Dạ Nhược Y sau đó quay về lại bàn tiệc của mình, vừa quay lại bàn tiệc, một lão nhân xuất hiện trước mặt của Dạ Nhược Y, lạnh nhạt lên tiếng:
- Tiểu oa nhi, ngươi bao nhiêu mà đòi làm sư phụ của người khác?
Không còn hỏi cũng biết người này là ai, chính là lão nhân Hải Mộc Sâm, người vừa rồi mà Dạ Nhược Y giết chính là một đệ tử trong Thái Hoàng Học Viện, lão ta xuất hiện Dạ Nhược Y không cần đọc suy nghĩ của lão cũng biết là vì đệ tử của học viện mà tới đây.
- Muốn bái ta làm thầy sao? xin lỗi nhưng ta không có hứng thú thu một đệ tử già như ngươi.
Những người nghe thấy lời nói của Dạ Nhược Y đều như hóa đá, đừng nhiên là trừ những người của hiện xuyên tới đây, bọn họ là quá hiểu nhau rồi.
Bên kia Dạ Qua thần thì cười không ra tiếng, đơn giản là đã cố gắng nín cười vì cái tính bá đạo này của Dạ Nhược Y.
- Tiểu oa nhi, ngươi thật ngang ngược, ngươi đã lớn bao nhiêu?
- Ta ba mươi lăm tuổi.
Hóa dá lần hai, một tiểu cô nương nhìn chỉ mới hơn có mười tuổi mà độ tuổi thật lại hơn ba mươi tuổi, chuyện này nói ra ai mà tinh nổi đây?
- Ha ha.
Dạ Qua Thần rốt cuộc cũng chịu không nổi cười ra ngoài tiếng, ngồi bên cạnh Dạ Nhược Y, cười nói:
- Muội muội của ta, muội chỉ cần nói mình mười một tuổi không cần phải nói thẳng ra tuổi sống của mình đâu a.
Ở thế giới này Dạ Nhược Y được mười một tuổi, nhưng ở thế giới kia nàng là người đã hơn hai mươi, tính cả tuổi ở thế giới này thì chính là ba mươi lăm tuổi.
- Tiểu oa nhi, ngươi là đang đùa bỡn ta.
Dạ Nhược Y nhìn thẳng vào mắt của lão nhân Hải Mộc Sâm, lạnh nhạt như ma quỷ nói:
- kinh nghiệm chiến đấu của ngươi không bằng ta, nên tốt nhất là đừng gây chiến với ta.
Lời này của nàng nói là sự thật, những Hải Mộc Sâm lại xem nó như là lời nói đùa bỡn hắn, làm cho hắn càng tức giận.
- Tiểu oa nhi, hôm nay ta sẽ thay cha mẹ ngươi giáo huống cho ngươi.
Dạ Nhược Y cười lạnh, lại một lần nữa nụ cười ma quỷ xuất hiện trên mặt nàng, nàng nhìn chằm chằm vào lão Hải Mộc Kinh ồ lên một tiếng:
- Thật không ngờ, thật không ngờ a, ngươi còn muốn làm cả cha, cả mẹ của ta dạy dỗ ta, nhưng ta thấy người cần được dạy dỗ lại là ngươi đấy Hải Mộc Sâm.
- Chặc chặc, biết sao nhỉ? Nếu bí mật kia được phô bày tại đây, ta không biết ngươi sẽ ra sao nhỉ?...
Dạ Nhược Y vừa nói đến đó, miệng nàng nhấp nhép ba từ làm Hải Mộc Sâm khựng cả người, đứng đờ người ra, hắn nhìn Dạ Nhược Y như đang nhìn một con quái vật.
Trong đầu hắn hiện ra hàng loạt câu hỏi, nhưng những câu hỏi đó lại được Dạ Nhược Y nói ra miệng:
- Tại sao một tiểu oa nhi lại biết được chuyện năm xưa của ta? Đáng lẽ chuyện đó chẳng còn ai biết nữa mới phải? Làm sao đây? Làm sao đây? Ta phải con nhóc này để bịt miệng mới được, phải giết đi mầm họa này, không thể để nó sống được.
- Không ngờ một vị hiệu trưởng danh tiếng lẩy lừng lại muốn đi giết một tiểu oa nhi như ta đấy!
Dạ Nhược Y nói tẹt ra hết mọi thứ mà lão nhân này nói ra, nàng lại định mở miệng, nhưng lão Hải Mộc Sâm lại cướp lời trước:
- Tiểu oa nhi, ngươi muốn thế nào?
- Không thể để nó biết được thêm gì nữa.
Dạ nhược Y thì thầm thành tiếng, đủ để có ba người nghe là Dạ Qua Thần, Kiệt Khắc và cuối cùng là Hải Mộc Sâm.
Hải Mộc Sâm tức giận cực điểm, đập bàn, quát lạnh:
- Người rốt cuộc là cái gì?
- Nơi này không tiện nói chuyện, hay là chúng ta ra chỗ nào đó yên tĩnh để nói chuyện đi, giữa các lão sư, ngươi thấy thế nào?
Hải Mộc Sâm hừ một tiếng, phất vạt áo, nói:
- Được.
Dạ Nhược Y cười lạnh, trong đầu suy nghĩ, đông thời truyền âm cho hai người Dạ Qua Thần và Kiệt Khắc:
- Hai huynh nghĩ, muội nên làm gì lão ta đây? À đúng rồi, hai người cũng đi cùng đi, hai người cũng là các lão sư rồi còn gì?
Hai người Dạ Qua Thần và Kiệt Khắc lắc đầu đi theo sau Dạ Nhược Y.
Đến hoa viên.
Nơi này ban đêm thường không có một bóng người, lại rất yên tĩnh, Dạ Nhược Y đến một bàn đá tùy tiện ngồi xuống. Bốn người ngồi vào bàn đá, bắt đầu cuộc trò chuyện trước nhất là Dạ Nhược Y:
- Chúng ta chơi một trò chơi đi.
- Trò chơi?
Hải Mộc Sâm híp mắt nhìn Dạ Nhược Y, trong đầu hắn bây giờ đã không dám suy nghĩ đơn giản về tiểu oa nhi trước mặt nữa.
- Trò chơi này rất đơn gian a. Huyết Xà, Lam Xà ra đây.
từ ống tay áo của Dạ Nhược Y và Dạ Qua Thần bò ra hai con rắn, một đỏ huyết, một xanh lam. Kiệt Khắc giới thiệu:
- Huyết Xà là một độc xà, còn Lam Xà là một dược xà. Trò chơi này sẽ có liên quan đến độc.
Phất tay một cái, hơn mười cái ly rượu xuất hiện trên bàn, Kiệt Khắc giải thích tiếp tục:
- Tổng cộng có mười ba ly rượu, trò này là của ngươi và Nhược Y muội, nên chỉ có hai người các ngươi chơi, còn bọn ta chỉ là người xem. Mười ba có tổng cộng là mười ly là độc, ba ly là dược.
- Như Hải viện trưởng đã biết đấy, độc sẽ làm cho người uống vào sẽ chết, nhưng nếu uống ly rượu dược, không chỉ là giải độc trong cơ thể, còn có thể diệt trừ Hắc ấn trong linh hồn của ngươi nữa đấy Hải viện trưởng à.
Hải Mộc Sâm thoáng kinh ngạc liếc nhìn Kiệt Khắc, hắn không biết tại sao Kiệt Khắc lại biết được trong người của hắn bị Hắc ấn cơ chứ?
- Nhưng chỉ khi nào uống ba ly thì ngươi mới có thể giải được Hắc ấn do hoàng đế Thiên Triều đế quốc ấn vào.
- Làm sao ngươi biết được?
Kiệt Khắc cười cười không giai thích, sai hai con rắn bỏ độc và dược vào ly rượu.
Kiệt Khắc không như Dạ Nhược Y, trong lúc đi đến hoa viên, Dạ Nhược Y đã nói hết mọi chuyện cho hai người nghe và đã biết hết mọi bí mật của Hải Mộc Sâm.
Hải Mộc Sâm là người bị lệnh truy nã ở cả Nam và Tây đại lục, mười năm trước hắn trước khi trở thành viện trưởng thì hắn có thân phận là Mộc Hải Kinh, kẻ sát hại bảy vương tử của đế quốc Thiền Triều, một trận đại chiến diễn ra.
Hắn cùng với hoàng đế ba nước chiến đấu, hắn giết được hoàng đế của Nam Lâm, nhưng lại không giết được hoàng đế của Thiên Triều và Á Lạp Kỳ.
Hắn bị hoàng đế của Thiên Triều ấn vào trong linh hồn một lại Hắc ấn trước khi chết đi, Hắc ấn này làm cho hắn mãi mãi cũng không thể tăng lên tu vi, không thể tăng lên tuổi thọ, làm cho linh hồn hắn đau đớn như bị xé ra.
Hắc ấn ăn mòm linh hồn hắn ngày một, hắn biết rõ hắn sẽ không sống được bao lâu, hắn đã mới rất nhiều hồn sư cũng dược sư giúp đỡn cho hắn, nhưng không một ai giúp được, không chỉ không giúp được mà những ai đụng vào hắn ấn này đều chết không rõ nguyên nhân.
Hắn đến Hoàng Lâm, thay đổi khuôn mặt, giai nhập vào Thái Hoàng Học Viên, trở thành viện trưởng ở đó, hắn đã từng nghĩ sẽ không một ai phát hiện ra được bí mật của mười năm trước.
Bây giờ hắn đã tuyệt đường, nhưng khi nghe Kiệt Khắc nói uóng ba ly rượu có dược rắn thì hắn sẽ được giải hắc ấn, làm cho trong lòng hắn thấp lên một tia hy vọng, nhưng hy vọng đồng thời cũng là tuyệt vọng.
Hy vọng là vì có thứ gải được hắc ấn, tuyệt vọng là vì hắn đang đối đầu với một yêu nghiệt, nếu lượt đầu tiên hai người uống đều là dược thì chẳng phải chỉ còn lại một ly, mà một ly này chưa chắc đã vào tay hắn.
- Làm sao để biết được ngươi kai có bị trúng độc hay không?
Hải Mộc Sâm hỏi.
Kiệt Khắc cười cười, từ không gian giới chỉ lấy ra một con thỏ trắng, lên tiếng:
- Ta sẽ lấy con thỏ này làm vật thử trước tiên, Huyết Xà cắn nó đi.
Huyết Xà chớp chớp mắt nhìn Kiệt Khắc, đây lần đầu tiên nó thấy Kiệt Khắc tỏa ra đầy sát khí như vậy, sau đó nó lại nhìn con thỏ trắng, một con thỏ trắng xinh đẹp và dễ thương, nhưng Kiệt Khắc tại sao lại nỡ lòng nào lại giết nó?
- Không lấy thứ khác được sao?
- Cái con thỏ này, vừa rồi ta luyện đan nó lại dám vào phòng tao ăn mất một viên Tôn cấp cực phẩm hoàn mỹ nhất của ta, chỉ có một viên cực phẩm trong mười viên đan dược thôi đấy, nó lại dấm ăn mất của ta, bây giờ chính là thời cơ thích hợp nhất đem nó ra sử dụng.
Dạ Nhược Y nhìn biểu hiện của Kiệt Khắc thầm truyền âm cho Dạ Qua Thần:
- Lần đầu tiên muội nhìn thấy Kiệt Khắc huynh ấy tỏa ra sát khí hắc ám như vậy đấy!
- Muội là lần đầu còn huynh thì thấy hơn ba lần rồi. Những trường hợp này xảy ra khi có một thứ gì đó phá hủy đi kiệt tác mà Kiệt Khắc làm ra.
Huyết Xà nhìn con thỏ với vẻ thương tiếc, nhưng sau đó vẫn là nhưng một con dã thú, hung hắn cắn con thỏ cái.
Con thỏ vừa bị cắn miệng nó liền hộc ra máu, trên người của nó bắt đầu bóc khói lên, da thịt có mùi thối rửa, chỉ trong tíc tắc con thỏ còn lại một đống tro tàn màu đen.
- Được rồi, bây giờ ngươi cũng đã biết cách độc phát tác ra như thế nào, vậy thì bắt đầu trò chơi thôi.
Kiệt Khắc quay về lại là con người vui vẻ, hoạt bát, nở hoa, anh tuấn như cưa, không còn là u linh, hắc ám, sát khí đầy người như trước.
Dạ Nhược Y nhìn mười ba ly rượu, nàng chọn lấy ly cuối và ly đầu tiên.
- Tiểu oa nhi, mới bắt đầu mà ngươi đã chọn hai ly rượu, không sợ bên trong hai ly đều là độc sao?
Dạ Nhược Y cười cười, lên tiếng gây áp lực cho Hải Mộc Sâm:
- Ta tinh vào cái mũi của ta.
Hải Mộc Sâm do dự chọn lấy một ly, rồi lại ly thứ hai, hắn chọn chỉ có hai ly như mất cả nữa canh giờ mới chọn xong được hai ly rượu, cái tốc độ chậm hơn rùa này làm cho Dạ Nhược Y phải lấy đan dược ra mà ngồi vừa ăn vừa chơi.
- Được rồi, bắt đầu uống rượu thôi.
Dạ Qua Thần thấy Hải Mộc Sâm đã chọn xong hai ly rượu liền lên tiếng nói.
Dạ Nhược Y nghe được hiệu lệnh của Dạ Qua Thần liền cầm lấy một ly rượu lên, bên kia Hải Mộc Sâm vẫn cứ như vậy cầm lên một ly rượu, hai người cùng lúc uống vào.
Hải Mộc Sâm uống vào không có chuyện gì xảy ra cả, hắn cảm thấy người hắn khỏe hơn rất nhiều, hắn nhìn Dạ Nhược Y đồng dạng cũng vậy, đều không hề hấn gì, còn cười với hắn nữa.
Nụ cười tự tin và yêu nghiệt của Dạ Nhược Y lại khiến cho Hải Mộc Sâm đổ mồ hôi lạnh, hắn thầm nghĩ lại lời nói của nàng lúc trước, liền sợ hãi nhìn ly rượu của mình.
- Hải viện trưởng, ta kính ngài đi trước a.
Dạ Nhược Y mang theo giọng trêu đùa mời Hải Mộc Sâm, Hải Mộc Sâm thì sợ đến muốn ngất rồi, mà còn bị nàng chơi như vậy, hắn liền cung cung kính kính lại với Dạ Nhược Y:
- Ta già cả yếu đuối, vẫn nên mường cho tuổi trẻ tài cao a.
- Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh rồi.
Dạ Nhược Y cười nói, nâng ly rượu thứ hai lên, một hơi uống hết rượu trong ly.
Hắn nhìn biểu hiện của Dạ Nhược Y thấy nàng không có xảy ra chuyện gì cả liền hoảng sợ, đồng thơi lo lắng, nhìn vào ly rượu của mình.
- Sao vậy viện trưởng, sao người không uống đi.
- Ha ha, lão đầu ta thua ngươi rồi.
Dạ Nhược Y nghe câu nói của Hải Mộc Sâm liền cười một cái, hỏi:
- Thật chứ, ngươi chịu thua?
- Thật sự a.
- Vậy kể từ bây giờ ngươi là nô bộc của ta, ta nói gì ngươi nghe đó, không được hai lời, thế nào?
Dạ Nhược Y nghe được lời nói chắc chắn của Hải Mộc Sâm liền quả quyết nói.
Hải Mộc Sâm liền kinh ngạc, hắn không ngờ đã bị một tiểu oa nhi cho lừa gạt, hóa ra trò chơi này là để cho hắn chịu thiệu như vậy.
- Cái này từ khi nào đã có?
Dạ Nhược Y làm bộ giật mình, lên tiếng:
- Ta tưởng viện trưởng đã biết rồi chứ?
Dạ Nhược Y cười híp mắt chỉ sau lưng lão Hải Mộc Sâm:
- Viện trưởng thật hồ đồ, nó ở ngay sau lưng ngài đấy a, cái này chính là do haonfg thượng tự tay viết lên đấy.
Hắn đi đến một gốc cây trúc, nhìn dòng chữ trên đó "Bất kỳ mọi trò chơi được tổ chức ở hoa viên đều sẽ phần thắng và thua như sau: người thắng sẽ làm chủ, còn người thua sẽ làm nô bộc cho người thắng trong vòng ba năm."
Hắn nhìn cái luật lệ này khiến cho hắn thật sự như muốn tức đến thổ huyết ra a.
- Đây a, đay a, ngươi hãy ksy vào tờ giấy "bán thân" này đi, ta không muốn ngươi quỵt nợ đâu a.
Dạ Nhược Y cầm một tờ giấy vơ vơ nói.
- Hừm ta người dám làm dám chịu, ta ký.
Dạ Nhược Y cũng đồng thời ký vào, sau đó liền cất đi, cười hắc hắc:
- Hải Mộc Sâm a Hải Mộc Sâm ngươi quang minh lỗi lạc một thời lại ngu ngốc một khắc a.
Dạ Nhược Y lấy một ly rượu từ trong chín ly rượu còn lại lên tiếng:
- Ngươi hãy uống hai ly rượu này đi.
Hải Mộc Sâm nghi ngờ, hắn chừng chờ một lúc thật lâu, nhìn Dạ Nhược Y không hiểu gì cả, hắn nghĩ là nàng muốn giết hắn a.
- Cái này...
- Muốn làm trái lệnh?
- Không dám, ta uống, ta uống a.
Hai nâng ly rượu lên, tay run run uống vào một hơi hết hai ly rượu, nhưng sau đó hắn lại thấy trong người thật thoải mái, khí lực xung túc, hắn thấy khó hiểu.
Dạ Nhược Y biết được cái khó hiểu đó của hắn liền giải thích:
- Ngươi thật ngốc a, hai ly rượu đầu tiên ngươi lấy được đều là dược, chứ không phải độc, hai ly của ta mới là độc, nhưng ta lại mang thân thể khắc chế độc dược. Ta thật không ngờ ngươi lại ngu ngốc thế a. Hắc hắc.
- Ngươi...lừa ta...phụt...
- Bịch.
Hải Mộc Sâm tức giận đến thổ huyết, sau cái thổ huyết thì lại ngất đi, lần này hắn bị một cú lừa trời đánh, hắn lần đầu tiên trong đời bị người lừa đến nhục nhã như thế này.
Kiệt Khắc đi đến, vẽ một hình trên không gian, lấy máu của Dạ Nhược Y nhỏ xuống người hắn, một hồn ấn xuất hiện, đấy là ấn nô, một loại hồn ấn dùng cho nô lệ đẻ hắn không phản bội chủ nhân.
- Người đâu?
Dạ Qua Thần hô một tiếng, liền có hai thị vệ đi đến, Dạ Qua Thần chỉ vào Hải Mộc Sâm, nói:
- Đưa hắn về một phòng nào đó nghỉ ngơi di, hắn uống nhiều quá nên say mất rồi.
Hai thị vệ nhìn nhau, làm gì có chuyện mà say đến hộc máu? nhưng không dám lên tiếng, chỉ biết cười trừ, đem Hải viện trưởng đi nghỉ ngơi.
Ba người quay lại yến tiệc thì thấy yến tiệc đang là một bãi chiến trường, ai ai cũng đều bị thương, chỉ có khảong mười người là không bị thương, đứng giữa cái bãi chiến trường đó là bà người Vân Phong, Đông Phương Nguyệt và Mỹ Lệ Á.
Hoàng thượng đi ra nhìn thấy cảnh àny lại quát lớn:
- Chuyện này là thế nào? Ai đó giải thích cho trẫm một lời ngay đi!!!