Phòng ăn...
Một chiếc bàn lớn hình tròn bày đầy sơn hào hải vị,
Dạ Tử Cẩm ngồi ở vị trí chính giữa, Lam Nhiên ngồi đối diện nàng, hai
bên là Thần Y Mặc Vũ và Lộc Bạch đang đối mắt trừng nhau. Đám thầy trò
Mục Huyền lặng lẽ cắm đầu ăn cơm. Rất là biết thân biết phận.
”Cạch.”
Dạ Tử Cẩm dằn xuống đôi đũa bạc. Mắt hoa đào liếc xéo hai người bên cạnh:
- Các ngươi muốn đấu mắt thì mời ra ngoài, bổn cung còn phải ăn cơm!
Đùa chứ, trái phải bốn con mắt chằm chằm đầy sát khí như vậy, nàng ngồi giữa muốn nuốt trôi miếng cơm cũng khó.
Thần Y Mặc Vũ và Lộc Bạch nghe nàng nói như vậy, lườm nhau hừ một tiếng, rốt cuộc cũng vùi đầu vào ăn cơm, không thèm nhìn đối phương.
Đổi
lại là tiếng đũa bát khua vào nhau đầy sát ý, hai tên trẩu tre này bắt
đầu trực tiếp khua đũa tranh giành đồ ăn. Thần Y Mặc Vũ và Lộc Bạch đều
ăn chay, mấy món rau dưa đậu rán trên bàn đều bay bay lia qua trước mặt
nàng với tốc độ như thể bọn họ sợ người kia giành mất hết vậy.
Phồng mang trợn má thế kia, thật là mất hình tượng.
Đối diện một chiếc đũa ngọc đưa đến, vừa vặn đặt vào trong bát Dạ Tử Cẩm
một miếng sườn rán chua ngọt vàng ruộm, mùi thơm hấp dẫn, óng ánh đẹp
mắt.
Nàng hơi ngẩn người, nhìn trước mắt gương mặt tuấn tú của
người kia, đôi mắt đen như nghiên mực, hàng mi khẽ rủ, nhìn nàng mỉm
cười trìu mến.
Nam nhân này...
- Món này nhiều dầu mỡ, tiểu nương tử đừng ăn không tốt!
Lộc Bạch lóe lên ánh mắt tức giận, khua đũa muốn gắp miếng sườn bỏ đi, ngay lập tức ăn đau rụt tay trở về. Tiểu nương tử thật dữ dằn a, lại dùng
đũa khẻ tay hắn.
Thần Y Mặc Vũ trước nhìn hành động của Lam
Nhiên, khẽ nhếch môi, ánh mắt nhìn không ra biểu tình gì, lại nhìn Lộc
Bạch bên cạnh, ánh mắt đắc ý không thể che dấu.
Y chỉ từ tốn gắp lên một miếng rau xào, nhẹ nhàng đặt vào bát Dạ Tử Cẩm.
- Thê tử tương lai, ăn thêm rau vào mới tốt.
Dạ Tử Cẩm chưa ăn đã muốn nghẹn. Trừng mắt nhìn Thần Y Mặc Vũ, phải nhịn,
dù gì y cũng là trưởng bối, không thể đánh, liền trực tiếp gắp rau xào
vứt sang bát Lộc Bạch:
- Bổn cung không thích ăn rau!
Nói
rồi gắp lên miếng sườn thơm ngon, cắn ngập răng, không quan tâm đến ánh
mắt đắc ý của Lộc Bạch bên cạnh, rất vui vẻ ăn rau thừa của nàng. Nhìn
mặt Thần Y Mặc Vũ khi không chọc giận tiểu nương tử không vui rồi, thật
đáng đời ngươi.
Lam Nhiên lẳng lặng nhìn hai kẻ đáng thương, nhếch mép khẽ cười. Tiểu Cửu nhà y khẩu vị như thế nào, y còn không biết hay sao.
Bởi vậy, từng món từng món được ba người tranh nhau gắp cho Dạ Tử Cẩm. Hầu
hết đồ Lam Nhiên gắp nàng đều không từ chối, rất tự nhiên ăn uống ngon
lành, còn lại đều vứt vào bát hai kẻ hai bên.
Đám thầy trò Mục
Huyền ăn uống no nê, nhìn trò vui trước mắt. Lộc Bạch ranh mãnh gắp cho
Tử Cẩm quả ớt hiểm, nàng không thèm nhìn đến vứt sang bát Thần Y Mặc Vũ, Thần Y Mặc Vũ trừng Lộc Bạch tức giận, gián tiếp gắp cho y miếng cá.
(Tiểu Cửu không thích ăn cá, Lộc Bạch ăn chay lại càng không)
Ban đầu Tử Cẩm còn mặc kệ tiếp tay cho bọn họ trêu tức nhau. Sau rồi tức
giận trừng mắt khiến hai tên kia đành phải ngừng lại. Nàng cũng còn phải ăn cơm đấy nhá!
Kết thúc bữa ăn gió bão, những kẻ không liên
quan liền ngoan ngoãn lục tục rút lui. Dạ Tử Cẩm kìm chế tâm tư bất mãn
muốn một phát đập chết hai tên phiền phức kia vứt ra bên ngoài. Lam
Nhiên lặng lẽ đi cạnh nàng, kiểu như y nhìn đã quen rồi vậy.
Thần Y Mặc Vũ tâm tính khó đoán, thế nào lại cho y cảm giác hắn thật sự đối
nàng là không nghiêm túc, Lộc Bạch cái tên kia có vẻ nguy hiểm, nhưng mà cái miệng hắn mở ra câu gì, liền chọc tức Tiểu Cửu muốn đánh. Lam Nhiên chắc chắn rằng nàng sẽ không bao giờ thích y. Bản thân Lam Nhiên không
rõ mình lấy tự tin này ở đâu ra, chỉ biết rằng y rất hiểu tính nàng, cái gì nàng thích, nàng ghét. Y đều chắc chắn không bao giờ tái phạm sai
lầm lúc trước.
Hai ngày trước, Thần Y Mặc Vũ và Lam Nhiên cùng đến tẩm cung của nàng. Phát hiện bên cạnh nàng có thêm một con nai trắng toát.
Thần Y Mặc Vũ lập tức tối sầm mặt, cực kỳ tức giận lao tới, đánh cho Lộc Bạch phải hiện nguyên hình người để chống đỡ.Dạ Tử Cẩm cư nhiên rất tức giận, nhưng mà Lộc Bạch lăn lộn ăn vạ, mặt dày
nói nàng đã thu y làm nam sủng, đêm đã ôm y cùng ngủ, bây giờ không thể
trở mặt vứt bỏ y như vậy. Dạ Tử Cẩm đen mặt, cảm thấy rất muốn giết chết tên ôn thần này. Dám lừa nàng lại còn tráo trở ăn vạ, rốt cuộc vì bản
mặt Lộc Bạch quá dày, hễ nàng ra tay muốn đánh, y lại chạy trốn rất
nhanh. Cuối cùng Dạ Tử Cẩm cũng hết cách đành mặc kệ cho y ở lại.
Dù sao Lộc Bạch và Thần Y Mặc Vũ đối đầu nhau, với nàng lại là chuyện tốt.
Đánh nhau đi, bổn cung không rảnh ra tay với các ngươi. (Một kẻ quá nhanh,
quá nguy hiểm, một người là trưởng bối biến thái! Nàng tội gì phải đứng
ra chịu thiệt?)
Đương nhiên kẻ được lợi, được lòng nhất trong
chuyện này là Lam Nhiên. Y cũng học theo Tiểu Cửu dựa cửa xem kịch mà
thôi. Lúc này, chưa phải là lúc để chọc giận nàng.
Trước cổng thành Ma Đô. Đoàn quân của Lam Triệt vương cuối cùng cũng đuổi tới nơi.
Bọn họ nhận thấy đám quỷ vật phía kia rất sợ hãi nơi này, liền thở phào, lập tức dựng doanh trại.
Lam Nhiên khi nghe tin đệ đệ đã tìm đến, ánh mắt hắn giật giật, bàn tay vô thức lại nắm chặt.
Tên tiểu tử này. Ngươi giỏi lắm!
- Tiểu Cửu...?
Lam Triệt khi được dẫn đến trước mặt Cửu Dạ Vương thì vô cùng bàng hoàng.
Là nàng ấy thật sao?
Lam Triệt nghe tin Lam Nhiên đang ở đây, trên danh nghĩa hộ tống thái tử mà tìm đến, nhưng theo y biết, không phải lúc này nàng mới đang ở địa ngục hay sao?
Vị cao nhân đó nói, dương thọ của nàng chưa hết. Chỉ
đành luẩn quẩn dưới địa ngục chờ ngày luân hồi. Lam Nhiên đùng đùng nổi
điên vốn dĩ là định đi đòi người.
Sau đó y nghe tin tức Lam Nhiên bị trọng thương, mất trí ở lì trong Ma Đô không chịu về. Vốn dĩ Lam
Triệt thấy đó là chuyện tốt, một mặt làm tròn trách nhiệm đến đón thái
tử, sau đó sẽ tách ra tìm đến địa ngục cướp người. Nhưng mà bây giờ...
tình huống này... Lam Triệt có thể biết Lam Nhiên thật sự có bệnh hay
không rồi!
Nhưng mà, Tiểu Cửu...
- Lam Triệt vương gia, đã lâu không gặp!
Thần Y Mặc Vũ khoan thai đi ra, vẻ mặt tháng qua một nụ cười trào phúng.
- Ngươi...
Lam Triệt to mắt nhìn y, thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người trước mặt... chính là tên cao nhân đó.
- Các ngươi quen nhau?
- Trước đây trong lúc vân du xuống nhân giới, đã từng gặp.
Dạ Tử Cẩm nhíu mày, nàng không ngốc, nàng cảm giác được giữa bọn họ có một liên kết bí mật nào đó, tất thảy đang che dấu, diễn kịch trước mặt nàng có phải hay không?
- Hừ!
Bất kể bọn họ có định giở trò gì, tiếng Tiểu Phúc công công gào toáng làm tất cả phải giật nảy:
- Diêm La Đại Vương! Điện hạ Dạ Tử Hiên đại giá?
Dạ Tử Cẩm ngạc nhiên, ca ca hôm nay sao nhàn rỗi vậy? Đích thân đại giá tới Ma Đô?
Tất thảy mọi người đều ngẩn ra, riêng Thần Y Mặc Vũ thì giật giật cơ mặt. Không rõ đang nghĩ gì...