Hàn Tử Lôi lấy tay che đi con mắt màu đỏ huyết của mình lại, nhìn hai người từ đầu chí cuối cứ quỳ ở dưới kia, chỉ tay vào bọn họ, hỏi:
- Hai người này là?
Hai người đang quỳ ở dưới nghe thấy Hàn Tử Lôi hỏi tên, lần lượt lên tiếng, cung kính vạn phần đáp:
- Thuộc hạ là Tà Âm Linh, bái kiến Ma Vương Lôi Huyết đại nhân.
Nữ nhân bên cạnh của Hàn Y La lên tiếng, nàng ta với mái tóc tím, âm lãnh như u linh, xinh đẹp không thể bằng như Hàn Y La, nhưng cũng có thể xếp vào loại cao cấp trong thiên hạ.
Tiếp theo là một nam nhân với mái tóc màu bạch kim, không chỉ mái tóc, nước da của người này cũng trắng nhợt nhạt như người không biết ánh nắng là gì.
- Thuộc hạ là Bạch Ân, bái kiến Ma Vương Lôi Huyết đại nhân.
Hàn Tử Lôi nhìn Bạch Ân, đi tới gần hắn, nâng cằm hắn lên, nhìn một lúc khá lâu, rồi lên tiếng:
- Thiên tài gia tộc họ Ân, nhưng vì bị mọi người khinh thường nên đã bỏ đi khỏi gia tộc, trước khi đi còn giết chết ba mươi hai đệ tử gia tộc, lặng thầm trong đêm. Người được Hàn Y La đem về, trở thành thuộc hạ cấp dưới của nàng. Ngươi luôn ở bên cạnh Ma Vương, trở thành người thân cận với ông ta nhất, khiến ông ta tin tưởng ngươi, ngươi làm nhiều thứ cho ông ta, kể cả từng xém chết vì ông ta. Chỉ để, chiếm lấy niềm tin của ông ta, sau đó là phản bội. Ta nói đúng chứ?
Câu nói cuối cùng của Hàn Tử Lôi là một câu hỏi nhưng mang giọng chắc chắn.
Bạch Ân kinh ngạc, ngây người cả buổi với những câu nói của Hàn Tử Lôi, khi nghe được câu hỏi của Hàn Tử Lôi Bạch Ân mới tỉnh hồn, gật nhẹ một cái, mở miệng định nói gì đó nhưng không kịp nói đã bị Hàn Tử Lôi cướp lời:
- Tại sao ta lại biết được? Đơn giản ta có thể nhìn thấy được suy nghĩ của ngươi, có thể thấy được cả quá khứ của ngươi. Để ta chứng minh nhé!
Hàn Tử Lôi cười yêu mị, con mắt híp lại, liếc nhìn đến chỗ của Tà Âm Linh.
Tà Âm Linh nhìn thấy con mắt màu tím như đêm tối của đêm, nhìn con mắt ấy Tà Âm Linh như rơi vào ảo giác, nàng càng nhìn càng không cố gắng muốn tránh xa ánh mắt đó, nhưng lại không thể rời khỏi ánh mắt ấy.
- Tà Âm Linh, ngươi, từ ba năm trước ngươi đã chết.
Tà Âm Linh nghe âm thanh trong lành như của loài chim hót trong nắng mai, nhưng lại đáng sợ như tu la địa ngục.
Nàng giật thót cả tim, tim của nàng như ngừng đập.
Đúng lúc này Hàn Y La, che trước mặt Tà Âm Linh, nàng nhìn Hàn Tử Lôi cười nhẹ nhàng, lên tiếng:
- Chúng ta đã tin vào năng lực của ngài rồi Ma Vương Lôi Huyết.
Hàn Tử Lôi đi ra xa một chút, ngắm nhìn đi đâu đó, quay lại phía ba người, cười nói như một tiểu đồng đáng yêu:
- Các người đứng dậy được không, ta không quen khi thấy người khác quỳ trước mặt ta như vậy.
- À! Các người có vải thừa không? cứ lấy ta che như thế này thì ta cảm thấy mỏi tay chết mất.
Ba người nghe xong muốn té ngã hết cả, nhưng từ đầu tới cuối không ai nhìn thấy con mắt bên trái của Lôi Huyết được mở ra.
Hàn Y La lấy từ không gian giới chỉ ra một cuộn băng vải, băng lại con mắt bên kia của Hàn Tử Lôi.
- Đề phòng lúc chiến đấu sẽ có người bị thương nên mang theo sao?
Hàn Y La gật đầu.
Hàn Tử Lôi nhìn chằm chằm Hàn Y La, hắn có cảm giác rất lạ, nhưng lại không hiểu tại sao? Có một cảm giác rất quen nhưng lại không hề quen, một cảm giác thật khó hiểu.
Một đoạn ký ức lại xuất hiện trước mặt Hàn Tử Lôi.
Một người phụ nữ xinh đẹp, một người đàn ông, hai người con, một người cậu bé như người trưởng thành, người khác lại bị mờ đi.
Hàn Y La? Bây giờ ta nhớ rồi, người này ở Trái Đất chính là mẹ của Y Y.
Hàn Tử Lôi nói thầm trong đầu.
Bạch Ân đi đến chỗ của Hàn Tử Lôi, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định, cung kính lên tiếng:
- Ma Vương đại nhân, người đã có kế hoạch gì cho việc lật đổ ngôi Ma Vương chưa?
Hàn Tử Lôi nhìn Bạch Ân, cười lạnh:
- Trước nhất ta muốn ngươi là thuộc hạ của ta, còn về việc làm gì thì ta sẽ nói cho ngươi sau. Việc lật đổ thì ta đã có kế hoạch ngay từ đầu rồi.
Tà Âm Linh có phần khẩn trương, hỏi:
- Chúng ta sẽ thu thập những người ở trong lâu đài của Ma Vương, sau đó sẽ đánh đổ ông ta phải không?
Hàn Tử Lôi lắc đầu, trả lời:
- Ba người các người là quá đủ rồi.
- Để ta nói chiến thật một chút, ba người đều có được niềm tin cực cao của Ma Vương, điều duy nhất ta cần đó là, hạ độc.
Ba người nghe cái chiến thuật kỳ quá, đồng thanh hỏi:
- Hạ độc?
Hàn Tử Lôi gật đầu, từ không gian Thập Tam Tử Sa lấy ra ba lọ thuốc, ném cho ba người, lên tiếng:
- Đây thuốc do ta tự chế trong suốt 2 năm qua (sự thật là 10 năm trong Thập Tam Tử Sa), thuốc này các ngươi cho Ma Vương uống đi, pha vào thức ăn, nước uống, quần áo, nước tắm tất cả những thứ mà Ma Vương chạm vào, ăn vào đều hạ độc.
Hàn Y La là người thông minh, nàng vừa nghe là biết Lôi Huyết muốn hạ độc toàn bộ lâu đài Ma Vương.
- Như vậy chẳng phải là muốn hạ độc tất cả sao?
- Phải.
Hàn Tử Lôi chỉ trả lời một tiếng, câu trả lời mang theo nụ cười âm lãnh:
- Đừng lo, độc này có tác dụng rất chậm, hạ độc liên tục thì ba ngày sẽ chết, nhưng với lượng độc đó, thì ta nghĩ các ngươi chỉ có thể hạ độc một lần.
- Chỉ hạ độc một lần thì ta sẽ gợi ý cho các người, lọ thứ nhất hạ vào nước, thứ hai hạ vào phòng của Ma Vương, thứ ba hạ vào vườn hoa của Ma Vương.
- Và điều mà ta chắc chắn đó là tất cả mọi người trong lâu đài đều sẽ bị trúng độc, kể cả các người.
- Nhưng đừng lo lắng, vì là hạ độc một lần, và các người chỉ nhận một lượng nhỏ ở bên trong, thời gian để các người chết là ba ngày ba tiếng.
- Thời gian dư ba tiếng, ta sẽ giải độc cho tất cả mọi người, nhưng với Ma Vương thì sáng ngày thứ ba, ông ta đã chết.
Ba người nghe được tác dụng của thuốc ba người đều không có dễ chịu gì, nhưng biết được Lôi Huyết sẽ giải độc thì nửa tin nửa không.
Nhưng nghe đến câu cuối lại có phần kinh ngạc, vì còn dư ba tiếng mà Lôi Huyết lại có thể nói là Ma Vương sẽ chết, cậu cũng nói từ trước là phải hạ độc liên tục mới có thể chết được, nhưng lại nói chỉ có thể hạ độc một lần và quá trình hạ độc này không có được cho là liên tiếp dùng đụng hay sờ vào liên tục thì cái chết vẫn là diễn ra trong ba ngày ba tiếng.
Hàn Tử Lôi có thể thấy được thắc mắc từ họ, cậu cười quái dị:
- Vì ta sẽ giết hắn trong đêm, những kẻ muốn sống phải quy thuận ta.