một cái bóng trắng từ đó chậm rãi đi ra, đứng trước mặt y.
- Lộc Bạch?
Thần Y Mặc Vũ nhíu mày, nhìn nam yêu tóc trắng trước mặt. Người này có đôi
mắt rất đẹp, hai mí to, lòng đen lớn, hàng mi dày của y trắng muốt đồng
dạng với màu tóc, chân mày. Cả gương mặt thanh tú xinh đẹp, trên người
khoác một chiếc áo lông trắng. Giữa trán điểm một chấm chu sa đỏ tươi
như máu.
- Ngươi đến đây làm gì?
Thần Y Mặc Vũ lạnh lùng
nói, ánh mắt màu lam thu lại đồng tử, cảnh giác nhìn yêu nam kia, tựa
như vừa thấy kẻ này, tâm tình vui vẻ của y thoáng chốc mất sạch.
- Ta... - Lộc Bạch mở to mắt bối rối nhìn y, ngập ngừng hồi lâu, rốt cuộc khó khăn nói ra - Ta chỉ là muốn đến nhìn nàng một chút. Sẽ đi ngay, sẽ không phiền đến nàng!
- Đã nhìn thấy rồi, về sau cũng đừng tới,
hiện tại nàng một chút cũng không nhớ ra ngươi, cút về Tuyết Mai Động
của ngươi đi, đừng bao giờ đến tìm nàng nữa!
Thần Y Mặc Vũ không
chút khách khí đuổi khách, đoạn phất tay áo bỏ đi. Để lại Lộc Bạch run
rẩy trong gió đêm, đôi mày cau chặt, một mình thống khổ tương tư.
Đoạn hồi ức giữa y và nàng... có lẽ không bao giờ nên nhắc lại...
Tuyết rơi lạnh giá, hoa mai nở rộ, một màu trắng xóa, không rõ là hoa hay là tuyết.
Lộc Bạch bấy giờ cuộn tròn trong mớ cỏ khô, lười biếng mở mắt nhìn ra cửa
động, y đã mấy nghìn năm ngoan ngoãn ở trong Tuyết Mai Động ngủ đông
không ra ngoài. Lúc này, bị tiếng động bên ngoài đánh thức, mới uể oải
đứng dậy, rũ rũ bộ lông trắng muốt, rơi xuống mấy cành cỏ khô.
Đỉnh Tuyết Sơn ngàn năm băng giá, ngoài hoa mai và tuyết ra thì không có bất kỳ sinh vật nào sống được. Hoa mai ở đây cũng không phải là bình
thường, bọn chúng tuy không phải là hoa yêu, nhưng tích lũy linh khí của đất trời nên có chút cảm nhận, còn Lộc Bạch, y vốn là một thần thú vạn
năm hóa thành. Lúc bình thường không xuất sơn, vẫn hiện nguyên hình là
một con nai đực màu trắng tuyết. Thỉnh thoảng nếu hứng lên, y cũng hay
hóa thành hình người, chạy xuống chân núi, tùy tiện gây một chút chuyện, cũng tùy hứng cứu giúp một vài người. Dân chúng quanh đấy đều tôn sùng, tôn y là thần núi, còn dựng miếu thờ. Nói một cách nào đó, y chính là
Thần của ngọn núi này.
Vậy mà bây giờ bên ngoài lại có tiếng
động, cho dù là gì thì cũng không thể là con người, Lộc Bạch còn băn
khoăn không rõ, là thần tiên hay tiểu yêu nào đến đây quấy phá?
Nghênh ngang cặp sừng lớn, y bốn chân đi ra phía cửa hang nghênh tiếp, nhưng
ngó nghiêng tứ phía, bốn bề xung quanh vẫn chỉ thấy một màu trắng xóa.
Chớp chớp đôi mắt, Nai Thần Lộc Bạch thầm nghĩ, không có lẽ, tiếng động vừa mới nãy là y nằm mơ?
Lúc này đây, một đống tuyết lớn ở cửa hang bất ngờ động, từ trong tuyết lao ra, một bóng tím lao tới phía Lộc Bạch, y mơ hồ trông thấy hàn quang
ánh lên, kèm theo một tiếng rít lạnh của kiếm khí chém gió đang hướng
cặp sừng của y hướng tới...
- Chết tiệt! - Lộc Bạch nghĩ thầm,
vậy mà có kẻ muốn lấy mạng y, nhớ lúc trước xuống núi, không có đắc tội
qua cao nhân nào như vậy, kẻ này vì cớ gì đột nhiên muốn giết y?
Tai nhỏ gấp rút vểnh lên, Lộc Bạch co cẳng đá hậu về phía sau, tặng cho kẻ
kia một đống tuyết lạnh, chính xác rơi vào mặt hắn đánh “Bộp!”
Vừa chạy thục mạng vào vườn mai, Lộc Bạch vừa đắc ý ngoái lại nhìn thích
khách áo tím đang chật vật đuổi theo mình, thầm nghĩ “Muốn bắt được bổn
Thần ta, đâu có dễ!”
Trên mặt đất, tuyết dày lún đến ngập qua mắt cá chân, Dạ Tử Cẩm thật tức giận, chỉ muốn xin một chút sừng của con
nai tinh quái kia, không ngờ tốn sức đến vậy.
Căn bản Dạ Tử Cẩm
nàng cũng không hề biết Lộc Bạch là một thần thú thượng cổ, nàng chỉ đơn giản chiếu theo đơn thuốc của Thần Y Mặc Vũ, trong đó cần có một chút
bột lộc nhung của nai trắng mài nhỏ, trước đó nàng có nghe phong thanh ở Tuyết Mai Sơn xuất hiện nai trắng hiếm thấy, mới quyết tâm mạo hiểm đi
tìm một con.
Cũng bởi vì, nàng muốn cứu nam nhân kia, hơn nữa bản thân vốn là Ma Vương, hàn khí ở nơi khắc nghiệt này vốn chẳng tổn hại
gì đến nàng, chỉ là muốn bắt được nai thì phải đích thân vào núi.
Lộc Bạch hiện giờ đã hóa thành hình dạng con người, y leo tót lên một cành
mai cổ thụ, hòa vào giữa đám hoa và tuyết, chỉ lộ ra đôi con mắt to tròn đen bóng, lẩn dưới hàng mi bạc, chu sa trước trán đỏ thẫm, chăm chú
nhìn “thợ săn” phía dưới.
- Nai con! Ngươi chạy nơi nào? Mau ra đây! Ta nhìn thấy ngươi rồi!
”Nhìn thấy rồi thì trèo lên bắt ta đi” - Lộc Bạch trào phúng thầm nghĩ. Người bên dưới rõ ràng là một thiếu niên, nhìn y trắng trẻo xinh đẹp, dưới
mắt trái trên gò má, nổi lên một nốt ruồi son nho nhỏ, ánh mắt hoa đào
bất mãn nhìn quanh, có vẻ rất bực tức, y dùng kiếm cũng không tệ, nếu
vừa nãy Lộc Bạch không nhanh chóng dùng tuyệt chiêu “đạp tuyết” đối phó, e rằng lúc này đã oan mạng thành món nai nướng trên bếp lò!
Bất
quá! Lộc Bạch là ai chứ? Y chính là thần thú thượng cổ, sức mạnh vô
biên, sao có thể ngán một tên tiểu tử có chút pháp lực quèn chứ?
Nghĩ chậm hơn làm, Lộc Bạch đã tung người xuống, vừa nhẹ nhàng như cánh mai, lại vừa uy mãnh như tuyết lở, đem thiếu niên bên dưới đè xuống, lún sâu hẳn một tầng tuyết trắng.
Dạ Tử Cẩm trừng mắt tức giận, nhìn cái tên bạch tạng mặc áo lông trắng từ trên trời rớt xuống cả gan phi lễ
nàng. Giãy dụa muốn tung một cước, Tử Cẩm bàng hoàng nhận ra, kẻ kia chỉ cầm chắc hai cổ tay nàng bóp chặt, tựa như có cỗ kình lực vô cùng lớn
khắc chế kinh mạch của nàng, lạnh thấu xương, buốt tận óc, đem toàn bộ
ma lực của nàng đóng băng tại chỗ, toàn thân không thể nhúc nhích.
- Ngươi là ma tộc?
Kẻ bạch tạng quái dị kia sửng sốt buông lời, thú vị nhìn vào đôi ngươi dị
huyết đang trợn lên tức giận của nàng, không thấy có câu trả lời, Lộc
Bạch nhíu mày rồi chợt phì cười:
- Ta quên mất, ngươi đang bị đóng băng, hiện giờ cứng cả lưỡi rồi!
Nếu hiện tại không phải bị đóng băng, nhất định nàng sẽ tức giận đến cả đầu bốc khói ngùn ngụt!
Vậy mà ngay lúc ấy, Lộc Bạch khẽ cúi người xuống, Dạ Tử Cẩm chợt rùng mình, nhận thấy đầu mũi lạnh giá của y quệt qua, lông mi trắng nhắm lại chạm
đến mắt nàng vương vướng, rồi cảm giác man mát, dần đến ấm nóng lùa vào
trong khoang miệng.
Đóng băng thì cũng đã đóng rồi, Dạ Tử Cẩm vẫn cảm nhận được cả người nàng đơ ra cứng ngắc, không có chút sức lực phản kháng, bờ môi bị mút lại đem đến cỗ cảm giác ấm áp khó chịu....
(- A...a...a... Lam Nhiên thái tử ra mà xem! nụ hôn đầu của Tiểu Cửu đã bị Nai Thần ca ca cướp mất rồi!)
Trong lúc đầu óc của Dạ Tử Cẩm vẫn còn quay cuồng, Lộc Bạch rối cuộc ngóc đầu lên, liếm liếm môi nhìn nàng:
- Vị không tệ, quả nhiên ngươi là nữ nhân!
- Ngươi...
Dạ Tử Cẩm nghiến răng, rốt cuộc miệng lưỡi miễn cưỡng được sưởi ấm cũng có thể nói được, nhưng cả người đông cứng vẫn có thể khắc chế nàng tung ra một đấm.
- Ta làm sao? Không phải lúc nãy ngươi mới hùng hùng hổ hổ muốn lấy mạng bổn Thần?
Dạ Tử Cẩm tròn mắt, ý y nói là gì? Không lẽ con nai vừa nãy... Mà còn nữa, y là thần hả?
- Còn có loại thần tiên bại hoại như ngươi sao?
Dạ Tử Cẩm nói không cần suy nghĩ, quên luôn việc xấu hổ vì nhận nhầm người ta là súc sinh bình thường. Nếu sớm biết như vậy, nàng đâu có điên mò
lên núi làm gì?
- Ta không có nói ta là thần tiên, bổn thần là Thần Thú!
Dạ Tử Cẩm nhìn gương mặt ngả ngớn của tên quái dị phía trên mà tức trợn
mắt... nàng cư nhiên... đụng trúng một lão thú vật háo sắc!
”Cha a! Ta muốn trở về nhà!”
Lộc Bạch ngạc nhiên nhìn cái người mềm nhũn bên dưới mà giật mình, gan nhỏ
như vậy? Mới bị dọa có chút mà đã bất tỉnh rồi? (Thật ra là tức quá nên
chết ngất).
Nhìn người xinh đẹp bên dưới môth hồi, Lộc Bạch nhỏm dậy lấy áo lông bao lấy, bồng về động. Thầm nghĩ tuy có chút dữ dằn,
nhưng từ từ dạy dỗ, tiểu nương tử mặt mũi cũng không tồi nha!
Chính là... tận đến lúc sau này, Lộc Bạch mới đau khổ ngộ ra, người trong lòng, mãi mãi cũng không bao giờ để y vào mắt...