Tiếng đại bàng vỗ cánh bay ngang qua bức tường thành rêu phong, cổ kính. Dạ
Tử Cẩm nhíu mi, cầm lấy Cửu Hình Kiếm nhanh chóng thoát ly khỏi cung Tử
Dạ. Thân ảnh phiêu dật tử sắc tựa như ảo ảnh nhanh chóng có mặt trên
cổng thành, đăm đăm nhìn về hướng đám bụi cát xa xa bên dưới.
Trên trời, đại bàng sải cánh bay vòng, kêu lên vài âm thanh cảnh báo thê lương mãnh liệt. Cửu Dạ Vương đưa ngang găng tay bạc, môi đỏ khẽ huýt
một tiếng dài. Đại bàng lập tức thu cánh vững vàng hạ xuống. Mỏ khoằm
nghiêng nghiêng, đôi mắt tinh anh cùng chủ nhân chăm chăm nhìn xuống...
Bão bụi tản ra, lộ rõ kiếm khí xanh đỏ chớp nháy, một hắc y nam nhân
cùng bốn thiếu niên tuấn mỹ chật vật chạy tới bên cổng thành. Đám quỷ
vật đuổi theo họ đằng xa ý thức được có nguồn năng lượng cường hãn tỏa
ra từ phía này, lập tức chùn bước, tan tác lùi dần...
- Tốt quá! Bọn chúng chạy rồi!
Thiếu niên mặc trường bào trắng lại là người đầu tiên cất tiếng, vừa nói vừa khẽ đưa tay gạt những giọt mồ hôi lớn vã ra lấm tấm bên thái dương. Nam tử áo đen rất nhanh quan sát tình huống, ra hiệu cho đám thiếu niên im lặng. Thiếu niên áo vàng căng thẳng theo đó nhìn lên bóng người trên tường thành. Bộ đôi song sinh thì án binh bất động, cũng đã nhận ra sự
hiện diện của người lạ từ lâu.
Dạ Tử Cẩm im lặng hồi lâu, ánh mắt đỏ rực dị huyết kiều ngạo lướt qua từng người cẩn thận đánh giá.
- Người đến là ai?
Giọng nói nàng vang vang giữa khung trời đêm đen như mực. Chất giọng nữ
nhân cao lãnh khí soái đặc biệt khó quên. Bóng dáng phiêu dật ẩn hiện
trên tường thành được mặt trăng chiếu tỏ, mi thanh mục tú, mặt đẹp như
họa, lạnh lùng lãnh diễm, tựa như nữ thần của bóng đêm.
Hắc y nam nhân là người đầu tiên thanh tỉnh thần trí. Y cúi đầu chắp tay rành rọt khai báo:
- Tại hạ Mục Huyền cùng với bốn đồ đệ Bạch Kim , Hoàng Yến, Thanh Thiên
và Hồng Đan vốn là đội cận vệ của hoàng tộc Lam Gia, trên đường bảo hộ
để lạc mất thái tử, nên mới mạo muội chạy đến quý Đô nhờ giúp đỡ.
- Lý do vì sao các ngươi lại lạc tới Ma Đô?
- Điều này... - Mục Huyền do dự hồi lâu, rốt cuộc thật thà khai báo -
không dấu gì đại nhân, thái tử của chúng ta đang trên đường tìm đến Địa
Ngục, hy vọng tìm được Diêm La Vương để đòi lại vương phi của người.
- Hửm?
Dạ Tử Cẩm to mắt, về việc Mục Huyền vừa thật thà khai báo, nàng không có bất cứ nghi ngờ gì. Nhưng tên Lam Nhiên này quả thật gan to, lại dám
tìm đến đại ca đòi người, người thì chưa đòi được, chính mình còn suýt
đi nộp mạng! Mất luôn cả thần trí.
- Mục Huyền tướng quân, liệu ngươi có nhận ra thứ này?
Mục Huyền ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Sương Kiếm ẩn hiện trên tay Tử Cẩm, nhất thời mất bình tĩnh, miệng há to:
- Chính... chính là Hàn Sương Kiếm của thái tử điện hạ!
Dạ Tử Cẩm gật đầu xác nhận, nói:
- Nếu đúng như vậy, y đang ở trong tẩm cung của bổn vương. Tuy đã được
chữa thương nhưng thần trí không ổn định, mời tướng quân đi vào rước ông trời của các ngươi đem về chữa trị.
Mục Huyền nghe Dạ Tử Cẩm nói hai chữ “bổn vương” thì nhất thời bất ngờ
ngây dại, lại nghe thái tử thần trí không ổn định thì cả người lảo đảo,
cước bộ có chút loạn, cổng thành vừa mở, chạm ngay bộ mặt dọa người của
Tiểu Phúc công công thì xém chút vỡ tim. Thế nhưng nhờ kinh nghiệm can
trường, tuy sau lưng đổ mồ hôi, trong ngực tim nhảy trống, y vẫn thủy
chung giữ bản mặt căng cứng xám xịt như tượng đá lầm lũi tiến vào.
Đám đệ tử đằng sau mỗi người một vẻ, Bạch Kim và Hoàng Yến cùng nhau thì thầm to nhỏ, huynh đệ đồng song Thanh Thiên và Hồng Đan tựa như hai
chiếc bóng đi theo. Vừa quan sát ngược xuôi, vừa ngầm trao đổi với nhau
bằng ánh mắt...
.
.
.
Cung Tử Dạ...
- Thái tử điện hạ!
Mục Huyền tướng quân phủ phục dưới gót chân của Lam Nhiên, gào đến khản
giọng khẩn cầu, vị thái tử đại trí giả ngu vẫn cứ vờ vịt bám váy Dạ Tử
Cẩm. Chung thủy không nhận người quen, lắc đầu quầy quậy không chịu cùng đám người Mục Huyền trở về.
- Điện hạ, ta không nhớ ra bọn họ, ngươi đừng đuổi ta đi.
- Thái tử người không thể nói như thế, người là vận mệnh quốc gia, người phải trở về!
Nhìn tiểu bạch kiểm ban nãy vừa phi lễ đang dùng bộ dạng chó nhỏ khổ
nhục kế bám dính lấy nàng. Dạ Tử Cẩm đau đầu trước lý lẽ của bọn họ,
cuối cùng quyết định. Tất cả cùng ở lại đợi đến khi nào Lam Nhiên được
chữa trị khỏi hoàn toàn.
Ma Đô không có thầy thuốc, Cửu Dạ Vương cuống cuồng viết một phong thư,
buộc vào ống trúc cột ở chân Điểu Mộc (đại bàng) đoạn thả nó đi. Đại
bàng tung cánh, kêu lên một tiếng dài, hướng điện Diêm La mà bay đến.
Diêm Vương đại ca, ngươi nhất định vì tiểu muội này điều tra ra, có thể
hay không trả vợ cho người ta, thứ hai đưa đến đây một thầy thuốc, làm
thế nào có thể tống tiễn đống phiền phức này. Trả lại cho nàng một Ma Đô lạnh lẽo yên tịch.
Tiếng ồn ào của Mục Huyền và Lam Nhiên đuổi bắt, cãi nhau. Bạch Kim,
Hoàng Yến đánh nhau vô tình đốt mấy gian nhà, Tiểu Phúc công công gào
khóc bị huynh đệ Thanh Thiên, Hồng Đan tò mò nghiên cứu,...
Dạ Tử Cẩm thật mất bình tĩnh. Nhìn tẩm cung rộng lớn của mình gà bay chó nhảy. Gào lớn một câu:
- Các ngươi câm hết lại cho ta!
Tử đằng tím biếc, bạch đăng lãnh, ma trơi bỏ trốn, lụa bạch lặng thinh. Gió ngừng thổi.
Mọi vật đều kinh hoàng câm nín. Tiếng thét của Ma Vương vừa rồi, tựa hồ
năm chục mái ngói lưu ly trong thành lần lượt răng rắc nứt.
Tiếng vỗ cánh tứ phương đập loạn, trối chết bay khỏi Ma Đô, vậy nhưng tuyệt không có tiếng quạ kêu...
Vạn vật đều kinh sợ.