Đại Ma Vương

Chương 323: Chương 323: Để lại một cái tai




Chương 323:Để lại một cái tai 

"Đùng đùng... đoàng đoàng..." 

Tinh vân đồ điểm đầy sao lấp lánh trong luồng ngân sắc đấu khí quyện lấy ô quang của Lục Ma Phong. Ánh sáng của Lục Ma Phong vốn không hề rực rỡ, trong nháy mắt chợt bắn ra huyết trụ thấu trời. Sát khí hung bạo tạo thành từng luồng huyết vân, từng đạo gai nhọn đỏ ngầu nhỏ xíu bắn ra khắp nơi. 

Thần khí Tinh Không trong tay Tái Nhĩ Đặc đột nhiên bay vọt ra khỏi tay, phóng mạnh thẳng vào chỗ giao nhau của luồng huyết vân và tinh vân đoàn. Kiếm thể trên thần khí Tinh Không lấp loáng từng điểm hàn quang, không ngừng giao kích với sát khí trùng thiên của Lục Ma Phong. 

Sát khí hỗn loạn từ giữa hai thứ binh khí này tán phát ra ngoài. Trong chỗ ánh quang mang muôn màu đó truyền tới từng tiếng nổ lớn nối tiếp nhau. Tất cả cây cối động vật chung quanh đều bị nổ tung. Sóng xung kích theo xu thế lan tràn ra cả một khu vực còn rộng lớn hơn nữa. 

Từ chỗ ẩn nấp, Hàn Thạc cảm giác được Ma Nguyên lực toàn thân như đang điên cuồng tuôn tới Lục Ma Phong. Hắn kinh ngạc không thôi liền lập tức ngồi xếp bằng xuống tại chỗ, toàn lực vận dụng Ma Nguyên lực trong cơ thể để cung cấp năng lượng cho Lục Ma Phong càng nhanh hơn. 

Tái Nhĩ Đặc rên lên một tiếng thống khổ, từng cọng gân xanh trên trán phồng lên, đấu khí đang di chuyển nhanh chóng trong cơ thể làm động mạnh tới thương thế nên nhịn không được phun ra một ngụm tiên huyết. 

Hoàng kim long vốn tưởng rằng sẽ khó thoát khỏi kiếp nạn này, đột nhiên thấy tinh không đấu khí cùng với một thanh binh khí đỏ như máu quyện lấy nhau, nhất thời có phần không phản ứng kịp, chỉ ngẩn ngơ đứng ngó quang mang xẹt qua lại giữa bầu trời, dần dần rồi cũng cảm thấy dường như thanh binh khí màu huyết hồng kia cũng khá quen thuộc. 

- Là cái tên kia, cái tên điên cuồng kia! - Sau khi nhìn một hồi, Hoàng kim long đột nhiên nghĩ ra, nhịn không được la hoảng lên một tiếng... 

"Rầm rầm... đùng..." 

Trên trời như đang nổ sấm sét. Từng âm thanh điếc tai nhức óc kéo tới rầm rầm. Từng điểm quang mang rực rỡ bắn khắp bầu trời, sau đó liền thấy thanh thần khí Tinh Không kia quay đầu bay trở về hướng Tái Nhĩ Đặc. 

Lúc này Tái Nhĩ Đặc đang quỳ mọp xuống đất. Vì hao phí đấu khí quá mạnh quá nhanh cho nên cả người như bị động kinh run rẩy không ngừng, vệt máu ở khoé miệng xùi trắng thành bọt, nhìn theo bộ dạng thì có thể bị ngã gục bất cứ lúc nào. 

- Ta phải giết ngươi! - Hoàng kim long nhìn rõ cơ hội này, không cần nghĩ tiếp tục xem Hàn Thạc có tới hay không, điên cuồng xông tới phía Tái Nhĩ Đặc. 

Tái Nhĩ Đặc miễn cưỡng gắng gượng đứng lên, thân thể giờ đã hư nhược vô cùng. Nhìn thấy Hoàng kim long cả người đầy máu đang xông tới, liền run rẩy dùng hai tay quăng ra một ma pháp quyển trục. Ma pháp quyển trục bảo mạng này chợt biến thành một đạo ngân quang, bao trùm lấy cả người Tái Nhĩ Đặc, từ trong đó truyền ra ma pháp ba động mãnh liệt. 

"Không xong rồi. Đây là ma pháp quyển trục không gian hệ giá trị liên thành!" 

Hàn Thạc chửi thầm một câu, đầu óc tỉnh táo thao túng Lục Ma Phong chém ngay cần cổ của Tái Nhĩ Đặc. 

Một đạo bạch quang chói mắt chợt bừng lên, kèm theo sau đó là một tiếng la thảm thiết của Tái Nhĩ Đặc. Không gian nơi đó dường như bị tê liệt, sản sinh ra sóng ba động kịch liệt. Đến khi mọi thứ trở lại bình thường thì thân người của Tái Nhĩ Đặc đã đột nhiên biến mất, chỉ để lại một bên tai trái trên mặt đất. 

Khi Hoàng kim long tới được nơi đó, chỉ thấy còn lại một bên tai trái của Tái Nhĩ Đặc, ngoài ra thì không còn phát hiện được bất kỳ thứ gì khác. Ngay cả Lục Ma Phong của Hàn Thạc, sau đòn tập kích vừa rồi cũng đã được hắn nhập trở lại vào trong người. 

- Giết ta đi! Chỉ hy vọng ngươi sau khi giết ta, giúp ta giết chết cái tên nhân loại hèn hạ kia. - Hoàng kim long ngây người đứng ngay chỗ của Tái Nhĩ Đặc, trong tay cầm lấy cái tai của gã, vừa bỏ vào trong miệng nhai ngấu nghiến, vừa quát tháo khắp nơi. 

Tại U Ám sâm lâm này tất cả chỉ coi theo thực lực. Nơi tàn khốc này cường giả được mọi thứ, nhược giả không có chút quyền sinh tồn nào. Đây là quy tắc mà siêu cấp ma thú cùng với loài người trong đó đều thừa nhận. 

Hiện giờ là thời khắc mà thân thể của Hoàng kim long bị hư nhược nhất. Nó không có ma pháp quyển trục của Không gian hệ để bảo mạng, lại từng sớm thấy qua nét hung ác cay nghiệt của Hàn Thạc, nó đương nhiên cho rằng hắn sẽ coi nó là con mồi để tiêu diệt, cho nên mới mở miệng nói như vậy. 

- Tái Nhĩ Đặc mất đi một bên tai nhưng sẽ không ảnh hưởng tới thực lực của hắn. Lần này chỉ là bị thương do hao tổn đến toàn bộ đấu khí. Vừa rồi khi ta cùng hắn giao đấu, hắn không những nhận ra được vũ khí của ta mà còn cảm ứng được khí tức trên người của ta. Ta có thể cảm ứng được Tái Nhĩ Đặc đã hội họp lại được với Tử Kinh kỵ sĩ đoàn. Hiện giờ chúng ta đều có kẻ địch chung, ta nghĩ giết ngươi cũng chẳng phải là điều hay lắm. 

Hàn Thạc từ chỗ cây cối rậm rạp che phủ đi ra, bình tĩnh nhìn lấy Hoàng kim long rồi mới từ từ mở miệng. Sau khi thấy thần sắc của Hoàng kim long đã bình tĩnh trở lại, hắn mới nói tiếp: 

- Ngoài ra, ta cho rằng ngươi là một con Hoàng kim long đáng để kết giao bằng hữu. Sự dũng cảm và cố chấp của ngươi cũng khiến ta rất bội phục. Ta cho rằng có thêm một tên như ngươi làm bằng hữu, so với ma thú tinh hạch trên người của ngươi càng có giá trị hơn. 

- Đa tạ ngươi. Ngươi đã chiếm được lòng tôn kính cùng tình hữu nghị của Hoàng kim long Hi Đức Lí Khắc. Hoàng kim long Hi Đức Lí Khắc dùng lễ nghi của long tộc để biểu đạt sự tôn kính tột bực đối với Hàn Thạc. 

- Hi Đức Lí Khắc, ta nghĩ trước mắt ngươi hẳn nhiên cần phải khôi phục lại thương thế trước nhất. Cái tên kỵ sĩ đê tiện tên là Tái Nhĩ Đặc này, sau khi hội họp lại với Tử Kinh kỵ sĩ đoàn nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Nhưng U Ám sâm lâm này bao la vô cùng. Hai chúng ta nếu muốn tránh né hẳn không phải là vấn đề. Ngược lại thì vì đội ngũ của bọn chúng rất lớn cho nên rất dễ dàng tìm ra bọn chúng. Đợi khi thương thế của ngươi khôi phục lại, chúng ta sẽ có thể liên thủ đối phó với hắn. 

Hoàng kim long hiện giờ ngay cả nói chuyện cũng khá run rẩy. Hàn Thạc thấy hắn tựa hồ tùy lúc đều có thể ngã gục, sau khi suy nghĩ một hồi mới mở lời đề nghị với Hi Đức Lí Khắc. 

- Ta sẽ trở về tộc của ta. Đợi khi thương thế của ta khá một chút, ta sẽ dẫn theo chiến sĩ long tộc của ta, giết sạch toàn bộ đám ti tiện dám mạo phạm tới ta. 

Hoàng kim long mở miệng tuyên thệ lớn một câu, sau đó mới cung kính nói với Hàn Thạc: 

- Ở nơi thâm sâu nhất của U Ám sâm lâm có một toà long cốc. Sau này bất kể là ngươi hay con cháu của ngươi, có gì cần đến Hi Đức Lí Khắc ta thì có thể tới long cốc tìm ta. 

- Xin lỗi, ta thật sự không chống đỡ nổi rồi, cần phải rời khỏi đây trước. 

Dường như sợ rằng Hàn Thạc sẽ nuốt lời, sau khi Hi Đức Lí Khắc nói xong câu này, miễn cưỡng quay sang hắn nở một nụ cười, rồi mới lảo đảo hóa thành thân hình của một con cự long, bay về hướng sâu thẳm trong U Ám sâm lâm. Xem bộ dáng thì thương thế thật sự không nhẹ, trong một thời gian ngắn hẳn nhiên là sẽ không khôi phục nổi. 

Cự long của long tộc sau khi thành niên, đều sẽ rời khỏi long tộc để tự chiếm lấy một ngọn núi hay một con sông rồi mới trải qua một thời gian tiến hóa dài tích lũy lấy tài phú cho bọn chúng. Có cự long thì thấy ở một mình, còn có cự long thì lại thích quần cư. Hàn Thạc theo tin tình báo của Ám Mạc cũng có biết một chút về long tộc trong U Ám sâm lâm, nhưng lại chưa hề tới thăm dò trước đây. 

Con Hoàng kim long Hi Đức Lí Khắc này hẳn nhiên là từ long cốc mà ra. Xem bộ dạng thì lai lịch hẳn nhiên không nhỏ. Hàn Thạc lần này thả hắn đi, vốn là muốn lợi dụng lực lượng của hắn để đối phó với Tái Nhĩ Đặc, nhưng lại không ngờ là hắn lại từ trong long cốc mà ra. Hàn Thạc nghĩ rằng lần này Hi Đức Lí Khắc còn sống trở về, nếu Tái Nhĩ Đặc không thể trong một thời gian ngắn rời khỏi U Ám sâm lâm, một khi bị cự long của long cốc tụ họp lại thành đoàn tìm được hắn, sợ rằng Tử Kinh kỵ sĩ đoàn, một trong mười đại kỵ sĩ đoàn của đại lục sẽ vĩnh viễn biến mất. 

Trước mắt thì đoàn trưởng Tái Nhĩ Đặc của Tử Kinh kỵ sĩ đoàn bị trọng thương, Hỏa hệ đại ma đạo sư Mã Tác thì biến mất đâu không thấy. Vụ cướp đoạt lần này đối với thế giới dưới lòng đất sợ rằng cần phải kéo dài thêm một đoạn thời gian rồi. 

Sau khi Hàn Thạc theo dấu vết trên đường để lần theo Tử Kinh kỵ sĩ đoàn, mới phát hiện ra chúng đã dừng lại, hoảng loạn tụ tập lại ngay khu lều bạt trung ương nơi Tái Nhĩ Đặc đang trị liệu thương thế. Khu lều bạt trung ương được đám kỵ sĩ quây quần đông nghịt, lại còn được mấy tên ma pháp sư cường đại bố trí ma pháp kết giới dầy đặc chung quanh. Hàn Thạc ẩn nấp âm thầm quan sát một hồi thì phát hiện ra lúc này nếu muốn ám sát Tái Nhĩ Đặc, căn bản là không có chút khả năng nào. 

Ngay cả vùng đất ở phía dưới của Tái Nhĩ Đặc, dưới tác dụng của ma pháp kết giới cũng đã biến thành như sắt đá. Thổ giáp thi cũng đành chịu thua quay đầu trở về vì không cách nào phá được tầng kết giới kia. Hàn Thạc lập tức bỏ đi ý niệm này. Theo như thế này thì Tử Kinh kỵ sĩ đoàn đóng quân tại đây dường như muốn trước tiên khống chế lấy thương thế của Tái Nhĩ Đặc trước. Hàn Thạc hiểu rõ kế hoạch cướp đoạt của bọn chúng nhằm vào thế giới dưới lòng đất, trong một thời gian ngắn sẽ không xảy ra. 

Hàn Thạc lại quan sát thêm một hồi. Qua một canh giờ, sau khi nhìn thấy được tên Đức lỗ y phản bội Tạp Tắc Nhĩ tay không trở về, vẻ mặt ủ rũ, hiểu rõ không cách nào bắt được đoàn người Tắc Tây Lỵ Á, Ngải Mễ Lệ, lúc này hắn mới thật sư yên tâm, rồi cũng không tiếp tục dừng lại đây, mà lại phóng về hướng Tử Vong mộ địa trong U Ám sâm lâm. 

Sau khi ở lại Tử Vong mộ địa điều tức một đêm, qua ngày thứ hai, Hàn Thạc dùng truyền tống trận ở đây trở về phủ thành chủ của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. 

Sau khi từ mật thất ngầm dưới đất của phủ thành chủ đi ra, trong lòng của Hàn Thạc lại cảm thấy cảm khái thêm về sự huyền ảo của ma pháp. Mới ngày hôm qua còn liều mạng tranh đoạt trong khu U Ám sâm lâm cách đây vạn dặm, nay có thể dùng truyền tống trận để xuất hiện tại nơi này, chỉ trong nháy mắt đã có thể truyền tống vạn dặm, cho dù khoa kỹ của địa cầu có phát triển thế nào đi nữa cũng không cách nào làm được như thế. Có thể ở Kỳ Áo đại lục lợi dụng ma pháp vũ kỹ này, cũng đã làm được một việc thần kỳ rồi. 

Rời khỏi Bố Lôi Đặc Nhĩ thành được hai ngày, Hàn Thạc đột nhiên nghĩ tới Hải Luân Đế Na đang bị cầm tù, đột nhiên nhớ ra hai ngày rồi nàng ta chưa ăn gì. Lao phòng bí mật của phủ thành chủ người không có quan hệ thì không được lui tới. Sau khi Hàn Thạc trói Hải Luân Đế Na tống vào đây, lại không hề thông báo cho bất kỳ ai biết, cho nên tuyệt đối sẽ không có ai mang đồ ăn đến cho nàng ta. 

Hàn Thạc chợt nhớ tới điều này, liền vội vã chạy tới lao phòng để xem, liền phát hiện được sắc mặt của Hải Luân Đế Na đã trở nên trắng bệch tiều tụy, trong bụng không ngừng phát ra tiếng "rột rột", cứ như là một con chim non không ngừng ríu rít. Quả nhiên hai ngày nay cô nàng hẳn là đói bụng không ít. Hắn mà chậm trễ một chút, không chừng sẽ khiến một nàng mỹ nhân thiên kiều bách mị này bị đói mà chết rồi. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.