Chương 318:Đức Lỗ Y phản bội
Dò xét một vòng, Hàn Thạc ngấm ngầm kinh ngạc. Hắn phát hiện thực lực bọn chúng còn mạnh hơn so với những gì thấy được. Trong trướng bồng ma pháp ba động mãnh liệt, ẩn ước có thanh âm quái dị truyền ra. Hàn Thạc dùng thần thức dò xét thêm thì cảm thấy có gì đó không bình thường. Hắn suy nghĩ một chút rồi quyết định theo dõi xem những người này rốt cục định làm gì.
"Khụ..."
Một tiếng kêu thảm thiết chói tai từ trong trướng bồng truyền ra. Thanh âm nghe cực kỳ thê lương rồi im bặt, cho dù ma pháp kết giới cũng không thể hoàn toàn ngăn trở thanh âm này truyền ra. Hàn Thạc ngũ quan linh mẫn mơ hồ nghe được một chút dư âm.
Một Âm ma còn sót lại chậm rãi bay về phương hướng đó để thám thính. Nhưng không chờ Âm ma tới gần khu vực đó, Hàn Thạc đã cảm ứng được một luồng ma pháp ba động giống như gợn sóng tản ra xung quanh. Kiến thức hắn phi phàm, lập tức biết đây là một ma pháp linh hồn thăm dò, vội vàng thu Âm ma về.
Sau khi ma pháp linh hồn thăm dò phát ra, trên bầu trời đột nhiên vỡ ra một cái khe hở đẹp mắt, giống như một con mắt sáng ngời, dò xét khu vực xung quanh.
Hàn Thạc lập tức liền ngưng thần, cả người tiến vào cảnh giới không có ba động, thân thể ẩn kín trong đám cành lá rậm rạp của một cây đại thụ tươi tốt.
Ba động của ma pháp linh hồn thăm dò giống như gợn sóng rung động dập dờn tản ra. Trong khi lướt qua Hàn Thạc, nó chỉ cảm giác thân thể hơi có chút kinh động. Bất quá hắn đã ẩn chặt thần thức, ung dung tránh được ma pháp linh hồn thăm dò.
- Có người! - Đột nhiên bên trong trướng bồng vang lên một tiếng hô khẽ.
Một nhân ảnh như tia chớp từ bên trong trướng bồng chạy vụt ra ngoài. Một đội kỵ sĩ theo sát cường giả vừa chạy từ trong trướng bồng ra, nhanh chóng đuổi theo về phía đông.
Thanh âm sột soạt từ bên trong khu vực nọ nhanh chóng truyền tới. Hàn Thạc nghe thấy rõ ràng chỗ đó có người đang bỏ chạy rất nhanh khỏi chỗ đoàn kỵ sĩ đóng trại. Xem ra cũng có người chú ý đến kỵ sĩ đoàn của Liên minh thương hội Ba Đặc. Chỉ có điều như ẩn thân không cẩn thận, tung tích đã bị phát hiện.
Hàn Thạc vẫn ở tại chỗ không nhúc nhích. Hai mắt lướt qua nhìn mấy cái trướng bồng ở giữa xa xa, Âm ma vừa thu hồi lại một lần nữa thả ra ngoài, bay về chỗ vừa phát ra âm thanh.
Kỵ sĩ đoàn của Liên minh thương hội Ba Đặc chạy đến U Ám sâm lâm làm cái gì nhỉ? Hàn Thạc trong lòng tràn ngập nghi hoặc, ánh mắt sáng rực nhìn trướng bồng ở giữa, yên lặng suy nghĩ.
"Ầm......"
Từ phương hướng nhân ảnh kia thoát ra truyền đến tiếng vang rất lớn, sau đó một tiếng cười quái dị như cú đêm rúc "khặc khặc" vang lên:
- Hắc hắc, không nghĩ rằng lại có hai mỹ nữ, các ngươi không nên chạy nữa.
- Tắc Tây Lị Á, ngươi chạy trước đi, ta chặn hắn lại! - Một thanh âm quen thuộc từ phía xa truyền tới.
Hàn Thạc đang yên lặng nhìn trướng bồng, vừa nghe thấy thanh âm này liền biến sắc. Tâm tình đang lặng như nước trong nháy mắt bị phá vỡ, cả người tựa một mũi tên nhọn bắn ra ngoài, như cầu vồng bắc qua không trung bay thẳng về phía khu vực nọ.
Là thanh âm của Ngải Mễ Lệ! Nếu là một người mà Hàn Thạc không biết, hắn tự nhiên sẽ không xen vào việc của người khác. Song một khi Ngải Mễ Lệ đã ở khu vực đó, hắn tuyệt đối không để cho nàng xảy ra chuyện gì.
- Muốn chạy, hắc hắc, không chạy thoát được đâu! - Tiếng cười lớn vút lên giống như cú đêm rất khó nghe lại một lần nữa từ xa vang lên, còn có cả âm thanh ma pháp, binh khí va chạm.
Hàn Thạc lòng như có lửa đốt, vận Ma Động Cửu Thiên thuật tới cực hạn. Chỉ trong thời gian ba cái hít thở đã đi tới chỗ đó, còn nhanh hơn Âm ma rất nhiều.
Tới nơi, hắn thấy cây cối gãy đổ ngổn ngang. Ngải Mễ Lệ và Tắc Tây Lị Á mặc trường bào xanh biếc, khuôn mặt mềm mại của hai người dính đầy nhựa thực vật màu xanh. Cả người và U Ám sâm lâm hòa thành một thể, đang dựa vào một gốc cây đại thụ không ngừng phóng xuất ma pháp chú ngữ.
Vài thành viên Ám Mạc được Tắc Tây Lị Á gia trì ma pháp gia tăng thể lực, mẫn tiệp cùng lực lượng đang liều chết chống lại sự tấn công của đám kỵ sĩ Liên minh thương hội Ba Đặc.
Trong đó có một gã trung niên dáng người gầy gò, nhưng vẫn có sắc mặt hồng hào, nụ cười trên mặt trông hết sức tàn nhẫn. Gã đang chắp tay đứng ở phía sau đám kỵ sĩ, nhìn Ngải Mễ Lệ và Tắc Tây Lị Á chống đỡ, không ngừng cất tiếng cười quái dị.
- Là ai! - Trung niên thân thể gầy gò đột nhiên nhận ra Hàn Thạc đang gấp rút chạy tới. Trong mắt hiện lên sự kinh dị, tay trái nhấc lên hình thành một cái ma pháp trận phức tạp. Sau đó một lực lượng lớn từ trong lòng bàn tay hắn xuất ra, nhanh chóng đánh thẳng vào Hàn Thạc.
"Bịch!"
Giống như đâm vào một quả núi sắt, giác quan của Hàn Thạc lập tức cảm thấy choáng váng, ánh mắt giận dữ nhìn trừng trừng gã trung niên, thân thể không cách nào tiếp tục tiến thêm.
- Ồ!
Gã trung niên kinh hô một tiếng, ánh mắt vốn đang chú ý Ngải Mễ Lệ cùng Tắc Tây Lị Á liền chuyển sang Hàn Thạc. Chưởng tâm của hắn vặn vẹo vươn lên như con rắn hoa, mơ hồ hiện ra một tia máu.
- Hú......
Hàn Thạc cuối cùng đã huy động Lục Ma Phong. Sát khí ngút trời tràn ngập cả khu vực, gã trung niên đột nhiên ngửa mặt lên trời gào một tiếng. Vốn thân hình bình thường chỉ cao có một thước bảy lăm bắt đầu phát sinh biến hóa kỳ dị không thể tưởng tượng nổi.
Da dẻ trơn bóng phút chốc phủ đầy lông lá xồm xoàm. Cánh tay thon dài trở nên vô cùng tráng kiện. Thân thể một thước bảy lăm cao thành mười thước rồi hóa thành một con gấu màu đen rất lớn. Con gấu to lớn màu đen gầm gừ ép mạnh bàn tay xuống, hung hãn đập mạnh vào Hàn Thạc.
Hàn Thạc đang định ngự không bay lên, đột nhiên thân thể loạng choạng, phát giác trọng lực xung quanh đột nhiên cao hơn mười lần, trong lúc bất ngờ không kịp thích ứng, cảm giác vô cùng không ổn.
- Bố Lai Ân!
Ngải Mễ Lệ đang phóng thích ma pháp Hắc Ám hệ cuối cùng cũng đã thấy sự xuất hiện của Hàn Thạc. Chưa kịp mừng đã thấy bàn tay con gấu đen như quả núi nhỏ ép xuống, kinh hoàng lo sợ thét lên.
Hàn Thạc hành động đã bị ảnh hưởng, đối mặt với nguy cơ trong đầu hắn nhanh chóng suy tính, mắt thấy bàn tay khổng lồ đã sắp đập xuống, lập tức điên cuồng chuyển vận Ma Nguyên lực vào Lục Ma Phong. Lục Ma Phong thu được linh hồn oán hận sát khí khổng lồ, nổ bắn ra quang mang đỏ rực chọc trời. Từng đoàn huyết vụ tràn ra hóa thành từng sợi dây đỏ như máu quấn trên thân nó.
Hồng quang lóa mắt đột nhiên từ trên mũi nhọn của Lục Ma Phong bắn ra. Sát khí hung lệ với vô cùng vô tận linh hồn oán hận, thẳng hướng bàn tay gấu đâm tới.
Con mắt màu xám của con gấu lúc này khẽ động một chút, lông tay con gấu dày đặc dựng đứng như cương châm, từng đạo quang mang từ trong lòng bàn tay bắn đến. Như là một khối đá ném xuống mặt nước sinh ra các gợn sóng.
"Ầm, ầm, ầm......"
Thanh âm cực lớn phát ra từ vụ va chạm. Quang mang đỏ rực bắn ra bốn phía kèm theo tiếng con gấu kêu vô cùng đau đớn.
Một sức mạnh như bài sơn đảo hải bỗng nhiên mãnh liệt tràn tới, ép lên cánh tay Hàn Thạc. Lực đạo chỉ thuần túy sức mạnh không có kỹ xảo nào, ngay cả thân thể cứng như sắt đá của Hàn Thạc cũng không chịu được, cánh tay phải đang cầm Lục Ma Phong vỡ toác ra.
"Con bà nó. Đây là loại người gì vậy!"
Hàn Thạc không nhịn được chửi thầm một câu. Tới Phân Ma chi cảnh, thực lực của hắn vốn đã tăng vọt, còn tưởng rằng sẽ không gặp được mấy người có sức mạnh hơn mình. Không nghĩ tới lần trước bị thương trong tay Chiêm Khoa Tư, lúc này đây lại bị nhất kích đả thương.
- Ngươi là ai! - Sau một kích, con gấu to lớn màu đen thu nhỏ lại thành gã trung niên gày gò. Chỉ có điều trong lòng bàn tay phải gã, máu đã chảy đầm đìa, nhìn Hàn Thạc kinh hãi, vẻ mặt không thể tin nổi.
Không để ý tới phản ứng của gã, trọng lực kinh khủng vừa được giải trừ thì Hàn Thạc lập tức phi thân tới chỗ Ngải Mễ Lệ, quát to:
-Nhanh chạy khỏi chỗ này, lại có cao thủ tới gần.
Tắc Tây Lị Á, một trong ba thủ lĩnh của Ám Mạc, đã chứng kiến từ đầu đến cuối vụ giao tranh vừa rồi, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thạc có thêm vài phần dị sắc. Nàng vừa nghe Hàn Thạc quát to, đột nhiên hướng về phía trước khẽ kêu:
- Quay lại hết cho ta.
Dứt lời, Tắc Tây Lị Á lấy ra một ma pháp quyển trục, cánh tay thon dài cầm ma pháp quyển trục vừa rung lên, không gian chi môn chợt lóe ra sáng lòa hiện ra trước mặt nàng. Thành viên Ám Mạc còn đang chống đỡ với đám kỵ sĩ, tựa hồ biết trước Tắc Tây Lị Á sẽ làm như thế, từng người một lần lượt tiến vào không gian chi môn.
Không đợi Hàn Thạc phản ứng, Ngải Mễ Lệ không chút cố kỵ kéo tay Hàn Thạc đưa hắn cùng đi vào không gian chi môn, sau đó Tắc Tây Lị Á cũng đi vào.