Đại Ma Vương

Chương 884: Chương 884: Các ngươi có biết Hàn Hạo không?




Chỗ giao nhau giữa Hắc Ám thần vực và Tử Vong thần vực là hẻm núi lớn Long Sâm.

Muốn tới Tử Vong thần vực từ Hắc Ám thần vực nhất định phải qua nơi này. Tại đây có rất nhiều Liệp thần giả qua lại, theo lời đồn mấy nhóm thế lực Liệp thần giả lợi hại nhất tại Hắc Ám thần vực và Tử Vong thâm uyên đều đặt đại bản doanh ở chỗ này. Thương khách lui tới hai thần vực muốn đi qua thường phải được rất nhiều thần vệ hỗ trợ mới dám tiến vào.

Tuy nhiên, khoảng thời gian gần đây, hẻm núi thái bình hơn nhiều so với trước kia. Nghe nói thế lực Liệp thần giả mạnh nhất tại đây không biết vì nguyên nhân gì đã rời đi. Thế lực làm loạn khắp Tử Vong thần vực đó vừa biến mất, mấy nhóm thế lực nhỏ hơn một chút dường như cũng an phận, không dám tiếp tục càn rỡ làm liều nữa.

Một ngày, địa hạt Long Sâm bao la nghênh đón một đội ngũ thanh thế to lớn, dơi bay khổng lồ lướt vụt tới như một quầng mây đen che khuất cả bầu trời. Trên dơi bay bóng người lay động, cặp mắt của đám vệ sĩ lạnh lẽo, lấp lánh tinh quang nhiếp nhân, cảnh giác đánh giá nơi sâu trong rừng rậm này khả năng bỗng có kẻ địch xuất hiện không.

- Cuối cùng đã đến hẻm núi lớn Long Sâm, vượt qua nó chính là lãnh thổ Tử Vong thần vực. Hoắc Phu Tư và Lạp Khắc Lý Sâm tuyệt đối không dám trắng trợn tiến vào Tử Vong thần vực làm xằng làm bậy. Một khi chúng ta thông qua nơi này, lập tức có thể được đồng minh tiếp ứng. - Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ thở phào nhẹ nhõm. Trên đường đi thần kinh hắn căng như dây đàn, mỗi giây mỗi phút đều lo bọn người kia đột nhiên đánh úp, không dám buông lỏng khoảnh khắc nào.

- Không được lơ là, Liệp thần giả nơi đây vô cùng hung hăng ngang ngược! - Bác Lan Tư làm việc ở đội Ba của Hắc Thiên đã vài năm, nên cũng có phần hiểu rõ chốn này. Hắn biết bên trong Long Sâm có mấy nhóm thế lực Liệp thần giả ẩn núp, làm loạn ở cả hai đại thần vực.

- Liệp thần giả?

Cát Nhĩ Bá Đặc hắc hắc cười lạnh, khinh thường nói:

- Với lực lượng Hàn gia chúng ta còn phải sợ đám Liệp thần giả không làm nên trò trống gì kia ư? Bọn chúng không đến là tốt nhất, nếu không, giết không cần chôn!

- Đừng có mạnh miệng!

Bác Lan Tư liếc xéo Cát Nhĩ Bá Đặc, hừ giọng:

- Nếu như chỉ là một nhóm Liệp thần giả tới, tự nhiên không có gì phải lo lắng. Nhưng nếu như tới là cái gọi là liên minh do mấy nhóm Liệp thần giả liên hợp lại thì đừng tưởng rằng chúng ta có thể dễ dàng thoát thân!

Dừng một chút, Bác Lan Tư dường như muốn cảnh cáo Cát Nhĩ Bá Đặc, lại tiếp lời:

- Trong hẻm núi lớn Long Sâm có một nhóm Liệp thần giả vô cùng điên cuồng ngang ngược, kẻ cầm đầu là ai trước giờ không mấy người rõ ràng. Bọn họ dám ra tay với tất cả thương khách qua lại, cho dù có hàng loạt thần vệ hộ vệ cũng không buông tha. Thế lực này tại đây vô cùng nổi tiếng. Mỗi thành thị ở Tử Vong thần vực đã phái ra rất nhiều thần vệ bao vây tiễu trừ nhưng đều không thành công. Bọn họ đã hoành hành tại Long Sâm vài chục năm, gia tộc thông thường không thể chống lại!

Bác Lan Tư vừa nói vậy, Cát Nhĩ Bá Đặc có phần chăm chú lại, thu hồi điệu bộ ba lăng nhăng, kinh ngạc hỏi:

- Là ai mà lợi hại thế?

Lắc đầu, Bác Lan Tư thản nhiên tiếp:

- Ta đã nói rồi. Thân phận kẻ cầm đầu chả mấy người biết. Có lẽ chỉ có bọn cùng là Liệp thần giả mới rõ! Tuy nhiên theo lời đồn thì gã đó còn rất trẻ, hình như chỉ là một thiếu niên, tu luyện Tử Vong lực lượng, tay cầm một cây cốt thứ dài ba mét!

- Lợi hại thật. Không biết so với Huyết Linh ai mạnh hơn... - Cát Nhĩ Bá Đặc ngạc nhiên, liếc xéo Huyết Linh, khẽ lầm bầm.

- Huyết Linh cho dù có thực lực đó cũng không có tài năng lãnh đạo như người kia! - Bác Lan Tư nhìn Huyết Linh, nói khách quan.

- Ai nói thế? Hắc hắc. Ngươi chỉ khoác loác. Ta còn muốn gặp hắn đấy! - Huyết Linh thời gian gần đây thực lực tiến vùn vụt, bây giờ đã không còn xem trọng bao nhiêu người. Bác Lan Tư thổi phồng một thiếu niên như vậy làm hắn vô cùng khó chịu. Hắn không thừa nhận mình lại kém người khác.

- Chúng ta tốt nhất nên cầu nguyện để không đụng phải hắn. Nếu không, có thể ra khỏi hẻm núi lớn Long Sâm không cũng là vấn đề! - Bác Lan Tư hờ hững đáp lời, tâm tình vẫn bình thường trước lời Huyết Linh nói.

- Mọi người cẩn thận một chút. Lạp Khắc Lý Sâm và Hoắc Phu Tư không phải hạng người dễ dàng buông bỏ. Lạp Nhĩ Phu cũng sẽ tuyệt đối không từ bỏ ý đồ. Khu vực này bao la, chúng ta không thể ở lại, nhất định phải đi qua với tốc độ nhanh nhất! - Ngải Mễ Lệ không hề có hứng thú với câu chuyện của Huyết Linh, Bác Lan Tư. Lòng nàng chỉ thầm nghĩ làm sao đưa mọi người tới được khu vực an toàn.

...

Tại một thác nước đổ thẳng xuống dưới, phía sau thác nước có mười mấy hang động lớn nhỏ. Trong mỗi một hang động đều có bóng người loang loáng. Cái động lớn nhất trong số đó được ba tòa tháp năng lượng loại nhỏ chiếu sáng trưng, mười mấy thủ lĩnh Liệp thần giả vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, hai mắt hung quang lập lòe đang khẽ bàn bạc.

- Đã điều tra xong, những người đó đến từ Ám Ảnh thành Hàn gia, Thiên Cơ Dược Tề hiện phân bố ở Tử Vong, Hủy Diệt, Hắc Ám thần vực cũng là của Hàn gia!

Một trong số đó, Côn Tây hớn hở ra mặt, tham lam xúi giục các thủ lĩnh Liệp thần giả khác:

- Thiên Cơ Dược Tề giàu nứt đố đổ vách, nó chính là một miếng thịt béo lớn! Người của ta đã quan sát cẩn thận, vệ sĩ Hàn gia tu luyện đủ loại lực lượng ý nghĩa thâm ảo, chúng ta chẳng những có thể thu hoạch được lực lượng của bọn chúng, còn có thể cướp được hắc tinh tệ, hắc hắc, các vị có muốn cùng động thủ không?

Lực lượng Hàn gia thể hiện trên dơi bay không nhỏ, một nhóm Liệp thần giả căn bản nuốt trọn không trôi, cho nên mục đích của đám thủ lĩnh hiện tụ tập trong hang động này là thương thảo về việc có liên thủ hạ Hàn gia hay không.

- Một khoản mua bán có thể làm!

Một thủ lĩnh Liệp thần giả khác là Khắc Lý Sâm nói:

- Hàn gia đã có chuyện, phải rời Ám Ảnh thành đã nói rõ hoàn cảnh của bọn họ. Chúng ta cùng động thủ nhất định sẽ hạ được, hắc hắc, coi như ta có một phần!

- Ta cũng thế!

- Ta cũng vậy!

- Ta cũng liều mạng!

Đám thủ lĩnh Liệp thần giả đều có ý hợp tác đối phó Hàn gia. Được Côn Tây, tên thủ lĩnh mạnh nhất hiện tại xúi giục, những tên còn lại nhao nhao tỏ thái độ, xem Hàn gia đang tiến vào hẻm núi lớn Long Sâm như con mồi!

- Này, các ngươi đã quên một người rồi thì phải?

Chợt một giọng nói không hài hòa vang lên, một nữ nhân tên là Ôn Mạn khẽ cau hàng lông mày lá liễu, nàng ta hơi do dự hỏi:

- Tên kia hình như cũng họ Hàn? Họ Hàn này khá hiếm, liệu hắn có liên quan gì với Hàn gia hay không?

Ôn Mạn là nữ nhân duy nhất trong số những người này. Trên khuôn mặt đẹp đẽ của nàng ta có hai vết sẹo giao nhau, nó làm cho nữ nhân vốn mỹ lệ này có vẻ rất dữ tợn. Mặc dù những đường nét uyển chuyển gợi cảm kia rất rung động lòng người, nhưng do khuôn mặt mà không ai dám khen tặng, nam nhân thấy nàng ta đều nhượng bộ.

Ôn Mạn tu luyện Tử Vong lực lượng, có thực lực Thượng vị thần sơ kỳ, trong số này không yếu cũng không mạnh, nhưng bởi vì trí tuệ và mưu kế hơn người nên thế lực do nàng ta lãnh đạo vẫn chưa nếm phải khổ đau gì nhiều.

Ôn Mạn vừa dứt lời, những kẻ vừa nhao nhao đáp ứng cũng đều nhíu mày, hiển nhiên biết nàng ta đang nói tới ai. Khắc Lý Sâm có phần do dự, trầm giọng nói:

- Không khéo đến thế chứ? Trước giờ ta chưa từng nghe nói tên kia có người thân bằng hữu nào! Nhưng nếu như hắn thực sự có liên quan với Hàn gia, chúng ta nên cân nhắc lại!

Côn Tây sắc mặt lạnh lùng, không vui nói:

- Không sai, trước kia đích thật hắn là người mạnh nhất ở đây, nhưng hiện tại hắn vắng mặt! Với lại, những thủ hạ của hắn trước khi rời đi cũng đã thể hiện rõ thái độ, từ nay về sau sẽ không xen vào việc của hẻm núi lớn Long Sâm nữa! Huống chi, hắn chưa bao giờ nói mình đến từ Hàn gia, các ngươi còn lo lắng cái gì?

- Nói cũng đúng, chúng ta cả nghĩ rồi, Hàn gia chắc không có quan hệ với hắn đâu!

Khắc Lý Sâm cười trừ, nói:

- Chúng ta đang dọa chính mình thôi, hắc hắc, kế hoạch không thay đổi, ta tham dự!

- Vậy được rồi!

Côn Tây cười ha ha, sốt ruột đưa mắt sang Ôn Mạn, nói:

- Đàn bà lề mề nhất, ngươi nếu không muốn tham dự thì đi trước đi, không có ngươi cũng sẽ không ảnh hưởng tới đại cục! Hừ, chúng ta đa sự thêm chút!

Sắc mặt Ôn Mạn u ám, gật đầu nói:

- Vậy được, các ngươi làm đi! Ta không muốn mạo hiểm đắc tội với tên kia!

Lời vừa nói ra, Ôn Mạn không ở lại nữa, hóa thành một luồng u ám vượt thác nước rời đi.

- Đồ đê tiện này xem ra đã yêu mến tên kia rồi, hắc hắc, cũng không xem lại mình tính cách ra gì, tên kia há có thể để ý tới! - Côn Tây lạnh nhạt nhìn Ôn Mạn rời đi, khinh thường châm chọc.

- Tên kia không hề có chút tình người, trước giờ đều không tỏ vẻ mảy may rung động với đàn bà, khi giết nữ nhân cũng không chút nương tay! Theo ta thấy, Ôn Mạn tự tác đa tình thôi. Hắc hắc, ngươi đừng nói là kỹ nữ kia mặc dù khuôn mặt làm cho người ta không dám khen tặng, nhưng thân thể lại không gợi cảm tuyệt vời nhá, chậc chậc... Nếu đặt tại chỗ không thấy đó mà “chiến”, tư vị chắc không tệ! - Khắc Lý Sâm cười dâm đãng nói tiếp, đám thủ lĩnh Liệp thần giả ai nấy đều hiểu ý cười rộ lên.

...

- Thủ lĩnh, sao lại đi ra? - Ôn Mạn mới vừa rời khỏi hang núi đã có một gã thủ hạ vẻ gian giảo tới nghênh đón, hắn cười hì hì hỏi.

Ôn Mạn lửa giận đầy bụng, bản thân là Thượng vị thần, nàng ta tai mắt nhanh nhẹn, những lời lẽ dâm tục của bọn đàn ông nói không hề nhỏ tiếng trong sơn động kia nàng ta tự nhiên nghe thấy rõ ràng. Chỉ có điều Ôn Mạn biết lực lượng mình có hạn, không thể không kiềm chế tức giận xuống, không dám quay đầu e sẽ vọt tới phát hỏa với bọn đó.

“Chỉ có hắn mới không hạ cấp như vậy...”

Trong lòng Ôn Mạn không hiểu sao lại nẩy ra một ý nghĩ như vậy. Nàng ta lắc lắc đầu tự chế giễu mình, lầm bẩm:

- Ôn Mạn à Ôn Mạn, ngươi nghĩ đi đâu thế? Bộ dạng thế này, hắn làm sao lại coi trọng ngươi, lần trước cứu ngươi hoàn toàn là do lợi ích ép buộc, tên kia căn bản không hề có ý khác, ngươi đừng có suy nghĩ miên man nữa...

- Thủ lĩnh, làm sao vậy? - Gã thủ hạ thấy Ôn Mạn vẻ mặt phức tạp, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc lại hé miệng cười, không kìm nổi lại dò hỏi, âm thanh cũng cao lên một chút.

Chợt bừng tỉnh trong cơn hoảng hốt, Ôn Mạn lắc mạnh đầu, dường như muốn thông qua động tác này để vứt bỏ ảo tưởng không thực tế trong đầu.

- Không có gì, đúng rồi, lần trước ngươi đã nói tên kia còn có mấy thủ hạ chưa rời khỏi hẻm núi lớn Long Sâm, ngươi có thể liên hệ với bọn họ không? - Ôn Mạn điều chỉnh lại tâm trạng, hỏi.

- Mấy gã đó đang xử lý chuyện còn lại, xem chừng không bao lâu nữa cũng sẽ rời đi. Ta biết bọn họ ở chỗ nào, để ta đi liên hệ với họ.

- Đợi một chút, ta làm quyển trục cho ngươi, ngươi tới đưa cho bọn họ một cách nhanh nhất! - Ôn Mạn suy nghĩ một chút, đoạn lấy ra một cái quyển trục rồi viết một đoạn văn tự lên trên. Sau khi giao cho gã thủ hạ, nàng ta lập tức vội vội vàng vàng bỏ đi.

...

Trong hẻm núi lớn Long Sâm, những dãy núi liên miên nhấp nhô, từng đám mây trắng như bông lơ lửng trên bầu trời.

Xuyên qua một cái đầm lầy không khí ngột ngạt, tới một thạch lâm sâu trong sơn cốc, mọi người trên dơi bay còn chưa kịp thấy rõ ràng tình hình, Huyết Linh đột nhiên khẽ quát:

- Có người đến!

Vệ sĩ Hàn gia sắc mặt nghiêm túc, ai nấy cảnh giác chú ý bốn phía rồi hành động rất nhanh, bố trí xong xuôi đội hình từ trên dơi bay.

Mấy người Ngải Mễ Lệ, Phỉ Bích đều thấy căng thẳng, hết nhìn đông tới nhìn tây lại thét to:

- Mọi người cẩn thận, chuẩn bị nghênh chiến!

- Không cần! Chỉ có một người, còn là nữ nhân!

Huyết Linh thấy bởi vì tiếng hô của hắn mà mọi người như gặp đại địch, buồn cười nói:

- Đừng khẩn trương thế, người đàn bà kia thực lực không phải mạnh lắm, ta có thể ứng phó được.

Hắn nói như vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó đều có chút tò mò, không rõ vì sao vào lúc này lại có một phụ nữ đơn độc tới. Bọn họ cũng không quen ai ở đây, một người phụ nữ hiển nhiên không có khả năng gây tổn thương với bọn họ, như vậy... nàng ta tới làm gì?

Chốc lát sau, Ôn Mạn với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị dần hiện ra nơi mảng rừng phía xa...

- Ơ! - Ôn Mạn còn chưa đến gần, mấy cô nàng Phạm Ny, Lỵ Toa đã thốt lên, các nàng đều bị hai vết sẹo dữ tợn giao nhau trên mặt người phụ nữ kia dọa cho sợ hãi.

- Người đến hãy dừng lại! - Bác Lan Tư quát lạnh, sát khí toàn thân ngưng tụ thành thực chất, mơ hồ khóa lấy Ôn Mạn.

Ôn Mạn kinh hãi, không ngờ rằng Bác Lan Tư chỉ liếc qua nàng ta mà đã có một luồng sát khí mãnh liệt tấn công tới. Lòng thầm phát lạnh. nàng ta thầm nghĩ “Hàn gia này xem ra không giống như lời Côn Tây nói không chịu nổi một đòn, chỉ người vừa rồi đã có lực lượng Thượng vị thần, không biết còn có cường giả nào mạnh hơn nữa không đây?”

Ôn Mạn đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên lông mày lá liễu dãn ra, hai mắt sáng ngời nhìn chăm chú Bác Lan Tư. Nàng ta cảm thấy trên người người này có một sức mạnh vô cùng kỳ quái. Loại sức mạnh này nàng ta đã mơ hồ cảm thấy trên người một người khác, nhưng lực lượng của người kia mạnh hơn!

Nhất định có quan hệ!

Ôn Mạn gần như lập tức chắc chắn suy đoán của mình. Dừng thân lại, đầu tiên giơ tay ra hiệu mình không có ác ý, sau đó mới vội vàng hỏi:

- Các ngươi có biết Hàn Hạo hay không?

- Hàn Hạo, Hàn Hạo nào cơ? Không biết! Ngươi là ai, mà Hàn Hạo là ai?

Mấy người Tư Tháp Tác Mỗ đờ mặt ngạc nhiên, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao nhìn Ôn Mạn, cảm thấy nữ nhân này có phải bị bệnh gì hay không, tự dưng chạy tới hỏi một chuyện chẳng ra đâu vào đâu như vậy.

Vừa nghe người của Hàn gia ào ào tỏ vẻ không biết, Ôn Mạn lúc này sửng sốt, thầm nghĩ chẳng lẽ mình nhiều chuyện? Nhưng lực lượng trên người lão già kia rõ ràng rất giống với Hàn Hạo, việc này giải thích thế nào?

- Chúng ta không biết người ngươi nói, mong ngươi không cản đường chúng ta! - Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ mỉm cười, lời nói mặc dù khách sáo nhưng ánh mắt lại không ngừng ra hiệu với Bác Lan Tư, ý là ngươi nếu không đi thì đừng trách chúng ta không khách khí.

- Vậy xin lỗi, ta đi đây! - Ôn Mạn đã lăn lộn nhiều năm trong giới Liệp thần giả, bản lĩnh xem sắc mặt lời nói đương nhiên không kém. Nàng ta liếc mắt thấy rõ ràng tình huống, thầm nghĩ “dù sao với Hàn Hạo không có quan hệ, sống chết của các ngươi ta không cần quan tâm!”

- Đợi một chút!

Ngay vào lúc này, Cát Nhĩ Bá Đặc dường như nhớ ra cái gì đó. Vò vò đầu, Hắc Long suy nghĩ một lát rồi nói:

- Ta hình như đã nghe thấy tên này, để ta suy nghĩ thêm một chút...

Bên Hàn gia cũng kỳ quái nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc. Bởi vậy, Bác Lan Tư cũng không lập tức ra tay với Ôn Mạn. Ôn Mạn cũng hồ nghi nhìn Hắc Long, thử nhắc nhở:

- Hàn Hạo tu luyện Tử Vong lực lượng, tay cầm một thanh cốt thứ dài ba mét, sau lưng có bảy đoạn...

Cát Nhĩ Bá Đặc mắt sáng lên, cuối cùng đã nhớ ra, reo vang:

- Đúng hắn rồi!

Chẳng những là Cát Nhĩ Bá Đặc, mấy người Ngải Mễ Lệ, Phỉ Bích, Phạm Ny cũng đều đã thấy Tiểu Khô Lâu. Bọn họ mặc dù không biết hắn đã lấy cho mình một cái tên, nhưng khi Ôn Mạn nói sau lưng Hàn Hạo có bảy đoạn cốt thứ, bọn họ đã hiểu nàng ta nói tới ai...

- Ta nghĩ chúng ta đã biết ngươi nói tới ai!

Ngải Mễ Lệ nghi hoặc nhìn Ôn Mạn, cười hỏi:

- Xin hỏi, ngươi có chuyện gì không?

- Hàn Hạo có phải là người Hàn gia các ngươi không? - Ôn Mạn hỏi lại.

Ngải Mễ Lệ suy nghĩ một hồi, nhất thời chưa phân biệt được rõ ràng lắm, thế nhưng nàng biết quan hệ giữa Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu vô cùng thân mật, như vậy nên tính Hàn Hạo là thành viên của Hàn gia. Trầm ngâm một chút, Ngải Mễ Lệ cười nói:

- Xem là như vậy...

- Vậy được rồi!

Ôn Mạn nói vội:

- Liệp thần giả trong hẻm núi lớn Long Sâm đang dự định liên hợp lại, hạ thủ với Hàn gia các ngươi. Bây giờ tất cả Liệp thần giả đều tụ tập cùng một chỗ, ta thấy các ngươi hẳn không đối phó được nhiều người như vậy. Các ngươi tốt nhất nên lập tức rời khỏi đây, nếu không một khi bị bọn hắn chặn lại, hậu quả khó lường!

Lời vừa nói ra, bên phía Hàn gia đều biến sắc, Tư Tháp Tác Mỗ vội hỏi:

- Sao ngươi biết được?

- Bản thân ta chính là một thủ lĩnh Liệp thần giả, có điều bởi vì quen Hàn Hạo cho nên mới tới gặp nhắc nhở rõ ràng các ngươi!

Ôn Mạn sốt ruột nói:

- Ta đã phái người thông báo cho thủ hạ của Hàn Hạo, nhưng không biết có kịp hay không. Bọn kia đã phái thủ hạ giăng lưới khắp hẻm núi lớn Long Sâm. Các ngươi mà vào trong nhất định sẽ không thoát khỏi tai mắt của bọn hắn, chúng quá quen thuộc nơi này, các ngươi nên rời đi ngay!

- Chúng ta không thể lui!

Phỉ Bích cười gượng, hiện tại lùi về sau rất có thể sẽ gặp bọn Hoắc Phu Tư, Lạp Khắc Lý Sâm. Bọn chúng cũng không tốt đẹp gì hơn Liệp thần giả.

- Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, chúng ta chỉ có toàn lực rời khỏi hẻm núi lớn Long Sâm, hy vọng có thể tránh né được truy kích của những Liệp thần giả đó.

Không rườm lời nữa, bọn họ thậm chí không hỏi thêm Ôn Mạn và Hàn Hạo rốt cuộc có quan hệ gì, vội vội vàng vàng bay lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.