Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, trong thương hội Bố Tư Đặc.
Ở hai khu vực giả sơn dây leo rậm rạp, tọa lạc trong một đình tạ thanh nhã, suối chảy cầu nhỏ, hoa cỏ thơm hương, một cảnh trí mỹ lệ thanh nhàn.
Phỉ Bích một thân áo trắng ngồi trên xích đu, dung nhan tuyệt mỹ tràn đầy ưu sầu. Năm năm đã qua, nhưng năm tháng chưa từng lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên mặt nàng. Mà ngược lại, nàng dường như càng ngày càng trở nên đẹp hơn, càng ngày càng đậm đà hơn.
Mỗi khi làm xong công việc bề bộn, nàng luôn có thói quen đến nhìn khe nhỏ ở hòn giả sơn, tự nghĩ sẽ bất giác nhìn thấy cảnh vài năm trước.
Khe hở hẹp ở hòn giả sơn này từng có hai người ép vào nhau, có thể cảm nhận được hơi thở mùi vị trên người nhau, cảm nhận được trái tim đối phương đập thình thịch...
Nhiều năm qua, ký ức vẫn còn rõ ràng, giống như vừa phát sinh hôm qua, rõ ràng ngay trước mắt!
- Tiểu thư, lại nhớ hắn à? - Một loạt tiếng bước chân đến gần. Phú Tân Ân nhìn Phỉ Bích đang xuất thần, trong lòng than nhẹ một tiếng.
- À, ngươi đã đến rồi à.
Phỉ Bích đang chìm trong trầm tư tỉnh lại, cười với Phú Tân Ân vẻ xin lỗi, đưa tay chỉ cái ghế bên cạnh, nói:
- Ngồi trước đi.
Phú Tân Ân cũng không khách khí, ngồi xuống cái ghế Phỉ Bích vừa chỉ. Nhìn Phỉ Bích có vẻ mỏi mệt, Phú Tân Ân hơi lo, mấp máy một chút, rồi cẩn thận mở miệng nói:
- Đại Vương Tử đế quốc An Kiệt Lạp... lại tới.
Phỉ Bích vẫn nhìn hòn giả sơn phía trước xuất thần, nghe vậy mặt lại có vẻ buồn, cau mày, buột miệng nói:
- Người này cũng quá đáng thật, ta đã nói cho hắn bao nhiêu lần, tại sao hắn còn tới?
Phú Tân Ân cười khổ, thầm nghĩ tại sao hắn còn quay lại, ngươi phải rõ ràng nhất chứ. Do dự một chút, Phú Tân Ân không thể không giải thích:
- Trước khi tới đây, Hải Cách vương tử vừa từ hoàng cung bước ra. Hắn còn bái kiến cả Tạp La Lạp đại nhân nữa.
Phỉ Bích sắc mặt lạnh lùng, hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Sự tình mà ta đã quyết định, không ai có thể sửa đổi được, kể cả hai vị đó.
Phú Tân Ân cười khổ, nhưng trong lòng lại có chút bội phục, nhìn Phỉ Bích thật sâu nói:
- Nhưng, Bố Lai Ân đại nhân đã năm năm rồi chưa từng xuất hiện. Bên ngoài nghe đồn…
Vừa nói tới đây, Phú Tân Ân không tiếp tục nữa.
- Nói Bố Lai Ân đã chết phải không?
Phỉ Bích cười lạnh, khinh thường nói:
- Bố Lai Ân sao chết được chứ? Chàng chỉ là tu luyện thôi, đừng nghe những những người đó nói bậy!
- Nhưng, tin tức tức này chính là từ Quang Minh giáo hội, chính bản thân Quang Minh Giáo hoàng xác nhận mà… - Mặc dù không muốn, nhưng Phú Tân Ân vẫn phải nói sự thật.
- Thì sao? Quang Minh Giáo hoàng thì không nói dối à? - Phỉ Bích thành công tu luyện tới Kiếm thánh, mấy năm nay tự thân tu dưỡng đề cao rất nhiều, song mỗi khi có người nhắc tới chủ đề này với nàng, nàng lại trở nên có chút khác thường.
Tiếng bước chân lạo xạo từ ngoài truyền đến. Không bao lâu, đoàn người đã tới chỗ này. Cầm đầu là một người ba mươi tuổi, tướng mạo bất phàm. Trưởng thành ổn trọng, cả người có khí thế quí phái bức người, rõ ràng ở chức vụ cao rất lâu rồi.
Theo sau hắn là hai Đại ma đạo sư một Đại kiếm sư, còn có ba Ma đạo sư và hai Đại Địa kỵ sĩ, toàn bộ quần áo quý phái, ai nấy thần sắc phức tạp nhìn nam nhân này.
Song Phỉ Bích vừa thấy người này, đôi mắt chợt ánh lên vẻ bực mình rõ ràng, lãnh đạm nói:
- Hải Cách vương tử, sao ngươi lại tới nữa?
- Chúng ta sắp về nước rồi, ta lần này tới đây chính là muốn bàn về việc làm ăn giữa hai nước. Ta nghĩ việc này cần phải được xử lý tốt! - Hải Cách nhìn Phỉ Bích, không che dấu ánh lửa trong đôi mắt.
- Ngày mai gặp bệ hạ rồi nói đi, ta không thích người khác quấy rầy ta. - Phỉ Bích sao chẳng biết tâm tư của hắn, buông một câu phũ phàng. Nàng nhảy từ xích đu xuống, một luồng kiếm khí sắc bén tự nhiên phóng ra.
Mọi người phía sau Hải Cách rõ ràng cảm nhận được khí thế trên người Phỉ Bích, mất tự nhiên tản ra, bao vây chặt lấy chủ nhân họ vào giữa.
Hải Cách nhìn chằm chằm vẻ si mê vào hình bóng Phỉ Bích, mãi đến khi nàng sắp biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới ho nhẹ một tiếng, khẩn cấp nói:
- Ta và bệ hạ quý quốc đã thương thảo rồi, còn một vài phương diện chi tiết thôi, chỉ cần tiểu thư Phỉ Bích xác nhận một chút là được.
Nói xong, Hải Cách cũng mặc kệ Phỉ Bích có nghe hay không, khẩn cấp nói ra hàng loạt các vấn đề như pháo liên thanh.
Phỉ Bích đang muốn rời đi, nghe Hải Cách vội vàng nói, không khỏi khựng lại, đứng sững tại chỗ, cổ quái đánh giá hắn:
- Ngươi không điên đó chứ?
Chẳng những là Phỉ Bích, đến cả Phú Tân Ân bên cạnh, còn có vài tên hộ vệ bên cạnh Hải Cách cũng đều có chút khó tin.
- Vương tử điện hạ, ngươi không nhầm đó chứ? Chỉ thu thuế của thương hội Bố Tư Đặc mười phần trăm ở cảng khẩu, làm sao có thể thấp vậy được chứ?! Điện hạ, nếu đối xử với Bố Tư Đặc rộng rãi như vậy, các thương hội khác nhất định sẽ không đồng ý đâu, chúng ta cũng khó ăn nói! - Một kiếm sư vội vàng nói.
Phú Tân Ân là một thương nhân lọc lõi của thương hội Bố Tư Đặc, không nén nổi sự hưng phấn, vội nói:
- Thật tốt quá, Hải Cách điện hạ quả là tốt quá!
Thầm thở dài, Phỉ Bích nhìn Hải Cách ánh mắt nóng bỏng, không ngờ vì muốn lấy lòng mình, đến cả ích lợi quốc gia mình cũng có thể bỏ qua. Mặc dù Hải Cách chính là vương tử của đế quốc An Kiệt Lạp, nhưng nếu thực sự làm theo hiệp nghị này thì Quốc vương của đế quốc này chắc chắn sẽ rất giận. Vì mình mà có thể làm đến nước này, Phỉ Bích cũng có chút cảm động.
Nhưng cảm động thì cảm động, Phỉ Bích cũng không thể làm bộ làm tịch với Hải Cách, ngược lại, đơn giản ngoài dự liệu của Phú Tân Ân, cự tuyệt luôn:
- Miễn đi, thương hội Bố Tư Đặc chúng ta không muốn chiếm tiện nghi, dựa theo thuế của các ngươi áp dụng với các thương hội khác đi.
- Tiểu thư! - Phú Tân Ân kinh hãi, vội vã khuyên Phỉ Bích nên thay đổi chủ ý.
- Bất tất nhiều lời, thương hội Bố Tư Đặc chúng ta tất cả sẽ dựa theo quy củ mà làm việc.
Không cho Phú Tân Ân khuyên bảo mình, Phỉ Bích nhìn Hải Cách vẻ mỏi mệt, thở dài một tiếng:
- Vương tử điện hạ, ngươi đừng lãng phí thời gian nữa. Ta quyết sẽ không thay đổi đâu. Gần đây chiến sự không ngừng, hy vọng ngươi trở về thành bình an, đi đường cẩn thận nhé.
Vừa nghe thế, vẻ mặt Hải Cách suy sụp, cười thảm nói:
- Tại sao, tại sao lại như vậy? Người đã chết năm năm rồi, sự tình cũng qua năm năm rồi, tại sao nàng đến chết cũng không quên hắn. Hắn rốt cuộc có gì tốt? Một thành chủ, sao có thể so được với ta chứ? Tương lai cả đế quốc An Kiệt Lạp đều là của ta, cái gì hắn có thể cho nàng, ta cũng có thể cho nàng, hơn nữa còn nhiều hơn. Tại sao?
- Cái đó không quan hệ với ích lợi!
Phỉ Bích nhìn Hải Cách vẻ đáng thương. Dừng một chút, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi không hiểu đâu!
- Ta biết! Ta có làm sao cũng không hiểu được?
Hải Cách có chút thất thố, nhìn chằm chằm vào Phỉ Bích lớn giọng. Thanh âm dần dần cao lên:
- Nàng thương hắn, nhưng hắn đã chết rồi, năm năm rồi, nàng cũng nên dứt khỏi ảnh hưởng của hắn thôi? Cho dù bây giờ nàng không thay đổi, ta vẫn có thể chờ nàng, một năm cũng được, mười năm cũng được, ta nguyện ý chờ nàng, chờ nàng thay đổi.
- Rất xin lỗi, ngươi muốn chờ, vậy phải chờ đến chết đó! - Phỉ Bích biết người này rất kiên trì. Mặc dù có chút cảm động, nhưng cũng kiên định biểu đạt lập trường.
- Ta không cam lòng, không cam lòng! Vì một người đã chết, chẳng lẽ nàng cả đời cô đơn sao!? - Theo đuổi lâu như vậy, Hải Cách sắp phải trở về đế quốc mình, vậy mà chỉ tìm được sự tuyệt vọng từ những lời của Phỉ Bích. Điều này làm cho hắn không khỏi phiền muộn, nên có chút thất thố.
- Cái đó không quan hệ gì với ngươi.
Sắc mặt Phỉ Bích dần dần nghiêm túc, trong lòng có chút khó chịu, phất phất tay, nói với Phú Tân Ân bên cạnh:
- Tiễn khách cho ta.
Phú Tân Ân cúi người hành lễ, chỉ vào đại môn, lãnh đạm nói:
- Điện hạ, các vị pháp sư đại nhân, kiếm sĩ đại nhân, mời trở về đi.
Sâu trong nội tâm, Phú Tân Ân cũng không hy vọng tiểu thư đáp ứng họ, sẽ làm một việc bất lợi cho người kia.... đó là, người tựa hồ đã chết.
Phẫn hận nhìn Phỉ Bích, Hải Cách cuối cùng cũng bất lực thở dài một tiếng, nhìn hình bóng Phỉ Bích lạnh như băng sương, trầm giọng nói:
- Ta sẽ chờ nàng, đợi cho nàng quên người kia đi.
Nói xong, Hải Cách phất phất tay vô lực, chuẩn bị dẫn hạ nhân rời đi.
Trong lúc này, lại có tiếng bước chân vội vàng đi đến. Trong chốc lát, đạo tặc Thiết Tư Đặc một thân hắc bào xuất hiện trong mắt mọi người. Sau khi Thiết Tư Đặc đi tới, đầu tiên là hướng về phía Phỉ Bích cúi người hành lễ, sau đó cung kính nói:
- Tiểu thư Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ đại nhân có thư bảo ta đưa cho cô.
- Mang đến đây.
Phỉ Bích đưa tay ra, miệng nhỏ giọng nói thầm:
- Ngải Mễ Lệ cũng thiệt là... Cũng phải nửa tháng rồi chưa tới thăm ta, cũng không biết nàng bận việc gì, đồ gia hỏa vô lương tâm…
Tiện tay xé phong thư ra, Phỉ Bích liếc mắt một cách, lúc này thân thể mềm mại bỗng run lên, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy kích động khó tin trở nên đỏ lên, sáu phần kinh hỉ, ba phần chờ đợi sốt ruột, còn một phần thẹn thùng. Phỉ Bích lúc này diễm quang sáng lóe, làm cho người ta có một mỹ cảm dâng tràn.
Hải Cách nhìn ngây cả người, trong lòng đầy nghi hoặc. Hải Cách trước giờ chưa bao giờ thấy trên mặt Phỉ Bích tâm tình này, nhất thời trong lòng tràn đầy ngạc nhiên, không rõ Phỉ Bích rốt cuộc làm sao?
Phú Tân Ân và Phỉ Bích đứng rất gần, bèn tò mò ghé đầu liếc mắt, phát hiện ra phong thư trong tay Phỉ Bích chỉ có bốn chữ rất đẹp - Chàng đã trở lại!