Đại Ma Vương

Chương 466: Chương 466: Biến cố thê thảm của Hắc Long tộc




Thế giới dưới lòng đất không có gì thay đổi, dọc đường đi vẫn thường xuyên thấy bọn Địa Tinh xấu xí và Biên Bức nhân đánh cướp khắp nơi. Cả thế giới dưới lòng đất vẫn đầy hỗn loạn, loại tình trạng này dường như suốt mấy trăm năm qua vẫn không hề thay đổi.

- Cát Nhĩ Bá Đặc, ngươi có biết Hắc Long tộc của các ngươi rốt cuộc đã gặp tai nạn gì hay không? Ngươi đừng có nói là không hề biết gì đấy? - Trong khi đi về hướng Hắc Long tộc, Hàn Thạc hỏi Cát Nhĩ Bá Đặc.

- Chủ nhân, ta thật sự không biết. Ông nội đã dùng Long ngữ cốt nói cho ta biết việc này, chứ ta thật sự là không biết một tý gì cả! - Cát Nhĩ Bá Đặc rất ủy khuất, vẻ mặt như đưa đám, tâm tình không tốt trả lời.

Trên đường đi, Cát Nhĩ Bá Đặc trong lòng như có lửa đốt, không ngừng thúc giục Hàn Thạc đi nhanh hơn, xem chừng mặc dù hắn bỏ nhà trốn đi nhưng vẫn có cảm tình sâu đậm với Hắc Long tộc, nếu không thì sẽ không tận lực van cầu Hàn Thạc như vậy.

Theo Hàn Thạc nhiều năm như vậy, mặc dù cũng từng gặp một số nguy hiểm, tuy nhiên lần nào hai người cũng có thể hóa nguy thành an một cách bất ngờ. Hắc Long cho rằng Hàn Thạc dường như có thể xử lý hết thảy mọi nguy hiểm, tựa hồ không có chuyện gì có thể thật sự làm khó hắn.

Nhất là mấy ngày trước, sau khi Hàn Thạc rời khỏi Tử vong mộ địa, Hắc Long có quan hệ khế ước với Hàn Thạc nên biết rõ hơn so với bất cứ ai khác thực lực của chủ nhân mình bây giờ đáng sợ đến thế nào! Vì vậy, khi nhận được tin tức của ông nội, hắn lập tức nghĩ tới Hàn Thạc, đồng thời cho rằng chỉ có Hàn Thạc mới có thể đủ sức trợ giúp Hắc Long tộc của mình vượt qua kiếp nạn.

Thấy không hỏi được điều gì từ miệng Cát Nhĩ Bá Đặc, Hàn Thạc cũng không thèm lãng phí nước bọt. Cát Nhĩ Bá Đặc hiểu rõ ràng về thế giới dưới lòng đất hơn nhiều so với hắn nên hai người cũng không phải lãng phí nhiều thời gian lắm tại tầng thứ nhất do Hắc ám Tinh linh hoành hành. Hàn Thạc được Cát Nhĩ Bá Đặc dẫn đường, từ một chỗ vách núi thẳng đứng hiểm trở nhảy xuống phía dưới, tiến vào một tầng tối tăm hơn.

Vách núi ở tầng này tựa như có ánh sáng, nhưng đã yếu hơn tầng trên một chút. Bất cứ chỗ nào cũng có thể thấy một loại thực vật to lớn phát ra ánh sáng, khiến cho tầng tối tăm này còn có đủ sáng để thấy được mọi vật, chỉ là mất công hơn một chút mà thôi.

- Đi theo ta! - Cát Nhĩ Bá Đặc không nói nhiều, trông có vẻ cực kỳ lo lắng, dẫn Hàn Thạc đi thẳng đến một cái hang nhỏ hẹp.

Dọc đường, Hàn Thạc thông qua Cát Nhĩ Bá Đặc hiểu được đại khái về sự phân bố ở thế giới dưới lòng đất. Thế giới này chia làm tất cả ba tầng. Tầng trên cùng là khu vực của Hắc ám Tinh linh và Tích Dịch nhân. Sinh vật ở tầng này nói một cách tương đối là yếu nhất mặc dù Hắc ám Tinh linh lần trước có một đám lão già, nếu so sánh với sinh vật hai tầng bên dưới thì cũng chỉ yếu hơn một chút.

Đương nhiên là loại biến thái như Tích dịch tổ vương thì là một ngoại lệ. Tích dịch tổ vương thông qua tiến hóa mà đạt tới cấp bậc đỉnh điểm ngũ giai, dù ở bất cứ nơi đâu trên Kì Áo đại lục thì cũng đều là cường giả.

Tuy nhiên, loại biến thái như hắn thì dẫu sao cũng chỉ là số ít, đại đa số Tích Dịch nhân đều ngu dốt, không thể gặp vận may như hắn có thể tiến hóa đến ngũ giai, đồng thời còn có thực lực mạnh mẽ đến mức rời được khỏi vị diện này.

Hắc Long tộc sống tại tầng thứ hai. Đại bộ phận sinh vật ở tầng này đều cực kỳ hùng mạnh. Ngoài chủng tộc Hắc Long tộc sống quần cư thì còn có một số siêu giai ma thú độc hành đặc biệt hùng mạnh. Tuy nhiên dưới tình huống thông thường, những siêu giai ma thú này đều có lãnh địa riêng, bình thường thì cơ bản là nước sông không phạm nước giếng.

Theo lời Cát Nhĩ Bá Đặc, Hàn Thạc biết rằng Hắc Long tộc ở tầng thứ hai của thế giới dưới lòng đất cũng thuộc vào loại không mấy ai dám trêu chọc vào. Hắc Long tộc vốn là chủng tộc khỏe mạnh, hơn nữa bọn họ lại là sinh vật quần cư, nên mặc dù tầng thứ hai của thế giới dưới lòng đất có cường giả như rừng thì cũng không có bao nhiêu sinh vật nguyện ý chọc bọn họ.

Bởi vậy, từ những lời giải thích của Cát Nhĩ Bá Đặc, Hàn Thạc cơ bản có thể loại trừ khả năng bọn họ gặp phải uy hiếp trí mạng ở trong tầng thứ hai.

Tầng thứ ba của thế giới dưới lòng đất là một khu vực vô cùng thần bí. Theo lời Cát Nhĩ Bá Đặc mà xét thì dường như là căn bản không có sinh vật nào biết được ở tầng dưới đó rốt cuộc có loại sinh vật gì.

Theo truyền thuyết thì đích thực là có tồn tại thông đạo từ tầng thứ hai đến tầng thứ ba của thế giới dưới lòng đất. Chỉ có điều là cực kỳ ít sinh vật biết đến thông đạo này, còn những siêu giai ma thú có cơ hội xuyên qua thông đạo tiến vào tầng thứ ba thì cho tới tận bây giờ vẫn chưa có một con nào có thể quay trở về được!

Bởi vậy, về tình huống ở tầng dưới cùng của thế giới dưới lòng đất thì không có người nào, hoặc là sinh vật nào có thể biết thực sự rõ ràng!

Xuyên qua cái đường hầm chật hẹp kia, Cát Nhĩ Bá Đặc lại dẫn Hàn Thạc đi thêm một hồi lâu, rồi mới tiến vào khu vực trong một dãy núi rộng lớn, là một sơn cốc thật lớn. Nhìn toàn cảnh thì khắp nơi đều là những ngọn núi nhấp nhô trùng điệp, trông như là một con rồng thật lớn nằm chiếm giữ nơi đây.

- Có mùi máu tươi! - Vừa đến khu vực này, cái mũi mẫn cảm của Hàn Thạc tức thì ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng.

Đôi mắt Cát Nhĩ Bá Đặc lập tức đỏ rực, giọng phấn chấn hét lên:

- Ông nội, con đã trở lại. Cát Nhĩ Bá Đặc đã trở lại!

Thanh âm của Cát Nhĩ Bá Đặc vang vọng không dứt ở bên trong đại sơn cốc, chứa chan một loại tình cảm xúc động lòng người. Hắn vừa gào thét vừa vọt về hướng sơn cốc khiến Hàn Thạc phải vội vàng đuổi theo.

- Mau quay lại! - Từ một chỗ sâu trong đại sơn cốc vọng lại một tiếng già nua gầm thét phẫn nộ, trong đó có pha trộn một sự sợ hãi kinh hoàng khó nén lại được.

- Ông nội, là giọng nói của ông nội ta!

Cát Nhĩ Bá Đặc nửa mừng nửa lo, vội vàng nói với Hàn Thạc:

- Ông nội của ta vẫn còn sống. Ông ấy không có chuyện gì!

- Nhưng mà ta nghĩ đã có tộc nhân của ngươi bị chết! - Hàn Thạc khẽ quát một tiếng, túm lấy Hắc Long, rồi chợt dùng tốc độ nhanh hơn tia chớp vọt đến bên trong đại sơn cốc.

Tại một chỗ mặt bên kia của quả núi, ngay dưới chân hai người hiện ra thi thể của một con Hắc Long dài gần ba mươi thước. Hàn Thạc và Cát Nhĩ Bá Đặc đang phi hành trên bầu trời liền đáp xuống và có thể nhìn thấy thân thể con Hắc Long này chắc hẳn là bị vũ khí sắc bén chém nát, khắp nơi trên thân thể đều là những vết thương toang hoác đáng sợ.

- Đức Lực Tây đại thúc! - Cát Nhĩ Bá Đặc hiển nhiên nhận ra con Hắc Long bị chết phía dưới, khóe mắt như muốn rách ra, nổi giận gầm lên một tiếng.

Song, con Hắc Long này cũng không phải là thi thể duy nhất!

Trên đường bay về phương hướng đại sơn cốc, ở dưới chân hai người lại tiếp tục xuất hiện thêm thi thể ba con Hắc Long nữa. Ba con Hắc Long này trước khi chết chắc cũng đều phải chịu hành hạ cực kỳ tàn nhẫn vì trên mỗi thi thể đều chẳng chịt những vết thương, thậm chí một con còn bị chặt thành ba đoạn, chết không toàn thây!

Cát Nhĩ Bá Đặc nhận ra tất cả bốn con Hắc Long bị chết này. Riêng con Hắc Long lớn nhất bị chết trong trạng thái thê thảm nhất bị phân thây thành ba đoạn càng khiến cho Cát Nhĩ Bá Đặc bi phẫn đến mức thiếu chút nữa thì ngất đi. Khi hắn trông thấy cỗ thi thể này thì không thể kìm nén được mà phải lớn tiếng khóc rống lên.

Bởi vì, đó là cha của Cát Nhĩ Bá Đặc!!

- Súc sinh! Chạy đi! Chạy mau đi! - Từ phương xa ở bên trong đại sơn cốc truyền đến một tiếng tru điên cuồng như muốn hộc máu ra, pha trộn với tiếng khóc rống lên của Cát Nhĩ Bá Đặc khiến cho Hàn Thạc trong phút chốc lòng lạnh băng tới cực hạn, có cảm giác muốn đem kẻ chặt xác rồng kia ra tùng xẻo đến chết.

Hàn Thạc cho dù không lợi dụng thần thức dò xét tình hình cũng có thể cảm ứng được vài luồng khí tức lạnh như băng bên trong, trong đó có một luồng cực kỳ mạnh mẽ mà hắn mơ hồ có cảm giác nó có chút tương tự với khí tức trên người Thủy hệ Pháp thần Đế Á Na. Loại cảm giác này dâng lên từ đáy lòng Hàn Thạc, khiến sát ý trong lòng hắn càng mạnh.

- Đi! Đến trước sơn cốc xem tình hình rồi nói! - Hàn Thạc túm lấy Hắc Long, không để ý đến việc hắn gào khóc, nghiêm mặt âm trầm, cấp tốc bay vào trong sơn cốc.

- Lại thêm một con nữa đến, khà khà, thú vị! - Một tiếng cười nhạo khinh thường lạnh như băng đột nhiên từ sâu trong sơn cốc truyền ra.

- Ta muốn giết chúng, ta muốn giết bọn chúng, vô luận là ai, ta đều muốn giết! - Cát Nhĩ Bá Đặc vừa không ngừng lớn tiếng khóc, vừa gào đi gào lại mấy câu nói đó. Những nét hi hi hô hô thường ngày, cái tính ba lăng nhăng đã sớm biến mất khỏi người hắn.

Giờ khắc này, nội tâm Cát Nhĩ Bá Đặc ngoại trừ bi phẫn thì phỏng chừng chỉ còn lại cừu hận thấu xương thấu cốt.

Rốt cục, Hàn Thạc dắt theo Hắc Long đã đi tới chỗ lớn nhất ở giữa sơn cốc.

Điều đầu tiên đập vào mắt Hàn Thạc là một cái lồng trắng tinh thật lớn chẳng biết do loại tài liệu gì chế tạo thành, bên trong có mười bảy con Hắc Long đã hóa thành hình người có nước da đen thui như mực. Những người này có già có trẻ, trên cổ đều bị đeo một cái vòng giống như buộc cổ chó, trên người đều có những vết máu do bị roi quất. Trên gò má của ngay cả một cô gái chưa thành niên có hình dáng vẫn còn giống như Hắc Long cũng có vết roi máu tươi chảy ra đầm đìa, như thể vừa mới bị roi quất vào.

Chung quanh lồng giam có sáu người toàn thân mặc quần áo trắng tinh như tuyết. Bọn chúng ăn mặc cực kỳ giống nhau, vẻ mặt ai nấy đều lạnh ngắt, mang theo một vẻ lạnh lùng vô tình như thể trời sinh ra vậy.

Trong đó một tên trung niên anh tuấn có khuôn mặt như được tạc tượng, chắp tay mỉm cười lạnh lùng nhìn Hàn Thạc và Cát Nhĩ Bá Đặc. Khí tức trên người hắn có vài phần tương tự với Đế Á Na, là người có thực lực mạnh nhất nơi này ---- Bán thần!

- Lại thêm một con tiểu ba trùng nữa!

Tên trung niên anh tuấn này nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc với ánh mắt tựa như nhìn sủng vật, với loại cảm giác cao ngạo rất tự nhiên. Nói xong những lời này hắn mới liếc mắt một cái đánh giá Hàn Thạc, hỏi:

- Ngươi là ai?

- Ngươi biết Đế Á Na không? - Hàn Thạc không đáp mà hỏi lại.

Nhóm sáu người mặc đồ trắng như tuyết, kể cả tên trung niên anh tuấn này, ai nấy đều biến sắc mặt. Tên trung niên cầm đầu liền chau mày, hỏi:

- Ngươi biết tiểu sư muội của ta? Ngươi là ai?

- Các ngươi là ai? - Hàn Thạc trong lòng cả kinh, chợt quát lên.

- Chúng ta đến từ Băng tuyết thần điện, ta là Băng thần Khoa Lí. Ngươi đã biết tiểu sư muội của ta là Tuyết thần Đế Á Na, ngươi rốt cuộc là ai? Là địch hay là bạn? - Khoa Lí, Băng thần của Băng tuyết thần điện dán cặp mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc, lạnh lùng hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.