Đại Ma Vương

Chương 744: Chương 744: Đột Phá




Hóa thân ngoại thân tu luyện Hủy Diệt pháp tắc trong Vạn Ma Đỉnh hóa khí, dựa vào một lực kỳ dị thành công đột phá tới cảnh giới Trung vị thần.

Càng làm cho Hàn Thạc vui hơn là luồng sức mạnh đó còn dung hợp với hắn!

Đạt tới Hủy Diệt hệ Trung vị thần sơ kì, luồng sức mạnh đó vẫn tiếp tục không ngừng dung hợp với Hàn Thạc, thân thể hắn tiếp tục tăng vọt, một đoạn lĩnh ngộ về đầu mối của Hủy Diệt pháp tắc dần dần giao dung với linh hồn hóa thân ngoại thân.

Trong quá trình này, gân mạch và xương cốt bị gãy của bản thể Hàn Thạc cũng rất nhanh được xây dựng lại. Thân thể hắn không ngừng vang lên những tiếng lạo xạo, cơ thể như là vỡ tung như cái xác pháo, làm cho bất kỳ ai thấy cũng nhất định sợ đến nhảy dựng lên.

Dưới loại trạng thái này, khái niệm thời gian thường thường rất mờ nhạt. Bản thân hắn cũng không biết qua bao lâu rồi, chỉ nghe liên tiếp những tiếng vang trên mọi khu vực khắp toàn thân, cả người cũng run rẩy không tự chủ được theo tiếng lạo xạo này, thoạt nhìn trông cực kỳ quỷ dị

- Chúc mừng chủ nhân, thân thể ngài một lần nữa được cường hóa, xem ra thì Thiên Ma Bất Diệt Thể của ngài hẳn là chính thức tu tới cảnh giới tầng thứ hai rồi! - Thanh âm Đỉnh Linh vang lên trong thần thức Hàn Thạc.

Bị đánh thức từ trong yên lặng, Hàn Thạc lắc lắc đầu, rồi vặn cổ kêu răng rắc, như là một cỗ máy dụng cụ rất tinh xảo, đang vận hành theo qui luật đặc thù.

Thân thể từ từ không còn những tiếng động nữa, Hàn Thạc nhếch miệng cười, hỏi Đỉnh Linh:

- Ngươi nói là nếu không mượn sức mạnh của ngươi, một khi ta gặp phải công kích thì Thiên Ma Bất Diệt Thể cũng có thể tự động hình thành à?

- Đúng vậy, chẳng những như vậy, vì thân thể ngài được cường hóa một lần nữa, thời gian mượn sức mạnh của ta cũng có thể dài hơn! - Đỉnh Linh giải thích.

- Ha ha, tốt quá tốt quá! - Hàn Thạc mừng rỡ.

Hóa thân ngoại thân tu luyện Hủy Diệt pháp tắc trong Vạn Ma Đỉnh vẫn còn đang trong tĩnh tu. Sau quá trình khôi phục lâu dài thân thể bị luồng sức mạnh tàn phá nặng nề, cũng không biết qua bao lâu rồi. Hàn Thạc ngẩng đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy cái cung điện thật lớn ngầm dưới đất này đã không còn một bóng người.

Những khối đá vụn rải rác khắp nơi. Màu của những tảng đá này là màu tím sậm, dưới ánh sáng ngầm dưới đất thoạt nhìn đen như than, chung quanh vài tòa tháp năng lượng đã sụp đổ. Trung ương cung điện bị đá vụn bắn thủng hàng ngàn lỗ, sớm đã mất đi vẻ hào nhoáng lúc trước.

Hai người Tật Phi và Thanh Lâm trước khi li khai nhất định đã cẩn thận kiểm tra nơi này, hẳn là không có vật gì còn sót lại. Hắn đi vòng quanh vài vòng, cũng chẳng tìm được cái gì có giá trị cả. Cung điện và tháp năng lượng ở đây toàn bộ đều là đá, đưa mắt nhìn quanh nơi nơi đều là những tảng đá vụn, căn bản không có thứ gì khác.

Nơi đây đã bị phát hiện, Liệp Thần giả cũng sớm bỏ chạy rồi. Thương thế Hàn Thạc đã khôi phục rồi, ở đây cũng không tìm thấy cái gì có giá trị, cảm thấy không cần phải lưu lại, lập tức theo đường cũ bay lên phía trên.

Xuyên qua thông đạo tối đen, Hàn Thạc đi tới lối vào. Mấy con ma đầu bay quanh vài huyệt động xung quanh theo lệnh của hắn từ trước, nhưng những huyệt động này đã không còn một bóng người, kể cả Thần Vệ ba thành thị lẫn Liệp Thần giả đều đã hoàn toàn biến mất.

Đi tới chỗ hàn đàm, Hàn Thạc cúi đầu nhìn xuống đáy một chút, cảm giác trọng lực nơi này lại khôi phục như bình thường, mới chậm rãi hạ xuống. Nhìn nước đầm đen thui, hắn nhíu mày nghĩ ngợi một chút, lấy ra một bình thuốc nhúng vào nước đầm.

- Ủa?

Hàn Thạc khẽ hô một tiếng, quan sát tỉ mỉ nước trong bình thuốc trong chốc lát, lại nhìn nước đầm đen huyền, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Nhớ tới loại độc dược do Thần Trạch dược tề luyện chế ra, Hàn Thạc bây giờ vẫn còn lạnh mình, đến cả Trung vị thần mà rơi vào trong nước cũng lập tức tan rã, loại nước đầm này có tính ăn mòn mãnh liệt, do đó hắn kiêng kỵ cực kỳ.

Vốn Hàn Thạc vẫn cho là nước đầm bị cho rất nhiều độc dược nên mới có tính ăn mòn đáng sợ như vậy, nhưng bây giờ ngẫm nghĩ một chút đột nhiên cảm thấy không đúng lắm.

Hàn đàm này chiếm diện tích rất lớn, nước đầm lại sâu không thấy đáy, nếu muốn cho nước đầm có tính ăn mòn mãnh liệt như vậy, vậy phải lãng phí bao nhiêu độc dược đây?

Hàn Thạc đã thấy đám Thần cầm thứ thuốc này. Loại độc dược xem ra có vẻ rất trân quý, có vẻ quá trình luyện chế cực kỳ không dễ. Theo tính toán của Hàn Thạc, nếu hàn đàm muốn có tính ăn mòn mãnh liệt như vậy, ít nhất phải có vài tấn độc dược hòa tan vào đó mới được!

Song, phí phạm nhiều độc dược trân quý như vậy, toàn bộ chỉ đổ vào cái hàn đàm này để hình thành một chướng ngại không phải là quá lớn như vậy, vậy chẳng phải đám Liệp Thần giả này đều tâm thần cả hay sao?

Hàn Thạc lấy làm lạ, cảm thấy tựa hồ không ổn, bắn ra luồng thần thức tinh tế quan sát nước hồ bên trong bình thuốc.

Đột nhiên, Hàn Thạc phát hiện ra nước hồ mặc dù có thành phần độc dược này, nhưng lại không bá đạo bằng độc dược do Thần Trạch dược tề luyện chế ra. Cẩn thận nghĩ ngợi một chút, Hàn Thạc đột nhiên đưa ra một kết luận: chẳng phải độc dược của Thần Trạch dược tề được luyện chế từ nước hàn đàm này hay sao?

Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Hàn Thạc, hắn lập tức cảm thấy rất có khả năng, lại nhìn hàn đàm đen huyền, ánh mắt không khỏi thêm phần kinh hãi!

Do dự một chút, vươn ngón trỏ tay trái ra, tay phải cầm bình thuốc nhỏ một giọt nước hồ vào ngón trỏ tay trái.

“Xèo…”

Một luồng khói nhẹ lập tức từ ngón trỏ Hàn Thạc bốc lên, sức mạnh ăn mòn mãnh liệt thoáng cái xâm nhập vào từng tế bào và xương tay ở ngón trỏ Hàn Thạc, như muốn hòa tan xương thịt của hắn thành nước.

Thiên Ma Bất Diệt Thể cảm nhận được sức mạnh ăn mòn phá hỏng đáng sợ, chủ động điều động Ma Nguyên lực trong cơ thể Hàn Thạc. Khi giọt nước đầm nhỏ vào ngón trỏ, lập tức hình thành tầng tầng phòng ngự ngăn cản sức mạnh ăn mòn đó. Ma Nguyên lực của hắn nhanh chóng tiêu hao.

“Xèo xèo”

Làn khói trên ngón tay đặc sệt, đen sẫm lại.

Dưới tác dụng của Thiên Ma Bất Diệt Thể, hao phí một chút Ma Nguyên lực để điều hòa sức mạnh ăn mòn, những tế bào bị hòa tan trên ngón tay hắn đã được xây dựng lại, trong chốc lát ngón tay hắn đã khôi phục như lúc ban đầu.

“Lực ăn mòn thật mạnh! So với acid mãnh liệt nhất còn đáng sợ hơn gấp trăm lần!” - Hàn Thạc giật mình kinh hãi.

Đám Thần Vệ và Liệp Thần giả rơi vào hàn đàm này, vì cả thân thể không chịu được lực ăn mòn này, trong thời gian rất ngắn đã bị hao tổn hết toàn bộ thần lực trong cơ thể, cho nên mới bị ăn thành xương trắng, cuối cùng hóa thành huyết thủy dung nhập vào trong hàn đàm. Hàn Thạc đã có đề phòng từ trước, lại có Thiên Ma Bất Diệt Thể cực kỳ thần kỳ, một giọt nước hồ đương nhiên không thương tổn được hắn.

Thật sự là thứ thuốc để giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích tốt nhất!

Hàn Thạc cảm khái một câu, lấy từ trong không gian giới chỉ ra một bình thật lớn, bắt đầu lấy nước đầm, chuẩn bị từ từ nghiên cứu một phen. Nước trong hồ này có lực ăn mòn kinh khủng, chẳng những rất thích hợp cho việc hủy thi diệt tích, nếu bôi vào vài thứ ma bảo ác độc, lực sát thương của ma bảo đương nhiên sẽ tăng lên rất nhiều.

Hàn Thạc dám thôn phệ thần lực của người khác, nên cũng chẳng thành kiến gì với loại độc dược này. Nếu Thần Trạch dược tề không ra tay đối phó với hắn trước, Hàn Thạc căn bản cũng chẳng quản đến những gì Thần Trạch dược tề làm, nói không chừng còn có thể âm thầm mua vài thứ độc dược ác ôn của chúng.

Để đạt mục đích không từ thủ đoạn, đó là phương châm mà Hàn Thạc tôn sùng. Hắn rất vui, trút nước đầm vào đầy cả một bình lớn. Xem ra Thần Trạch dược tề ngươi hẳn là cũng lấy nước ở đây mà luyện ra độc dược, chút nước này coi như là tiện nghi cho lão tử!

“Nhưng, tại sao hàn đàm này lại biến thành như vậy nhỉ?”

Hàn Thạc nghi hoặc khó hiểu, hàn đàm tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ biến thành tình trạng như thế này, nhất định là có nguyên nhân gì đó!

Do dự một chút, Hàn Thạc quyết định tìm kiếm tình huống của hàn đàm!

Nước hồ có lực ăn mòn kinh người, trong tình thế Thiên Ma Bất Diệt Thể còn chưa đại thành, mạo hiểm xông vào thì toàn thân sẽ không chịu được lực ăn mòn kinh khủng này. Chỉ thử qua công hiệu một giọt nước đầm, Hàn Thạc thấy Ma Nguyên lực của mình không thể đảm bảo rằng cả người hắn có thể chui vào hàn đàm.

Trước hết phải thử một chút. Hàn Thạc nhúng vào hàn đàm các loại thùng chứa sắt đá, thủy tinh, và cả tinh tệ nữa. Phát hiện ra nước đầm tựa hồ có tính ăn mòn đáng sợ chỉ với huyết nhục thân thể, còn loại đồ đạc giống như thủy tinh, lại tựa hồ không chịu ảnh hưởng nhiều.

Hàn Thạc cũng từng dùng ma đầu thử qua. Nhưng phát hiện ra nước đầm lại có tác dụng ăn mòn cả ma đầu, mặc dù không rõ ràng như thân thể huyết nhục, nhưng ma đầu rất sợ rơi vào hàn đàm.

Lực ăn mòn của nước hồ dường như có tác dụng trên mọi sinh vật có sinh mạng!

Trầm tư trong chốc lát, Hàn Thạc lấy ra Thiên Ma Bích Diễm Thoa, tâm thần vừa động, Thiên Ma Bích Diễm Thoa cũng bay vào hàn đàm.

Thiên Ma Bích Diễm Thoa là ma bảo do Hàn Thạc luyện chế, không có sinh mạng dao động. Khi rơi vào nước hồ cũng bị lực ăn mòn ảnh hưởng, nhưng Thiên Ma Bích Diễm Thoa lại hoàn toàn có thể chịu được.

Không có ma đầu bay theo Thiên Ma Bích Diễm Thoa, Hàn Thạc không thể bằng vào Thiên Ma Bích Diễm Thoa mà nhìn rõ ràng đáy đầm được, chỉ có thể nhận thấy được độ sâu của nước hồ, lợi dụng Thiên Ma Bích Diễm Thoa bay lượn một lát, không thể nhìn thấy rõ ràng đáy đầm, Hàn Thạc xem ra vẫn chưa thu được gì, đành phải thu Thiên Ma Bích Diễm Thoa về.

- Chủ nhân, ta xuống đó nhé. - Đột nhiên, Đỉnh Linh truyền tấn trong đầu Hàn Thạc.

Hàn Thạc sửng sốt, hơi lo:

- Ta thử rất nhiều lần, nước trong hồ có lực ăn mòn tất cả các sinh vật có sinh mạng, ma đầu cũng không dám chui xuống, ngươi vào đó có vấn đề gì không?

- Là vạn ma chí bảo, loại lực ăn mòn này không làm gì được ta đâu, lúc bên trong đỉnh ta có trên vạn ma đầu, lực ăn mòn còn lớn hơn gấp trăm lần loại này mà ta còn không sợ! - Đỉnh Linh ngạo nghễ nói.

Nghe hắn nói thế, Hàn Thạc sực nhớ ra Đỉnh Linh là vạn ma chí bảo, có thể trở thành đệ nhất ma khí trong tay Ma Tôn Cổ Thiên Tà, trở thành tín vật mà tất cả những người tu ma phải lễ bái, mặc dù nguyên khí đại thương, nhưng hẳn cũng không phải là loại nước đầm này có thể thương tổn được.

- Tốt lắm, ngươi cẩn thận một chút, xem bên trong hàn đàm có gì cổ quái không. Ta vẫn cảm thấy nước ở hàn đàm này có lực ăn mòn mãnh liệt như vậy, nhất định là có nguyên nhân đặc thù, không có khả năng tự nhiên hình thành loại trạng thái kỳ lạ này! - Hàn Thạc suy nghĩ một chút, rồi khẽ gật đầu.

Tâm thần vừa động, Đỉnh Linh từ trong cơ thể Hàn Thạc từ từ bay ra, tự động bay vào hàn đàm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.