Đại Ma Vương

Chương 206: Chương 206: Chuyển biến




Chương 206:Chuyển biến 

Mọi sự đã được quyết định, mấy thanh niên vừa nhiệt huyết lại vừa có tiền, có sức nên công việc được tiến hành cũng vô cùng nhanh chóng. 

Thương thế của Phật La Lí Đạt rất nặng. Theo tin tức từ Già La dong binh đoàn đưa đến thì hắn vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh. Ai Đức Ôn tới Nhật Diệu cốc, nhất cử nhất động đều bị giám sát nghiêm ngặt. Mấy ngày nay, lão ở tịt trong một lữ quán không hề đi ra bên ngoài, chắc là dự định trước hết để cho thương thế trên lưng ổn định rồi mới tính tiếp. 

Sau khi Đặc Lan Khắc Tư thỏa thuận xong công việc với Hàn Thạc thì lập tức đi khỏi Nhật Diệu cốc, nói là cùng các dong binh huynh đệ thương nghị một chút. Có lẽ hắn muốn thực hiện những việc mà họ đã thỏa thuận, đồng thời muốn đem tin tức tốt lành về việc Phật La Lí Đạt bị trọng thương nói cho bọn họ. 

 

Phỉ Bích nhận được số lượng lớn châu báu của Hàn Thạc, mấy ngày nay thường lui tới khắp nơi trong Nhật Diệu cốc, dùng quan hệ của mình tìm một vài đại thương nhân đàm phán công việc buôn bán. Mặt khác, nàng tiếp tục trợ giúp Hàn Thạc thu mua tài liệu luyện chế Mộc Giáp thi và Thủy Giáp thi. 

 

Ngải Mễ Lệ ở lại căn cứ của Ám Mạc, liên lạc với các nhân vật cấp cao của tổ chức. Hình như lúc này giới cao cấp đang có chiến dịch lớn, họ định hạ thủ bắt Bác Bỉ A Tư Cơ. 

 

Công tác tổ chức dong binh đoàn do Đặc Lan Khắc Tư là người nắm vững nhất gánh vác. Vấn đề kim tệ đã được giải quyết, Hàn Thạc cũng chẳng có việc gì làm nên lợi dụng hai ngày nhàn rỗi này quay trở lại Tử Vong Mộ Địa. 

 

Kỳ thật Hàn Thạc cũng không phải quá lo lắng về uy hiếp của Ai Đức Ôn. Dẫu sao thì ở bên trong Tử Vong Mộ Địa còn có Hắc long có thể làm viện thủ. Hàn Thạc biết rằng nếu Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc muốn nhanh chóng phục hồi lại như cũ, hắn cần phải hấp thu một số ma thú tinh hạch thì tốc độ khôi phục mới có thể đẩy nhanh lên được. 

 

Chính vì hiểu được điểm này và sau này Hàn Thạc còn cần lợi dụng sức lực của Hắc Long, cho nên đã mang Cát Nhĩ Bá Đặc đang bị thương đi theo mình. Trong khoảng thời gian hai ngày này bọn họ đã săn bắt được một số ma thú cao cấp bên trong U Ám sâm lâm. 

 

Trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, bảy con Phong Nhận Ma Lang, bốn con Hàn Sương Phi Ưng, một con Xà Phát Quái đã bị hai người liệp sát. Với thực lực hiện nay của Hàn Thạc lại có thêm Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc làm viện thủ thì ngay cả ma thú đẳng cấp cao như Xà Phát Quái cũng bị hai người hợp lực giết chết được một con. 

 

Cát Nhĩ Bá Đặc hấp thu lực lượng bên trong mấy viên ma thú tinh hạch, hơn nữa có thêm tinh huyết quý báu của Xà Phát Quái nên vốn từ chỗ thương thế nặng nề cũng đã bình phục được hơn một nửa, thực lực cũng không bị vết thương làm ảnh hưởng nữa. 

 

Tinh hạch của ma thú đều bị Cát Nhĩ Bá Đặc hấp thu. Tuy nhiên còn một ít các loại vật phẩm như răng, sừng, da, thịt thì đều giao cho Hàn Thạc, để cho hắn vứt tất cả vào kho hàng ở bên trong Tử Vong Mộ Địa. 

 

Đêm ngày thứ hai, Cát Nhĩ Bá Đặc ở lại bên trong Tử Vong Mộ Địa, tiêu hóa hết chỗ ma thú tinh hạch. Còn Hàn Thạc một thân một mình đi đến chỗ thác nước hung mãnh rộng lớn ở vùng phụ cận Tử Vong Mộ Địa. 

 

Dòng nước bạc chảy ầm ầm tựa như từ cửu thiên trực tiếp giáng xuống, mang theo lực đạo mạnh mẽ dữ dội như thể muốn phá nát mọi thứ trên đường. Trong ngày đông giá rét, Hàn Thạc cởi áo, hai chân co lại khoanh tròn ngồi ở trên một khối nham thạch to lớn ở gần trung tâm, ngạnh kháng sự va đập của dòng nước từ trên cao trút xuống. 

 

Thân thể trần trụi bị thác nước đập mạnh làm cho toàn bộ da thịt hắn đỏ bừng lên. Hàn Thạc ngồi xếp bằng ở chỗ đó, thân hình cùng với nham thạch hòa hợp thành một thể, vững như bàn thạch không mảy may nhúc nhích, trông giống như là một bức thạch điêu có linh tính vậy. 

 

Tuy nhiên, lúc này Ma Nguyên Lực ở trong cơ thể Hàn Thạc lại lưu chuyển rất nhanh, tựa như hàng vạn con ngựa đang phi nước đại. Ở những chỗ mà Ma Nguyên Lực đi qua, tất cả cơ bắp, kinh mạch, xương cốt đều được rèn luyện. Ma Anh ở tiểu phúc có hình dạng một người tý hon giống Hàn Thạc như đúc đang nhảy lên nhè nhẹ, phát ra tiếng kêu "thình thịch", đồng thời tỏa ra sinh mệnh lực tràn trề. 

 

Trong khoảng thời gian này, bản thân Hàn Thạc không ngừng đột phá. Từ lần hấp thu được linh hồn của Cường Ni đến tận bây giờ mới tiêu hóa xong hoàn toàn. Một vài thông tin hỗn độn lưu chuyển lung tung loạn xạ trong đầu Hàn Thạc, đủ loại trí nhớ hổ lốn như là những đám sương mù khiến cho hắn cũng không hiểu rõ lắm. 

 

Hàn Thạc hiểu rằng toàn bộ những thông tin hỗn loạn này đều là trí nhớ của Sở Thương Lan lưu lại trong đầu của mình. Cho tới nay, bởi vì ma công của Hàn Thạc chưa đạt tới cảnh giới chân ma chi cảnh, não vực còn chưa được khai mở hoàn toàn cho nên mỗi lần hắn chỉ có thể đủ sức chiếm được một lượng thông tin ít ỏi. Đại bộ phận trí nhớ vẫn như trước bị phong ấn ở trong đầu. 

 

Bây giờ, chân ma chi cảnh đã thành, sau khi não vực được ma công mở rộng hết mức, vô luận là sức ghi nhớ, khả năng giải thích hay là năng lực suy xét của Hàn Thạc đều được đề cao lên rất nhiều. Những ký ức vốn mơ hồ không rõ, hỗn loạn rời rạc này, sau khi được Hàn Thạc toàn lực biện giải đã nhanh chóng bị bóc trần, dần dần trở nên rõ ràng. 

 

Những bí pháp ma công kì ảo, những đoạn khẩu quyết tu luyện huyền bí, những loại phương pháp luyện chế ma khí, ma đầu, ma trận tuy lúc này trôi qua trí não Hàn Thạc với tốc độ rất cao. Nhưng từng thứ, từng thứ một đều bị Hàn Thạc ghi khắc vào trong tâm, vĩnh viễn không thể phai mờ. 

 

Không biết qua bao lâu, Hàn Thạc chợt bừng tỉnh, đôi mắt nhìn vào làn nước đang từ trên thác nước tuôn xuống đập vào thân thể. Trong đầu khó nén được cảm giác vừa sảng khoái vừa hưng phấn, như thể được thoát thai hoán cốt, cả người tràn đầy một lòng tự tin trước nay chưa từng có. 

 

Cố Thể, Thác Mạch, Tố Hồn, Chân Ma, Thị Huyết, Phân Ma, Túng Dục, Cửu Biến, Thiên Ma Chi Cảnh, chín tầng ma công này sẽ biến một phàm nhân trở thành một vị thần, phi thiên độn thổ không gì làm không được. Một loại pháp thuật có lực lượng kinh khủng như khai thiên tích địa. Tu luyện đến tột cùng thì có thể di sơn đảo hải, siêu phàm vĩnh sinh bất tử. Một bản lam đồ (bản kế hoạch) hoành tráng, vô cùng thần bí hiển hiện ra trước mặt hắn. 

 

Hiện tại, bản lam đồ này đã được mở ra, Hàn Thạc tựa như một cây họa bút, có thể chiếu theo dòng suy nghĩ trong tâm mà vẽ nên tương lai kỳ vĩ không hạn độ cho bản thân mình. Trọng sinh, phi thiên độn địa, bất tử bất diệt, siêu việt luân hồi, sức mạnh hủy diệt thiên địa vốn thật sự tồn tại! 

 

Tâm niệm vừa động, lỗ chân lông trên toàn cơ thể đã đem những dòng trọc khí hôi hám bài xuất ra khỏi thân thể. Trọc khí này chính là những thứ ô trọc lưu lại trong cơ thể của Hàn Thạc sau khi linh hồn của Cường Ni bị Ma Anh của hắn hấp thụ hết lực lượng nguyên bổn. 

 

Thân thể hơi nhoáng lên, thân hình vững chắc như thạch bàn của Hàn Thạc chợt phá không bay lên, đứng vững vàng trên một cây đại thụ. Hắn mặc vào một bộ trang phục võ sĩ màu xanh đen rồi bay thẳng về hướng Tử Vong Mộ Địa. 

 

- A! Chủ nhân! Người biến đổi quá nhiều, khác xa so với mọi ngày đấy. - Vừa tiến vào Tử Vong Mộ Địa, Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc liền kinh ngạc nhìn Hàn Thạc, không nhịn được kêu toáng cả lên. 

 

- Có cái gì khác chứ? - Hàn Thạc liếc mắt nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc một cái, mỉm cười hỏi. 

 

Cát Nhĩ Bá Đặc lắc đầu, nói:  

- Cảm giác này không dùng lời diễn tả được. Tựa như đôi mắt càng trở nên thần bí hơn, khí thế cũng không còn giống như trước nữa. À, tựa như càng trở nên tự tin hơn, giống như thể lòng tự tin sau khi nắm vững đại cục, nắm chắc thắng lợi. 

 

Hàn Thạc hiểu được là sau khi chiếm được toàn bộ trí nhớ của Sở Thương Lan, rất nhiều bí pháp Ma Môn giờ đây đều nắm vững như trong lòng bàn tay. Hiện tại chẳng cần nhờ vả đến Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc thì Hàn Thạc cũng có biện pháp đối phó với Ai Đức Ôn. Chỉ có điều bởi vì thực lực của bản thân mình không đủ nên nếu muốn làm được việc này thì cũng phải chịu chút phiền toái mà thôi. 

 

- Thương thế đã tốt rồi thì cùng ta rời khỏi nơi này thôi. 

- Thế thì thật tốt quá. Lần này có phải là lại chuẩn bị mang ta đi làm những chuyện trộm chó bắt gà hay không? 

 

- Bớt nói nhảm đi, nói ngươi làm gì thì làm cái đó. 

 

- Chủ nhân. Hôm nay, sau khi người rời đi, ta dường như thấy cái khu đất kia thoáng đãng hơn một chút. - Cát Nhĩ Bá Đặc đầu tiên là ủy khuất làu bàu mấy tiếng, sau đó đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, lấy tay chỉ về phía thổ tuyệt chi địa, rồi nói với Hàn Thạc. 

 

Hàn Thạc sững sờ, sau đó quay đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện trung tâm chỗ đó đích xác đã lún sâu xuống. Thổ chi nguyên khí vốn vẫn lượn lờ ở đằng kia đã đột nhiên biến mất toàn bộ, không còn thấy tung tích. Hàn Thạc vô cùng mừng rỡ, sảng khoái cười ha ha một tràng dài rồi nói:  

- Tốt lắm! Xem chừng toàn bộ thổ chi nguyên khí đã bị hắn hấp thu hết sạch rồi. Chỉ cần thêm thời gian vài ngày nữa, hắn có thể đội đất mà chui lên thôi. 

- Hừ, chỉ là một tên Cương thi thôi mà, có gì đặc biệt hơn người đâu. - Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc liếc mắt nhìn chỗ đó tỏ vẻ khinh thường. 

 

Nhưng Cát Nhĩ Bá Đặc vừa nói xong thì chỗ hắn đang đứng đột nhiên sụp xuống, sau đó một đợt rung động như đất rung núi chuyển, rồi một vết nứt thật lớn đột ngột xuất hiện ngoạm chặt lấy Cát Nhĩ Bá Đặc đang bị bất ngờ không kịp phòng thủ. Vết nứt này tựa như một sinh vật không ngừng kẹp chặt, làm cho thân thể Cát Nhĩ Bá Đặc bị ép bẹp ra, khiến hắn ngoác miệng chửi toáng lên. 

 

- Đủ rồi, đủ rồi, thả hắn ra đi thôi. - Hàn Thạc có thể cảm ứng sự bất mãn của Thổ giáp thi đang bị chôn sâu dưới lòng đất. Biết đó nhất định là do Thổ giáp thi đã động thủ cước nên lên tiếng ra lệnh. 

 

Tiếng nói của Hàn Thạc vừa vang lên thì vết nứt vốn không ngừng khép vào đột nhiên lại tách ra giống như một cái cánh cửa. Cát Nhĩ Bá Đặc đang không thể động đậy đã phát hiện tất cả những sự việc như động đất và vết nứt đều là do Thổ giáp thi ở phía dưới làm nên, không dấu nổi vẻ mặt kinh hoàng, hấp tấp bò ra khỏi miệng vết nứt. 

 

- Hắn hình thành ở đây, ở chỗ này tu luyện thu nạp thổ chi nguyên khí. Địa phương này chính là địa bàn của hắn. Chỉ cần ở nơi này thì hắn có thể phát huy được sức mạnh gấp mấy lần thực lực của bản thân. Địa Động Sơn Diêu, Địa Diện Toái Liệt, hoặc là Thổ Lí Ngưng Tụ Tù Lung vây lấy ngươi, ngưng tụ Thổ long tấn công ngươi đối với hắn mà nói thật là dễ dàng. Ngươi nhớ kỹ, từ nay về sau không nên đấu với hắn tại chính địa bàn của hắn. Hắn được chôn ở sâu dưới lòng đất, tại khu vực này thì chính là vô địch. Nếu hắn rời khỏi chỗ này thì có lẽ không thể đủ sức tùy tâm sở dục khống chế mọi vật như vậy. Nhưng ở chỗ này thì bất cứ một hòn đá nắm đất nào cũng đều có thể chuyển hóa thành vũ khí của hắn. - Hàn Thạc như cười như không nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc đang bò từ vết nứt ra, thản nhiên giải thích. 

 

Ngũ hành thi ở ngũ tuyệt chi địa là nơi tu luyện thành hình thì có thể đề cao thực lực của bản thân mình lên rất nhiều. Bất cứ kẻ nào chọc đến bọn chúng tại nơi bọn chúng tu luyện thì đều là việc làm không sáng suốt. 

 

Cát Nhĩ Bá Đặc nói một câu động đến hắn, Thổ giáp thi lập tức trả đũa. Điều đó khiến cho Hàn Thạc hiểu rằng Thổ giáp thi không còn là một cương thi chiến sỹ cấp bậc thấp chỉ biết tiếp nhận mệnh lệnh đơn thuần nữa. Xem chừng cũng giống như Tiểu Khô Lâu, hắn cũng đã được khai mở linh trí. 

 

Cát Nhĩ Bá Đặc trèo lên xong thì lập tức trở nên hiền lành đi rất nhiều. Hàn Thạc hướng về phía phương vị của Thổ giáp thi nói:  

- Đem thổ chi nguyên khí luyện hóa cho thật tốt, tranh thủ phá đất chui lên càng sớm càng tốt. 

 

Một dòng ý niệm thông qua liên lạc được truyền đến trong đầu Hàn Thạc, Thổ giáp thi hiển nhiên nghe được lời nói của Hàn Thạc, truyền tới ý nói "biết rồi". 

 

- Đi thôi! Chúng ta rời khỏi nơi này thôi. - Liếc mắt nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc một cái rồi Hàn Thạc đi đến phía trung tâm Tử Vong Mộ Địa. Khi đi ngang qua Âm ma quật, Hàn Thạc phát hiện Oán linh bên trong chỉ còn sót lại năm cái, xem chừng không còn bao lâu nữa thì ba Âm ma cũng có thể thành hình. 

 

- Tên Cương thi kia rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tại sao hắn lại có thể có sức mạnh lớn đến như vậy? - Dù không nén nổi những nghi vấn trong lòng nhưng mãi khi rời xa khỏi chỗ của Thổ giáp thi, tới tận chỗ Truyền Tống Trận pháp ở trung tâm Tử Vong Mộ Địa thì Cát Nhĩ Bá Đặc mới dám mở miệng hỏi Hàn Thạc. 

 

- Loại chuyện này có nói cho ngươi thì ngươi cũng sẽ không hiểu được. Tóm lại, hắn không giống với bất cứ loại cương thi chiến sĩ nào mà ngươi biết. Sự xuất hiện của hắn ngay từ khi mới bắt đầu thu nạp thổ chi nguyên khí thì cũng đã diễn ra biến hóa. Ngươi nên nhớ là ở bên trong Tử Vong Mộ Địa thì ngươi tốt nhất là cố gắng không nên trêu chọc hắn. Vì ở chỗ này hắn sẽ có sức mạnh vượt quá sức tưởng tượng của ngươi. - Hàn Thạc mỉm cười, khuyên nhủ Cát Nhĩ Bá Đặc. 

 

Vừa nói, Hàn Thạc vừa đẩy mạnh Cát Nhĩ Bá Đặc vào trong Truyện Tống Trận pháp trung tâm, sau đó phát động Truyện Tống Trận pháp đưa cả hai người cùng nhau quay trở về căn cứ bí mật của Ám Mạc ở trong Nhật Diệu cốc. 

 

Từ trong một gian mật thất đi ra, Hàn Thạc thu hồi sáu thanh ma pháp bổng, đẩy một tấm ván gỗ trên đỉnh đầu lên làm xuất hiện một cái hành lang đi thông lên trên. Hai người liền đi ra. 

 

- Bố Lai Ân. Chàng cũng đã trở về rồi? - Vừa ra khỏi mật thất, tiếng của Ngải Mễ Lệ đột nhiên khẽ vang lên. 

 

- A. Nữ nhân xinh đẹp. Chúng ta lại gặp nhau! - Sau khi đi lên, Cát Nhĩ Bá Đặc trông thấy Ngải Mễ Lệ liền chào hỏi trêu chọc, lập tức rước lấy ngay một cái nhìn khinh khỉnh của nàng. 

 

- Như thế nào rồi? - Hàn Thạc thu được toàn bộ trí nhớ của Sở Thương Lan thì vô cùng tự tin về tương lai. Hàn Thạc tin tưởng chỉ cần bản thân mình cố gắng, đến khi cảnh giới ma công nâng cao thêm một tầng nữa thì nhất định có thể đạt đến thực lực khiến cho mọi người phải ngưỡng mộ. Chính bởi vì như vậy nên đối với một chút khó khăn và trở ngại trước mắt, Hàn Thạc cũng không quá quan tâm, chỉ tùy tiện hỏi sơ qua Ngải Mễ Lệ. 

 

- Phật La Lí Đạt tỉnh lại rồi. Già La dong binh đoàn vừa mới đưa tới tin tức là Phật La Lí Đạt vừa mới tỉnh thì lập tức triệu tập một hội nghị, định bất chấp tất cả hạ thủ với chúng ta, để chúng ta biết mà cẩn thận đối phó. Còn nữa... Trong hai ngày này, Ai Đức Ôn cùng Bối Lâm Đạt dường như đã có một chuyến đi đến Già La dong binh đoàn, đây là tin tức do chính chúng ta tìm được. Còn người của Già La dong binh đoàn không hề nói cho chúng ta biết. - Ngải Mễ Lệ nhanh chóng trả lời. 

 

Gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Hàn Thạc cau mày suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười nói:  

- Binh đến tướng ngăn, nước đến đất cản. Nếu Phật La Lí Đạt dám đến chịu chết, ta sẽ khiến cho hắn đến không được, chạy không xong. Còn về chuyện Ai Đức Ôn, nàng tạm thời không nên xen vào. Ta nghĩ cho dù có ngốc đến đâu thì vào lúc này Lao Lôi Tháp cũng sẽ không làm chúng ta khó xử. Trước mắt chúng ta cũng là quân bài cho hắn lợi dụng. Nếu hắn muốn đối phó chúng ta thì nhất định phải lựa chọn thời điểm sau khi Phật La Lí Đạt chết thì mới hạ thủ. 

 

- Theo ta phỏng đoán, Ai Đức Ôn tìm Già La dong binh đoàn có lẽ để tìm kiếm một ít tin tức về Phật La Lí Đạt. Nhưng Lao Lôi Tháp nhất định sẽ không đồng ý lựa chọn hợp tác với Ai Đức Ôn đồng thời đối phó chúng ta. Nàng không nên để ý quá mức đến chuyện này. Việc trước mắt chúng ta phải làm chính là làm thế nào phòng ngự cho tốt căn cứ hiện thời. 

Hàn Thạc nói một tràng khiến cho Ngải Mễ Lệ bất giác sửng sốt một lúc. Sau đó, Ngải Mễ Lệ mới phát hiện Hàn Thạc từ đầu tới cuối trên mặt đều mang vẻ điềm đạm, như là đối với bất cứ mối nguy hiểm nào cũng không để ở trong lòng. Cặp mắt lại càng bộc lộ vẻ thâm thúy thần bí, khí chất cả người cũng biến hóa tràn ngập một cảm giác tả không được, nói không ra.  

- Làm sao thế? Tại sao lại nhìn ta kỳ quái như vậy? - Hàn Thạc thấy đôi mắt xinh đẹp của Ngải Mễ Lệ nhìn mình không chớp mắt thì vuốt mũi, phì cười và lên tiếng hỏi. 

 

- Bố Lai Ân! Hai ngày qua có phải là đã xảy ra cái gì đó trên người chàng không? Tại sao ta lại có cảm giác chàng khác hẳn so với trước kia thế? - Ngải Mễ Lệ cũng không hề giấu diếm ý nghĩ trong lòng, hỏi thẳng luôn. 

 

- Đúng vậy, chủ nhân đích thực đã trở nên có chút không giống mọi khi. Ta cũng phát hiện ra như thế. - Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc, lúc này cũng không nhịn được oang oang nói xen vào, mắt không ngừng dò xét trên người Hàn Thạc tựa hồ muốn tìm ra chỗ khác biệt. 

 

- Ha ha. Không có gì! Chỉ là này hai ngày nay thu được một khối lượng trí nhớ rất lớn, nó giúp ta hiểu được rất nhiều chuyện. - Hàn Thạc nở nụ cười thần bí, giải thích cho Ngải Mễ Lệ. 

 

Cho tới bây giờ, Ngải Mễ Lệ có lẽ vẫn nghĩ Hàn Thạc vô cùng thần bí, những sự việc phát sinh liên quan đến hắn đều có vẻ thần kỳ, không hợp với lẽ thường. Tiểu Khô Lâu không sợ ma pháp Hắc Ám hệ, không cần nhờ đến ma pháp hay đấu khí nhưng vẫn có thể bay lượn trên khắp cửu thiên, vũ khí thần kỳ bay lượn theo tâm ý... tất cả những điều này thì đúng là nàng cũng không thể giải thích được. 

 

- Quên đi! Chàng có giải thích thì thiếp cũng không hiểu được. Chỉ cần biết chàng không có vấn đề gì là tốt rồi. - Ngải Mễ Lệ lắc lắc đầu, thôi không hỏi nữa. Sau đó đột nhiên nhớ đến những lời nói cuối cùng của Hàn Thạc, nàng lại hỏi thêm:  

- Phải rồi! Chàng nói phải phòng ngự căn cứ hiện thời của chúng ta, vậy sẽ phòng ngự như thế nào đây? 

Trên mặt vẫn nở nụ cười thần bí, Hàn Thạc trầm ngâm một chút rồi bật ra hai từ mà Ngải Mễ Lệ hoàn toàn xa lạ:  

- Bày trận. 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.