Chương 71 Giây phút lãng mạn mở đầu cho việc ám sát.
o0o
Hàn Thạc cùng Phỉ Bích chuẩn bị cả một buổi sang, thừa lúc trời vừa tối, ngồi trên một chiếc xe ngựa từ thành bắc đi tới Bố Tư Đặc thương hội ở thành nam.
Trong xe ngựa, Hàn Thạc và Phỉ Bích cùng sóng vai ngồi, trước mặt hai người có đặt hai chiếc cung nỏ hình dáng cổ xưa, điêu khắc hoa văn tinh xảo, còn có một thanh chuỷ thủ toả ra hàn quang lấp loé.
- Cung nỏ và chuỷ thủ này so với lần trước ngươi cướp được từ tay thú nhân lang kỵ binh tốt hơn nhiều, toàn bộ coi như là ta miễn phí tặng cho ngươi - Phỉ Bích trong tay cầm một mảnh vải sạch sẽ cẩn thận lau chùi trường kiếm trong tay, lãnh đạm nói với Hàn Thạc.
Một chiếc cung nỏ và chuỷ thủ được Hàn Thạc cầm lên yêu thích thưởng thức không nỡ rời tay. Hàn Thạc đối với sự rộng rãi của Phỉ Bích phi thường mãn ý, cười nhẹ nói :
- Lần hành động ám sát này, nàng đừng quá hy vọng ở ta, thực lực của ta không có lợi hại như trong tưởng tượng của nàng đâu, ta chủ yếu là giúp nàng đánh bọn trợ thủ thôi, chủ yếu vẫn là do nàng động thủ.
- Biết rồi, đợi lát nữa ngươi cứ nghe theo sự phân phó của ta là được, nên làm như thế nào ta sẽ nói cho người - Phỉ Bích liếc xéo Hàn Thạc một cái, có chút tức giận nói.
Từ bên trong không gian giới chỉ, lấy ra một cái bình nhỏ, Hạc Thạc cẩn thận dè dặt đổ một ít bột phấn lên đầu ngón tay, vô cùng cẩn thận bôi lên mũi ngọn của chuỷ thủ và mũi tên, sau đó nhanh chóng lau chùi sạch sẽ chỗ đầu ngón tay mới đổ bột phấn lên
Phỉ Bích đối với cử động của Hàn Thạc có chút tò mò, hơi nghiêng người hướng về phía hắn, chăm chú quan sát động tác của Hàn Thạc một lúc, lúc này mới nghi hoặc mở miệng hỏi :
- Ngươi làm gì đó ?
Một làn hương thơm như lan truyền đến Hàn Thạc khi nàng tiến lại gần hắn. Hàn Thạc không khỏi liếc mắt nhìn Phỉ Bích, trong lòng tự nhiên rung động. Phỉ Bích hôm nay giống như Hàn Thạc, mặc một bộ đồ dạ hành màu đen bó sát người, dạ hành phục bó chặt đã làm lộ ra vóc người tuyệt hảo của Phỉ Bích, một gò má tuyệt mỹ như được mài dũa tinh xảo, đôi mắt sang lưu động phóng ra vẻ đẹp kinh diễm, khiến Hàn Thạc nhìn mà có chút tâm viên ý mãn.
Ta đã có Phạm Ny rồi, Phỉ Bích này tuy xinh nhưng tính cách quá lạnh lung, chuyện phiền phức trên người quá nhiều mà cũng quá nguy hiểm, Hàn Thạc lẳng lặng tự nói với mình một câu, sau đó liền đó quay mặt đi, tiếp tục chuyên tâm lau chùi chuỷ thủ, mũi tên, miệng nhạt nhẽo nói :
- Không có gì, bôi lên một chút độc phấn.
- Hèn hạ, vô sỉ, đó là vi phạm đế quốc pháp quy, nếu bị người ta biết được ngươi sẽ rất xui xẻo
Phỉ Bích vẻ mặt khinh thường, lạnh lùng nói.
- Không sao cả, dù sao chuyện hôm nay chúng ta là cũng không vẻ vang gì, không người nào biết được chuyện này hết. Hắc, hắc, nàng là đồng mưu của ta, ta nghĩ nàng không tự vả miệng mình chứ.
Hàn Thạc thấp giọng cười gian một tiếng, nói có chút đắc ý.
Hàn Thạc vừa nói như vậy, Phỉ Bích không khỏi tức nghẹn, bất quá bây giờ nàng đang là người đi nhờ, chỉ đành hừ lạnh một tiếng. cũng không thèm nói tiếng nào nữa.
Đợi đến sau khi Hàn Thạc bôi độc phấn lên chuỷ thủ và mũi tên, suy nghĩ một chút, Hàn Thạc từ trên đùi lại ra mấy mũi cương châm sắc nhọn, không ngại phiền, kiên nhẫn vì số cương châm này cũng bôi lên độc phấn tương tự, Phỉ Bích thấy vậy lại hừ nhẹ một tiếng, tựa hồ phi thường khinh bỉ cách làm của hắn.
Đem tất cả chuẩn bị xong, Hàn Thạc thu hồi lại toàn bộ vũ khí, lúc này mới liếc nhìn Phỉ Bích, mở miệng nói :
- Phải rồi, nàng vì sao không trực xuống tay với Cách La Phật, ngược lại đi giết hai tên tay sai không có tác dụng to lớn gì ?
- Cách La Phật nắm trong tay một số thứ mấu chốt của thương hội, những thứ này được hắn cất ở chỗ một tình nhân mà hắn tín nhiệm, nếu như Cách La Phật chết, tình nhân của hắn sẽ đem những thứ đó ra công khai, điều này đối với thương hội chúng ta sẽ tạo thành đả kích mang tính huỷ diệt, do vậy, trước khi giết Cách La Phật, ta phải tìm thấy tình nhân của Cách La Phật trước, đem những thứ đó nắm trong tay ta.
Phỉ Bích liếc mắt Hàn Thạc một cái, có chút không tình nguyện giải thích.
Càng là thương hội lớn, càng tồn tại những giao dịch mà không thể người ta biết được, nói như lần trước Hàn Thạc cướp vật tư của thú nhân lang kỵ binh, những thứ đó nguyên bổn nên thuộc về các tiệm buôn của Đa La Trấn, đế quốc sớm đã có minh văn quy định, công dân nếu như có được những vật tư này đều phải nộp lên trên.
Phú Tân Ân cùng với Hàn Thạc giao dịch, đã xem như vi phạm đế quốc pháp quy, nếu là bị đế quốc biết được cách làm của Bố Tư Đặc thương hội, Bố Tư Đặc nhất định khó thoát trừng phạt. Loại thương hội như Bố Tư Đặc, các vụ giao dịch phạm pháp khẳng định còn nhiều nữa, xem ra những chuyện trọng yếu này chắc là do Cách La Phật nắm giữ, khó trách Phỉ Bích không dám tự tiện động thủ với Cách La Phật.
Hai người thấp giọng nghị luận về một số chi tiết, bất tri bất giác xe ngựa đột nhiên dừng lại, mã phu ở phía trước xe ngựa nhẹ giọng nói :
- Tiểu thư, đến cửa sau thương hội rồi.
- Đi thôi!
Phỉ Bích liếc nhìn Hàn Thạc, bước xuống xe ngựa trước tiên, Hàn Thạc ló đầu nhìn hai bên một lát rồi xuống xe theo.
- Tiểu thư, mau chóng tiến vào, cẩn thận một chút. Cách La Phật vừa mới dẫn theo mấy tay cao thủ rời khỏi Bố Tư Đặc thương hội, không biết là đã đi chỗ nào, bình thường đến đêm bọn chúng khẳng định quay trở về.
Một lão nhân ở bên trong Bố Tư Đặc thương hội chờ ở cửa sau, nhìn thấy Phỉ Bích và Hàn Thạc xuất hiện, vội vàng lách người qua để cho hai người tiến vào.
- Vất vả cho lão rồi !
Phỉ Bích nói một câu với lão nhân này, liếc mắt nhìn Hàn Thạc, nhanh chân đi vào bên trong Bố Tư Đặc thương hội, Hàn Thạc bén gót theo sau Phỉ Bích, cũng rất nhanh đi vào.
- Bây giờ bên trong thương hội, đại bộ phận đều là người của Cách La Phật, chỉ có mấy lão nhân ta còn có thể điều động, đây đều là vì Cách La Phật không biết duyên cớ quan hệ của ta và bọn họ. Bên trong thị vệ rất nhiều, chúng ta nhất định phải cẩn thận đề phòng, bằng không một khi bị phát hiện tung tích, không chỉ ám sát không thể thành công, có lẽ ngay cả sống sót rời khỏi cũng rất khó.
Phỉ Bích đối với Bố Tư Đặc thương hội rất quen thuộc, dẫn Hàn Thạc rất nhanh rời đi, liên tiếp né qua mấy chỗ thị vệ, miệng còn không quên dặn dò hắn.
Bây giờ sắc trời đã hoàn toàn tối, đêm nay không có trăng, bầu trời dày đặc mây đen che khuất toàn bộ ánh sáng, phía trên hành lang Bố Tư Đặc thương hội một số chỗ cũng không cách nào chiếu sáng tới.
Phỉ Bích không hổ là có thực lực kiếm sư, thân thể linh hoạt khiến Hàn Thạc rất kinh ngạc, thân thể tự do bay vút không chút tiếng động, hơn nữa tốc độ còn rất mau lẹ.
Ma Nguyên lực nhanh chóng lưu chuyển, Hàn Thạc bình tĩnh trở lại, ngũ quan siêu phàm khiến cho hắn lấy làm kinh hãi, đêm tối căn bản không cách nào ngăn cản thị tuyến của Hàn Thạc, cho dù không có ánh sáng chiếu rọi, cá bơi trong hồ nước phía dưới ngọn giả sơn đằng xa Hàn Thạc cũng có thể thấy rõ ràng, từ rất xa truyền lại tiếng bước chân, tiếng thì thầm to nhỏ trong một số căn phòng hắn cũng có thể nghe rất rõ.
Khi tỉnh táo trở lại hành động của Hàn Thạc cũng có vẻ nhanh nhẹn vô cùng, giống như một con báo đang săn mồi, không có một tiếng động nào, vô thanh vô tức theo sau bén gót Phỉ Bích.
Bỗng chốc, Hàn Thạc nhanh chóng tiếp cận, bất ngờ nắm lấy Phỉ Bích, mang theo thân thể Phỉ Bích hốt nhiên chen vào khe hở một ngọn giả sơn ở bên cạnh.
Khe hở ngọn giả sơn rất hẹp, hai người chen vào bên trong, ngực dính sát vào nhau, Hàn Thạc có thể cảm nhận được bộ ngực đầy đặn của Phỉ Bích, Phỉ Bích mặt hoa giận dữ, hung hăng trừng mắt với Hàn Thạc, ánh mắt như muốn phun ra lửa.
"Xuỵt !" Chìa ngón trỏ ra làm hiệu, con mắt Hàn Thạc chuyển động đảo qua đảo lại, ra hiệu Phỉ Bích có tình huống.
Hàn Thạc làm như vậy, sự tức giận trên mặt Phỉ Bích vẫn không hề biến mất, một chút thẹn thùng xấu hổ làm đỏ cả chiếc cổ trắng nõ thon dài của nàng. Hiện tại bắp đùi hai người ở cùng một chỗ, ngực bụng dán vào vào nhau đến mức có thể cảm nhận được nhịp đập của đối phương, không khí có chút ám muội trong nháy mắt lan ra.
Tựa hồ không dám nhìn lại Hàn Thạc, gò má Phỉ Bích hướng đến lỗ tai Hàn Thạc, với thanh âm phi thường nhỏ bé :
- Nếu như không có gì, ta sẽ giết ngươi.
Hàn Thạc sắc mặt có chút khổ não, bình tĩnh ngưng thần không nói thêm gì, cảm nhận được tiếng chân cực kỳ nhẹ nhàng đang tiếp cận, không khỏi khiến hô hấp cũng chậm lại, hơi lắc nhẹ đầu, muốn ra hiệu với Phỉ Bích, nào biệt được đôi môi Phỉ Bích đang thấp giọng nhỏ nhẹ hướng tới Hàn Thạc, Hàn Thạc một cái lắc đầu này, ngược lại tạo thành việc đôi môi nàng trực tiếp dán lên gò má Hàn Thạc.
Ngay khi Phỉ Bích hơi thở bất ổn, có chút thẹn quá hoá giận, Hàn Thạc đã gian nan chuyển đầu đi, rất kiên định dùng ánh mắt ra hiệu cho Phỉ Bích cẩn thận.
Phỉ Bích dù sao cũng là tu vi Kiếm sư, tâm cảnh thực sự là kiên định không kém, tại thời khắc quan kiện này, nàng chỉ là hít lấy một hợi sâu, nhanh chóng tiếng tim đập được bình phục lại. Bất quá do nàng hít một hơi sâu, phần trước bộ ngực đầy đặn của nàng không tự chủ được nhô lên, ngược lại khiến Hàn Thạc thiếu chút nữa không kìm được phát ra tiếng rên.
- Phong chi bình chướng của ta rõ ràng cảm nhận được động tĩnh, ta còn bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới, làm sao một chút tình huống cũng không phát hiện, lẽ nào là do ta gần đây cẩn thận quá mức rồi.
Một thanh âm nam nhân lầm rầm tự nói, thấp thấp vang lên cách hai người không xa.
Thanh âm này sau khi xuất hiện, tiếng bước chân cực kỳ nhẹ nhàng mới từ từ vang lên xung quanh, nếu không phải Phỉ Bích lúc này đã nâng lực chú ý lên mức cao nhất, bởi vì người này đã đến quá gần, chỉ sợ rất khó nghe được tiếng bước chân này.
Hắn là một phong hệ ma pháp sư, nếu như lợi dụng ma pháp gia trì của phong hệ, đích xác có thể giảm thiểu trọng lượng thân thể với mức độ lớn, tốc độ đi lại so với pháp sư chiến sĩ thông thường còn nhanh hơn, tiếng bước chân càng thêm nhẹ nhàng không có tiếng vang, khó trách với thực lực kiếm sư của Phỉ Bích cũng cần phải sau khi ở gần hắn mới phát giác ra động tĩnh.
Trong lúc Hàn Thạc và Phỉ Bích chờ đợi lo lắng, người này dò xét bốn phía một vòng, mới không một tiếng động rời đi.
Bất quá lần này Phỉ Bích ngược lại không dám vọng động, sợ rằng phán đoán của chính nàng sẽ nảy sinh sai lầm, một đôi mắt sáng oán hận trừng mắt với Hàn Thạc, tựa hồ như muốn từ trên mặt Hàn Thạc phát giác ra manh mối.
Một lúc lâu, Hàn Thạc thở nhẹ một hơi, thấp giọng :
- Hắn đi rồi!
Lời nói vừa ra, Phỉ Bích tay chân đồng thời sử dụng, dùng lực từ trong khe hở của giả sơn chen ra, cúi đầu nhẹ giọng oán hận nói một câu :
- Lần này cho qua, lần sau có loại việc đột phát thế này nữa, ngươi tìm địa điểm rộng rãi một chút cho ta, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Sau khi nói xong câu này, Phỉ Bích lách ra, rẽ qua một phương hướng khác mà đi, đi được hai bước thấy Hàn Thạc khuôn mặt cười khổ không có bám theo, không khỏi chống nạnh quát khẽ :
- Không muốn Ô Kim quáng thạch nữa sao ?"
- Tới đây !
Hàn Thạc đáp một tiếng, có chút bất đắc dĩ đi theo, thầm nghĩ trong thời điểm quan trọng ta tìm đâu ra chổ ẩn trốn rộng rãi cho nàng hả!
Sau đó thực sự không còn gặp việc như vậy nữa, Phỉ Bích dẫn Hàn Thạc rẽ qua một con đường, sau khi né qua ba thủ vệ, cuối cùng đã tiến vào căn phòng của Đạt Nội Nhĩ và Vưu Na.
- Chúng ta bố trí chuẩn bị một chút, chờ đôi tiện nhân này trở về !
Vừa tiến vào phòng, Phỉ Bích lập tức nghiến răng nghiến lợi nói, tựa hồ muốn đem toàn bộ lửa giận vừa rồi phát tiết lên mình hai người Đạt Nội Nhĩ.
Do vậy, Hàn Thac và Phỉ Bích bắt đầu bận rộn cả lên, chuẩn bị ám sát hai con chó săn trung thành sắp trở về của Cách La Phật.