Đại Ma Vương

Chương 210: Chương 210: Cốt đao bay lượn!




Chương 210:Cốt đao bay lượn! 

Địch nhân ập đến nhanh hơn so với tưởng tượng. Vừa nghe tiếng gót sắt dồn dập từ xa vang tới thì trên nóc nhà đã truyền đến một âm thanh kỳ lạ. 

- Đi mau! Chúng ta rời khỏi phòng tiến vào sân thôi! - Sắc mặt Đặc Lan Khắc Tư bình tĩnh, cầm thanh trường kiếm cùng với Hạt Vĩ Sư dẫn đầu đi về hướng sân. 

Ở ngay giữa cửa hàng là một cái sân rộng rãi, chung quanh có vài gian phòng lớn nhỏ. Cả đám người bên Ngải Mễ Lệ tiến vào cái sân này đợi địch là biện pháp hợp lý nhất. Bởi nếu địch nhân có tấn công tới, đem lực công kích trực tiếp xuyên tường đánh vào trong phòng. Sau đó dùng Hoả hệ ma pháp thiêu cháy những người ở trong, lúc đó có muốn bỏ đi cũng sẽ lâm vào thế bị động. 

Ngoài ra, trong sân đã được Hàn Thạc cẩn thận bố trí qua. Hắn từng cho bọn họ biết, bên trong sáu cây cột trụ có ẩn chứa hung hiểm cực lớn. Nhưng nếu đứng ở một vị trí đặc biệt nào đó bên cạnh cột trụ, thì ngược lại sẽ không chịu phải ảnh hưởng của ma trận. Hiện giờ ma trận còn chưa bị khởi động, nhưng nếu một khi sáu cây cột bị oanh kích mãnh liệt, dù không có mệnh lệnh của Hàn Thạc vẫn sẽ tự nhiên phát sinh ra phản ứng. 

- Thứ đó trong chiếc sân chúng ta không quen thuộc lắm. Nên không đến mức vạn bất đắc dĩ thì ngàn vạn lần chớ có khinh cử vọng động. Nếu như thật sự chống cự không nổi thì chúng ta sẽ oanh kích thạch trụ, còn bản thân sẽ nhanh chóng ẩn vào sáu nơi an toàn, đánh cuộc một phen! - Ngải Mễ Lệ đi vào sân, lấy ma pháp trượng ra cầm trong tay rồi nói với ba người kia. 

Lần trước, Hàn Thạc đã phóng thích ra ma pháp Vong Linh Thiên Mạc. Đã qua thời gian hai ngày nên hiện giờ đã không còn hiệu quả gì. Giờ đã là đêm, những ngôi sao đang tỏa sáng lấp lánh, từng điểm tinh quang như kim cương chạm lên màn đêm. Ánh sáng phát ra từ đó đủ để cho mấy người đứng trong sân có thể đại khái nhìn ra được hết thảy mọi thứ chung quanh. 

Bỗng nhiên, vang lên một tiếng thét lớn như xé cả bầu trời. Giữa đêm đen, một thanh tiểu cốt đao loé sáng ánh hàn quang, như như một đám u hồn phiêu bạt, bay qua bay lại như thoi đưa trên nóc nhà. 

Tiếng thét lớn của tiểu cốt đao phá tan sự tĩnh mịch của màn đêm. Vệt sáng âm u kia trông rất rõ ràng. Nó mang theo tử khí lăng lệ lạnh lẽo, dựa theo một quỹ đạo huyền diệu không theo quy luật nào cả, bay lượn trên nóc mấy gian phòng ốc chung quanh viện tử. 

"Xoẹt xoẹt" vài tiếng vang lên. Ở những góc tối tăm nơi tiểu cốt đao bay qua đột nhiên vang lên tiếng động. Sau đó bỗng chốc chợt truyền đến tiếng kêu gào sởn tóc gáy. Tiếp theo, ba bóng hình đen ngòm theo tư thế thảm hại, "rầm" ba tiếng té nhào từ nóc nhà xuống sân. 

Ba người Đặc Lan Khắc Tư thấy cục diện phát sinh như vậy, lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Mắt thấy tiên huyết trào ra khỏi người ba tên vừa ngã lăn xuống nơi cách dưới chân không xa, bèn không suy nghĩ gì hết, xông tới bồi thêm vài đao. 

Ba tên kia vốn đang loạng choạng định đứng lên, dưới hai làn kiếm của Đặc Lan Khắc Tư cùng Phỉ Bích, đầu gối liền mềm nhũn ra, vĩnh viễn gục xuống. 

Ba tên kia vừa chết thì ba người Đặc Lan Khắc Tư mới kinh hãi nhìn tới gian phòng của Hàn Thạc. Chỉ thấy cửa chính gian phòng khép chặt, một bên cửa sổ đã hé ra một góc. Con mắt trái chứa Tử ma nhãn của Tiểu Khô Lâu đang chuyển động xoay tròn, nhấp nháy ánh tử sắc quang mang quỷ dị. Đằng sau song cửa sổ, dường như là có một luồng tử sắc quỷ hỏa đang cháy bập bùng. 

Một cánh tay bạch cốt trắng toát như ngọc thò ra, năm ngón tay bạch cốt tựa vào song cửa sổ không ngừng lay động. Tiểu cốt đao đang bay lượn trên nóc nhà như đang bị năm ngón xương tay này thao túng, xoay tròn không theo bất kỳ quy tắc nào cả. 

- Tiểu Khô Lâu này quả thật quá khủng bố! - Đặc Lan Khắc Tư nhìn qua liền nhịn không được cười khổ, lắc đầu cảm thán. 

- Mau xem kìa!- Cát Nhĩ Bá Đặc đột nhiên hét lớn một tiếng. Thuận theo hướng hắn chỉ ra, ba người nhìn thấy trên xác ba tên rình trộm vừa chết kia một hiện tượng kỳ dị. Từ đầu bọn chúng phân biệt chia ra thành ba luồng khí mờ ảo rời khỏi thân thể bọn chúng, cứ như đang bị một lực lượng gì đó lôi kéo, bị hai cây thạch trụ bên cạnh hấp thụ lấy.  

- Nếu như ta không có nhìn lầm, ba luồng khí mờ ảo kia hẳn là linh hồn vừa chết đi của ba người kia. Một người bình thường sau khi chết đi, linh hồn lại sẽ trở về với cát bụi, không có tác dụng của ma pháp thì người bình thường căn bản không thể nhìn thấy được!  

Ngải Mễ Lệ thân là một ma đạo sư của Hắc Ám hệ, kiến thức về phương diện này so với mọi người đương nhiên am hiểu hơn. Nàng nhíu mày rồi mới quay sang giải thích với ba người. 

- Vậy vì sao chúng ta có thể nhìn thấy được, vì sao thạch trụ lại có thể hấp thụ lấy ba luồng khí tức mờ ảo kia? - Phỉ Bích cảm thấy khó hiểu, hỏi dồn dập. 

Ngải Mễ Lệ cười khổ lắc đầu, ngoảnh đầu đưa mắt nhìn về phía gian phòng Hàn Thạc đang chờ đợi rồi nói: 

- Ta làm sao biết là chuyện thế nào chứ. Nếu ngươi muốn hiểu rõ hết mọi thứ, hãy đợi Bố Lai Ân tỉnh lại rồi tự mình đi hỏi hắn đi. Dù sao cái sân tràn đầy vẻ cổ quái này, đều là do hắn giở trò quỷ quái mà thôi. 

- Cho dù chàng có giải thích, ta nghĩ ta cũng sẽ không hiểu! - Đối với sự thần bí trên người Hàn Thạc, Phỉ Bích đồng dạng với Ngải Mễ Lệ, chưa bao giờ hiểu được. Nói xong câu này với Ngải Mễ Lệ, Phỉ Bích cũng lắc đầu cười khổ không ngừng. 

Trong lúc bốn người đang nói chuyện, tiểu cốt đao trên nóc nhà vẫn bay lượn không ngừng. Chỉ thương cho ba tên gia hỏa định đánh lén, vẫn còn chưa hiểu rõ tình thế thì đã bị tập kích đến không kịp trở tay, trong nháy mắt đã gặp phải kết cuộc chết thảm, thật sự rất ư oan uổng! 

Nhưng ba tên này bất quá chỉ là đám đi tiền tiêu, tới thám sát mà thôi. Bọn chúng mặc dù đã chết, nhưng địch nhân phía sau cũng chẳng bị ảnh hưởng gì. 

Tiếng gót sắt vốn đang dồn dập chợt trầm xuống, rồi đột nhiên ngừng hẳn lại. Mấy người Đặc Lan Khắc Tư biết rằng cuộc chiến thật sự rốt cuộc đã bắt đầu rồi. 

Bỗng dưng tiểu cốt đao hú lên một tiếng càng kịch liệt. Khi bốn người vừa nhìn tới thì tiểu cốt đao đã rời khỏi phạm vi nóc nhà, phóng về phía màn đêm xa xa. Theo hướng phóng đi cực nhanh của tiểu cốt đao, hai bóng ảnh mờ mờ đã trở nên rõ ràng. Trong màn đêm lấm tấm các vì sao, hai bóng hình này như hai làn mây đang bay bổng, theo làn gió nhẹ mà tới. 

- Là hai tên Ma đạo sư. Chúng ta cần phải cẩn thận một chút! - Ngải Mễ Lệ chấn động, thanh âm ngưng trọng nhắc nhở mọi người. 

Ngải Mễ Lệ vừa dứt lời thì một đạo hỏa diễm đã bốc lên hừng hực, đột nhiên xuất hiện ngay phía trước, nơi mà tiểu cốt đao vừa lướt tới. Dưới ánh sáng chiếu bừng bừng, tiểu cốt đao lại càng thêm lấp lánh ánh hàn quang. Lưỡi đao loé lên ánh quang mang chói mắt.  

Bỗng nhiên, vài mũi tên từ phía dưới phá không bắn tới. Năm mũi tên bắn trượt vào khoảng không, nhưng lại có một mũi bắn cực kỳ chính xác lên ngay tiểu cốt đao, đánh văng nó khi đang bay vòng ra xa. "Keng keng" một tiếng, tiểu cốt đao đã rơi ngay lên mặt đường cách đó không xa. 

Lúc này chợt vang lên thanh âm cánh cổng chính bị phá vỡ nát. Tiếng bước chân lộp cộp mau chóng tới gần. Một đoàn mười mấy người thân mặc khôi giáp, tay cầm kiếm, mâu, phủ, cung đủ loại vũ khí, chỉ trong khoảnh khắc đã tràn ngập đình viện. 

Hai tên Ma đạo sư đang phất phới bay tới. Do không còn sự uy hiếp của cốt đao, lúc này bọn chúng đứng thẳng người trên nóc nhà, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú xuống dưới. 

- Đặc Lan Khắc Tư, ngươi quả nhiên cũng ở nơi đây! - Tên Hỏa hệ ma đạo sư lần trước đã cứu đi Phật La Lý Đạt tại trước cửa của Nhật Diệu cốc giờ đứng trên nóc nhà nhìn Đặc Lan Khắc Tư, mở miệng lạnh lùng nói. 

- An Địch, cái tên phản đồ nhà ngươi còn có mặt mũi nhìn ta sao. Trước đây lão đoàn trưởng đối đãi với ngươi không tệ. Ma pháp trượng trong tay của ngươi cũng là lão đoàn trưởng phí nhiều tiền của, mời người khác tới giúp ngươi luyện chế ra. Không ngờ sau khi lão đoàn trưởng chết đi, ngươi lại dám cùng bè lũ với cái tên súc sinh Phật La Lý Đạt! - Trường kiếm trong tay Đặc Lan Khắc Tư chỉ thẳng tên Hỏa hệ ma đạo sư An Địch, rồi lạnh lùng lên tiếng mắng chửi. 

- Lão đoàn trưởng chết đi là một chuyện ngoài ý muốn. Ông ta chết trong tay của đám cường đạo tại các dãy núi chung quanh, căn bản không có quan hệ gì tới Phật La Lý Đạt. Tất cả đều là do ngươi đố kỵ với việc Phật La Lý Đạt ngồi lên địa vị đoàn trưởng của dong binh đoàn Hồng Liêm, nên mới một mặt hai lòng hãm hại Phật La Lý Đạt.- An Địch khinh thường nhìn Đặc Lan Khắc Tư thách thức, mở miệng thóa mạ. 

- Chuyện thật sự như thế nào, ta nghĩ với tài trí của ngươi, hẳn là sẽ không thể không nhìn ra. Lần này ta trở về, chỉ muốn cái đám phản đồ các ngươi, tên nào cũng phải trả một cái giá rất đắt. 

An Địch trước tiên cười ha hả trào lộng, sau đó lắc lắc đầu nhìn Đặc Lan Khắc Tư vẻ tội nghiệp dằn giọng: 

- Hôm nay chính là ngày chết của ngươi rồi. Ngươi sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu! 

- Không cần phải nhiều lời với hắn. Người của Lao Lôi Tháp tùy lúc là có thể xuất hiện. Chúng ta cần phải lập tức giết sạch bọn chúng đi! - Tên Ma đạo sư cùng đi đến với hắn nói lãnh khốc. 

Ma pháp bào trên ngực tên này có một đồ án lấp loé, xem bộ dáng hẳn nhiên là một tên Ma đạo sư của Lôi Điện hệ. Hắn chừng ba mươi tuổi, tóc dài màu nâu xám, thân người gầy gò như cây sậy, hai chân cứ đi lại tới lui trên nóc nhà. 

- Biết rồi! - An Địch miễn cưỡng phải đáp lại, thanh âm có chút không phục. Dường như quan hệ của hắn với tên Ma đạo sư của Lôi Điện hệ này dường như không được hòa hợp cho lắm. Sau đó ánh mắt của hắn có hơi chút kỳ quái nhìn xuống bên dưới, mở miệng dùng giọng điệu kỳ dị nói: 

-Động thủ! 

Mười mấy người đang đứng vây quanh sân đều là kiếm sĩ, kỵ sĩ hay là cung tiễn thủ. Thực lực của đám người này tệ nhất cũng ở mức trung cấp kiếm sĩ hay trung cấp kỵ sĩ. Còn có một tên cả người được bao phủ bởi một lớp trường bào màu xanh, đội một cái mũ nhọn dựng đứng, trong màn đêm nhìn không ra được tướng mạo, nhưng trên người lại có một cỗ khí tức cường đại. 

An Địch vừa rồi mở miệng nói xuống dưới, ánh mắt như có như không nhìn lấy người này. Thanh âm hoà hoãn nghe như không phải là ra lệnh, mà ngược lại bộ dạng dường như là thỉnh cầu ý kiến của tiền bối vậy. 

An Địch vừa nói xong, thân hình của người này liền cử động. Một cỗ ngân sắc kiếm mang lăng lệ to lớn đột nhiên tán phát ra từ trên người hắn ta. 

Thân người hắn ta vừa chuyển động thì kiếm mang lăng lệ đã xé toạc bầu trời. Cái mũ nhọn hoắc trên đầu hắn bật ngược về sau, để lộ ra một khuôn mặt mà cả Ngải Mễ Lệ lẫn Phỉ Bích đều quen thuộc. 

- Gia Bố Lý Nhĩ, không ngờ lại là ngươi! - Ngải Mễ Lệ nhịn không được, giật mình la hoảng một tiếng. 

Gia Bố Lý Nhĩ chính là sư phụ của Khắc Lạp Khắc, có thực lực siêu phàm của Đại kiếm sư. Lão vốn lúc nào cũng ở cạnh quân đoàn trưởng A Tư Cơ của Sư Thứu quân đoàn, không ngờ lại xuất hiện ở nơi này. 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.