Chương 339:Chính là ta
Từ miệng Khắc Lệ Ti, Hàn Thạc biết Tử Kinh kỵ sĩ đoàn quả nhiên đã tới thế giới trong lòng đất, Tái Nhĩ Đặc phát động công kích đối với Tích dịch nhân, sức chiến đấu của Tích dịch nhân tất nhiên không thể chống lại nổi công kích của Tử Kinh kỵ sĩ đoàn nhưng ở ma tinh quáng trường do Tích dịch nhân canh giữ lại có một sinh vật khổng lồ.
Tái Nhĩ Đặc cùng với binh lính Tử Kinh kỵ sĩ đoàn cùng nhau đồng thời tiến vào ma tinh quáng trường do Tích dịch nhân canh giữ, tựa hồ ở bên trong trải qua một trận chiến đấu thảm thiết, trong đó có một sinh vật kỳ lạ tồn tại ở ma tinh quáng trường đột nhiên trở nên vô cùng đáng sợ, ngay cả một trong mười đại kỵ sĩ đoàn trên đại lục là Tử Kinh kỵ sĩ đoàn cũng không thể chiếm được tiện nghi.
Sau khi trải qua hai ba lượt tấn công vô ích mà phải rút lui, Tử Kinh kỵ sĩ đoàn tạm thời ngừng công kích, không biết chạy trốn đi đâu tại thế giới trong lòng đất. Hiện tại, người của Ám Mạc cũng không biết Tử Kinh kỵ sĩ đoàn ở nơi nào, chỉ tập trung chú ý vào khu vực mà Tích dịch nhân đang cư trú, quan sát nhất cử nhất động ở nơi này.
- Bố Lai Ân, tại sao ngươi tới thế giới trong lòng đất? Có phải là cũng muốn tham gia nhiệm vụ lần này không? - Khắc Lệ Ti sau khi giảng giải đôi chút về tình hình hiện thời cho Hàn Thạc, lúc này mới bừng bừng hứng thú hỏi thêm.
Hàn Thạc cười, lắc đầu rồi lên tiếng giải thích:
- Ta chỉ vô tình đi ngang qua U Ám sâm lâm. Trước đây một thời gian, ta có cùng Tái Nhĩ Đặc của Tử Kinh kỵ sĩ đoàn đại chiến một trận, ta tới là vì hắn.
Ngay cả Lục long cũng bị tiêu diệt, Tái Nhĩ Đặc nhất định hận Hàn Thạc thấu xương, huống chi hắn còn bị Hàn Thạc cắt đứt một cái lỗ tai, loại cừu hận này tuyệt đối không thể không báo. Đối với Hàn Thạc mà nói, Tái Nhĩ Đặc nắm giữ Tử Kinh kỵ sĩ đoàn chính là một kẻ tạo nên uy hiếp rất lớn. Người này chẳng những bản thân có thực lực phi phàm mà còn là nhân vật trọng yếu của một quốc gia, một khi để hắn biết thân phận của mình thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ mang đến cho chính mình phiền toái cực lớn.
Bởi vậy, lần này từ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đi vào U Ám sâm lâm, một mặt là để xem có cơ hội tìm được một ít ma tinh quáng thạch hay không, mặt khác còn hy vọng có thể tìm Tái Nhĩ Đặc trảm thảo trừ căn, để cho hắn không còn sống ra khỏi U Ám sâm lâm, sau này lại mang đến cho mình những phiền toái vô cùng vô tận.
- Cái gì? Ngươi đã đánh nhau với đoàn trưởng Tái Nhĩ Đặc của Tử Kinh kỵ sĩ đoàn?
Khắc Lệ Ti đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, có phần không thể hiểu nổi nhìn Hàn Thạc dồn dập hỏi:
- Nghe nói Lục long của Tái Nhĩ Đặc đã bị ngươi giết chết, ngay cả một cái lỗ tai của hắn cũng bị cắt đứt, người kia sẽ không phải là ngươi chứ?
Mắt Khắc Lệ Ti ánh lên tia sáng cực kỳ kỳ dị, nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc không rời, trong lòng tựa hồ đã có chút nghi ngờ.
Hàn Thạc thật ra cũng không nghĩ rằng tin tức về chuyện này lại lan truyền đi nhanh như vậy, nghe Khắc Lệ Ti hỏi như thế thì thật sự hơi kinh ngạc. Một lúc sau, hai người Hàn Thạc và Khắc Lệ Ti tới một nơi có rất nhiều cây cối màu đỏ, lá cây sinh trưởng cực kỳ lớn. Đây hẳn là nơi tập trung tạm thời của Ám Mạc trong nhiệm vụ lần này.
Hàn Thạc còn chưa kịp trả lời nghi vấn của Khắc Lệ Ti thì từ một chỗ ở sâu bên trong truyền đến một tiếng quát khẽ:
- Ai?
Nghe thấy tiếng quát này, Khắc Lệ Ti đang tò mò chợt bừng tỉnh, vội vàng nói như khẽ quát:
- Tam Tinh sứ Khắc Lệ Ti, có phải là Hoa Lợi Tư không?
- Thì ra là Khắc Lệ Ti đã trở về. Hê hê, nhanh lên một chút đi. - Cái giọng nói kia lại không hề khẩn trương, từ đằng xa khẽ cười một tiếng, sau đó chỉ thấy từ dưới mấy cái lá cây màu đỏ lộ ra một khuôn mặt một người thanh niên.
Người thanh niên có tên Hoa Lợi Tư ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy Hàn Thạc, lập tức không thoải mái nói:
- Sao lại là ngươi. Ngươi tới làm gì?
Lần trước tại khu vực của sâm lâm cự ma, Tắc Tây Lị Á từng cố gắng lợi dụng sâm lâm cự ma cản trở sự truy đuổi của đám người Tạp Tắc Nhĩ, cuối cùng bị Hàn Thạc xúc phạm. Một số thành viên Ám Mạc lần trước cùng chấp hành nhiệm vụ với Tắc Tây Lị Á biểu lộ sự tức giận ghê gớm đối với Hàn Thạc, người thanh niên tên là Hoa Lợi Tư này hẳn là một trong những kẻ đó, cho nên vừa thấy Hàn Thạc xuất hiện lập tức có phần không vui.
Khắc Lệ Ti lại dẫn Hàn Thạc tới, vừa thấy Hoa Lợi Tư tỏ vẻ không vui thì tưởng rằng hắn không biết lai lịch của Hàn Thạc, vội vàng giải thích:
- Hoa Lợi Tư, ngươi nói cái gì thế? Bố Lai Ân đúng là người của chúng ta đó. Chẳng lẽ ngươi không nghe tới tên hắn ư?
- Hừ, một người vào lúc mấu chốt thì bỏ mặc chúng ta lui về phía sau, ta không nhận hắn là người của mình! - Hoa Lợi Tư thật ra trung thành tận tâm đối với Tắc Tây Lị Á, hừ lạnh một tiếng trả lời với giọng khinh thường.
- Khắc Lệ Ti, dẫn ta đi gặp Ngải Mễ Lệ đi. - Hàn Thạc cũng không biểu lộ ra sự chú ý quá nhiều đối với sự tức giận của Hoa Lợi Tư, chỉ quay sang nói với Khắc Lệ Ti ở bên cạnh.
- Xin lỗi, nơi này chúng ta không chào đón người như ngươi! - Hoa Lợi Tư đột nhiên từ phía dưới đám lá cây màu đỏ đứng thẳng người lên, tiến một bước đến trước ngăn chặn Hàn Thạc lại, nghiêm mặt lạnh lùng nói.
Hàn Thạc liếc mắt nhìn Hoa Lợi Tư một cái, thản nhiên đi thẳng đến, căn bản không để ý đến việc hắn ngăn cản. Khi tới trước mặt Hoa Lợi Tư, thấy hắn còn không có ý tứ nhường đường, tay trái Hàn Thạc chậm rãi chìa ra đặt lên trên người Hoa Lợi Tư, sau đó một luồng lực mạnh mẽ xông thẳng vào trong cơ thể hắn.
Chỉ thấy thân thể rất cường tráng của Hoa Lợi Tư "thịch thịch" lui về phía sau, không ngừng lui lại đến hơn mười bước mới ngã phịch mông xuống mặt đất, khuôn mặt phẫn nộ mang theo vài phần hoảng sợ, quay sang phía Hàn Thạc quát lớn:
- Ngươi muốn làm gì?
- Ta có thể đi vào hay không thì không phải ngươi quyết định. Ngươi là một tên Tinh sứ giả nho nhỏ, không có tư cách cũng không có thực lực ngăn cản ta, hãy biết tự lượng sức!
Đối với sự khiêu khích của người đồng liêu này, Hàn Thạc biểu hiện ra chỉ là sự coi rẻ thẳng thừng, quay đầu lại liếc mắt nhìn lướt qua Khắc Lệ Ti đang chuẩn bị hòa giải, mỉm cười nói:
- Đi thôi, chúng ta đi gặp Ngải Mễ Lệ.
Khắc Lệ Ti bị thực lực Hàn Thạc biểu hiện làm cho kinh sợ, sau đó đầu óc đột nhiên tỉnh ra hô lên thất thanh:
- Nhất định là ngươi. Nhân vật thần bí giết chết Lục long của Tái Nhĩ Đặc và cắt đứt một cái lỗ tai của hắn chắc chắn là ngươi rồi!
Nghe thấy những lời nói này, Hoa Lợi Tư đang chuẩn bị chạy lại chỗ Hàn Thạc khiêu khích đột nhiên mặt trắng bệch như tờ giấy, sắp đứng thẳng lên lại mềm nhũn người ra, bị dọa cho ngã phịch mông xuống đất.
Khẽ cười ha ha một tiếng, Hàn Thạc khinh thường liếc nhìn Hoa Lợi Tư, rồi lại thúc giục Khắc Lệ Ti:
- Không nên nói đến việc này nữa, ta có việc phải gặp Ngải Mễ Lệ gấp.
Hàn Thạc không phủ nhận thì cơ bản xem như là thừa nhận. Khắc Lệ Ti lại nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập sự sùng bái, hưng phấn vội vàng chạy đến bên Hàn Thạc. Khi qua chỗ Hoa Lợi Tư đang ngồi bệt mông ở trên mặt đất, Khắc Lệ Ti có chút ngượng ngùng nói:
- Xin lỗi nhé Hoa Lợi Tư. Dù sao ngươi cũng không làm sao cả, ta phải đi trước đây.
Nói dứt lời, Khắc Lệ Ti không hề nhìn Hoa Lợi Tư sắc mặt vẫn còn tái nhợt, lanh lợi chạy đến bên cạnh Hàn Thạc, nhiệt tình nói:
- Đi, ta lập tức dẫn ngươi đi gặp Ngải Mễ Lệ phu nhân. Phải rồi Bố Lai Ân, ngươi làm thế nào mà cắt được tai của Tái Nhĩ Đặc vậy? Điều này thật sự là quá tuyệt vời đó!
Suốt dọc đường đi, Hàn Thạc phát hiện Ám Mạc tuyển chọn đích xác là rất cao minh. Khu vực này có cây cối cao to sinh trưởng, còn có rất nhiều những bãi đá lổn nhổn có thể ẩn giấu tung tích, đối với những thành viên Ám Mạc rất am hiểu cách ẩn nặc tung tích của bản thân mà nói thì khu vực này có thể ẩn thân thật tốt.
Từ chỗ Hoa Lợi Tư trở đi, dọc đường được bố trí đủ các loại trang bị báo động. Những trang bị này thuần túy là chế tác thủ công, cũng có một số sử dụng ma pháp nguyên tố, tất cả đều tinh xảo thực dụng. Khắc Lệ Ti nói cho Thạc biết toàn bộ trang bị cảnh giới này đều do Tắc Tây Lị Á một tay làm ra.
Mặc dù Khắc Lệ Ti không ngừng tò mò hỏi tới hỏi lui về chuyện lỗ tai Tái Nhĩ Đặc bị hủy, nhưng Hàn Thạc cũng không nói gì nhiều về chuyện này, thái độ không thừa nhận cũng không phủ nhận cho đến tận khi gặp được Ngải Mễ Lệ. Ngải Mễ Lệ cực kỳ ngạc nhiên vui mừng, cố kiềm nén sự kích động trong nội tâm, nghiêm trang dùng chức vị tôn quý phân phó cho Khắc Lệ Ti:
- Cám ơn Khắc Lệ Ti. Ta muốn thương nghị riêng với Bố Lai Ân một chút về nhiệm vụ lần này.
- Vâng, thưa Ngải Mễ Lệ phu nhân.
Khắc Lệ Ti thất vọng đáp lời, trước khi đi còn nói với sang cho Hàn Thạc:
- Nhớ hãy giảng giải chi tiết thêm cho ta nhé. Ta rất muốn biết tỉ mỉ quá trình sự kiện này.
- Không thành vấn đề, lần sau ta sẽ kể cho ngươi. Cám ơn ngươi, Khắc Lệ Ti. - Hàn Thạc thân mật mỉm cười trả lời, sau đó mới đi theo Ngải Mễ Lệ vào một cái hang động nham thạch.
Tại khu vực này, ngoại trừ những cây cối tươi tốt lá đỏ rực to như cái quạt thì còn có một số hang động lớn nhỏ. Xem ra Ngải Mễ Lệ hẳn là đã ở tạm một thời gian trong hang động, bất quá nàng có lẽ là vẫn không muốn để cho người ngoài biết tâm tư của mình nên vẫn tránh mấy cái hang động có âm thanh vang vọng và đi đến một góc hở trông lên trời.
- Đồ hỗn đản, chàng lại bắt đầu câu dẫn tiểu cô nương của thiếp phải không? Ngoại trừ thiếp, chàng còn có Phỉ Bích, chẳng lẽ hai chúng ta còn chưa đủ để cho chàng khi dễ sao? - Trên đường đi, thấy không có tiếng người truyền đến, Ngải Mễ Lệ lập tức cấu véo Hàn Thạc một cái, hạ thấp giọng hung hăng mắng mỏ hắn.
Hàn Thạc cảm thấy oan uổng, cười khổ kêu đau vài tiếng, sau khi thấy Ngải Mễ Lệ đau lòng buông tay ra thì mới giải thích:
- Căn bản không có chuyện như nàng tưởng tượng đâu, chỉ là ta trên đường ngẫu nhiên gặp cô ấy, nên mới nhờ dẫn ta tới tìm nàng mà thôi.
- Hừ!
Ngải Mễ Lệ không quá tín nhiệm soi xét nhìn Hàn Thạc, hỏi:
- Vậy thì có chuyện gì mà cô ấy phải cẩn thận hỏi han chàng kỹ càng như vậy? Mau trả lời thật trung thực cho thiếp biết.
- À...... Cô ấy muốn hỏi ta đã giết Lục long và cắt một bên tai của Tái Nhĩ Đặc như thế nào? - Hàn Thạc thành thực trả lời.
- Cái gì? Chuyện đó chính là do chàng làm! - Ngải Mễ Lệ chấn động, không thể hiểu nổi nhìn Hàn Thạc thốt lên.
Hàn Thạc gật đầu, ở trước mặt Ngải Mễ Lệ thì không hề giấu giếm, đáp:
- Chính là ta.